• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh cũng nhanh chóng được A Tuyết dìu ra ghế ngồi, sau khi ông ngồi xuống thì An Tuyết cũng đứng ngay bên cạnh. Nghiêm Trung quay sang từ tốn nói với Dương Thanh: “Dương huynh, đây là hoàng đế nước Đông Nhạc. Hôm nay đến đây là muốn hỏi cưới A Tuyết đấy.” Dương Thanh và A Tuyết bị tin này làm cho sốc đến mức trực tiếp ngây người ra bất động.

Thế Bảo đứng lên nói: “Đúng vậy. Hôm nay trẫm đến đây là muốn ngõ ý cưới Tuyết nhi và dùng hậu vị làm sính lễ. Mong lão nhân gia cho phép!” Nói xong y vòng tay cúi đầu hành lễ.

Dương Thanh vội đứng lên nói: “Hoàng thượng xin đừng như vậy, thảo dân không nhận nổi đâu. A Tuyết và thảo dân là được Cao tướng quân cùng cao tiểu thư cứu giúp. Nên chuyện này xin nghe ý ngài ấy ạ!” Vì chuyện quá bất

ngờ khiết ông có chút khó tiếp nhận nên đành bán cái cho Nghiêm Trung vậy.

Nghiêm Trung khẽ giật giật môi, Dương huynh à, huynh cũng biết đùng đẩy trách nhiệm quá nhỉ? Đây là hôn sự cháu huynh đấy, nào phải cháu ta! Tuy nghĩ vậy nhưng ông cũng đã xem A Tuyết như con cháu mà đối đã nên cũng chẳng thể làm ngơ. Ông đứng lên hướng về Thế Bảo nói: “Chuyện này vốn là chuyện tốt! Nhưng thứ mạc tướng nhiều lời. Vì A Tuyết từ lâu mạc tướng xem con bé là người nhà nên mạn phép hỏi hoàng thượng nếu người cưới A Tuyết vậy có thể đảm bảo cho con bé bình bình an an, một đời vui vẻ không?”

Thế Bảo gật đầu nhanh chóng: “Trẫm hiểu ý của tướng quân, trẫm hứa chỉ yêu và cưới một mình Tuyết nhi làm thê và sẽ yêu thương nàng một đời tuyệt không thay đổi. Nếu có sai lời xin nguyện chết không toàn thây, vạn kiếp không siêu sinh.” A Tuyết và Dương Thanh có chút hoảng sợ với câu nói như tuyên hứa ấy.

Nghiêm Trung có chút hài lòng, Khiết Anh đứng lên nói: “Vậy giờ chúng ta bàn một chút về sính lễ nhỉ?”



Thế Bảo quay sang nhìn nàng hỏi: “Vậy Cao tiểu thư muốn lễ vật như thế nào cứ nói.”

Khiết Anh kiếp trước là chủ tiệm hoa cũng là người tổ chức sự kiện cưới hỏi nên nàng lấy luôn phong tục hiện đại mà tổ chức cho A Tuyết luôn. Nàng cười nói: “Dân nữ đã từng nói sẽ tổ chức cho tỷ ấy một hôn lễ đặc biệt nên

sính lễ dân nữ muốn cũng sẽ có chút khác biệt.”

Thế Bảo ngồi xuống mỉm cười: “Mời tiểu thư cứ nói, trẫm nhất định làm được.”

Khiết Anh gật đầu: “Tốt! Hôn lễ này sẽ có ba phần: lễ dạm ngõ, lễ ăn hỏi và lễ đón dâu. Trong lễ dạm ngõ là hoàng thất Đông Nhạc cử một vài người thân thiết cùng ngài với tiền thách cưới sang đây gặp trưởng bối bàn về hôn sự cùng ngày lành tháng tốt để của hành lễ ăn hỏi, lễ vật dạm ngõ thì cứ theo truyền thống của Đông Nhạc ngài. Trong lễ ăn hỏi, lúc đó một vị trưởng bối sẽ mang một khay nhang đèn uyên ương và trầu cau cùng vôi, ngài sẽ mang khay rượu, mọi người trong hoàng thất đi qua không hạn chế số người nhưng phải là số chẳn và sẽ có sáu người mang sáu khay lễ vật là một mâm trầu cau và mâm trầu cau phải là số lẻ, một mâm trà rượu, một mâm xôi gấc và gà luộc, một mâm heo quay, một mâm quả và một mâm bánh phu thê. Khi đến thì ngài phải đích thân mời trà, mời

rượu và trầu cho trưởng bối của Tuyết tỷ một cách kính cẩn, sau đó là bàn đến ngày rước dâu và bên phía ngài phải chuẩn bị một bộ trang sức để tặng tân nương. Đến lễ cưới, ngài và Tuyết tỷ sẽ chọn giờ lành rồi cùng nhau đốt nến lạy tổ tiên cùng bái đường, sau đó là rót rượu thay nhau mời những trưởng bối hai bên, sau đó là rước dâu, đến khi qua Đông Nhạc thì sẽ làm theo phong tục bên nước ngài.”

Thế bảo nghe xong mà muốn lùng bùng lỗ tai, mặt ngu hết biết nhìn nàng nói: “Cao tiểu thư, đây là phong tục từ đâu mà sao trẫm không biết vậy?”

Khiết Anh đưa tay sờ sờ mũi nói: “Đây là phong tục của Cao gia chúng tôi.” Bây giờ thì tới trên dưới Cao gia nghệt mặt đồng loạt, mọi người nhìn nhau thầm hỏi Cao gia chúng ta từ khi nào có tập tục tổ chức hôn lễ như thế này? Khiết Anh mỉm cười nhìn Thế Bảo: “Hoàng thượng, ngài làm được chứ?”

Thế Bảo có chút khó xử mở miệng: “Trẫm làm thì được nhưng…..nhiều quá trẫm…..trẫm không nhớ hết!”



Khiết Anh nghe vậy thì cũng không lấy làm ngạc nhiên, nàng ung dung đáp: “Ngài đợi dân nữ một chút.” Nói rồi nàng đi nhanh vào trong, mọi người ở ngoài đại sảnh thật sự là bị nàng làm cho đại não đông cứng luôn rồi,

thật không biết hôm ấy sẽ như thế nào đây.

Tầm hai khắc sau, Khiết Anh bước ra cùng tờ giấy trên tay, Khiết Anh đưa cho Thế bảo và nói: “Đây là những gì dân nữ vừa nói, ngài cứ dựa vào đây mà làm theo ạ!”

Thế Bảo cùng hai cận vệ nghiêng đầu qua lại xem xét, Thế Bảo nhìn nàng cau mày: “Tiền thách cưới là gì?

Khiết Anh đap: “Là số tiền bên chúng tôi đề ra, nếu ngài đồng ý thì tiến hành hôn sự.”

Thế Bảo lại hỏi: “Vậy Cao gia muốn bao nhiêu?”

Khiết Anh xoa xoa cằm: “Ừm……một đôi dạ minh châu, một đôi ngọc như ý, một đôi uyên ương bằng vàng.” Theo như những gì nàng xem phim thì mấy vật này dường như rất quý hiếm và đắt tiền nha.

Thế Bảo tiếp tục xem xuống thì lại ngâng lên hỏi tiếp: “Phải có sáu nam nhân bên Đông Nhạc bưng sáu mâm lễ vật và còn trao cho lễ cho sáu vị cô nương bên Cao gia?”

Khiết Anh gật đầu: “Đúng vậy, đây gọi là trao sính lễ đấy!”

Thế Bảo gật đầu: “Được, trẫm sẽ quay về chuẩn bị ngay.”

Khiết Anh có chút ngạc nhiên: “Hôm nay người đến đây chỉ vậy thôi sao?”

Thế Bảo gật đầu: “Đúng vậy, trẫm phải nhanh về chuẩn bị mới được. Trẫm đã để Tuyết nhi đợi trẫm đã lâu rồi. Trẫm không thể để nàng ấy phải chờ thêm nữa.” Y quay sang Nghiêm Trung cúi đầu: “Cao tướng quân, trẫm về đây. Khi nào xong trẫm sẽ mang lễ vật đến. Xin cáo từ!”

Tất cả mọi người cúi đầu: “Cung tiến hoàng đế Đông Nhạc di giá!” Sau khi y đi khỏi thì mọi người cùng nhau xúm lại hỏi về cái phong tục mà nàng đưa ra, rốt cuộc là tại sao nàng lại biết những thứ ấy, đúng là khiến mọi người thắc mắc vô cùng mà.





Cái này là Nguyệt lấy phong tục của miền nam nên có gì sơ sót mong mọi người bỏ qua cho tui nha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK