Phàm Dương ôm Lâm Ninh trở về phòng ngủ, cô oà oà khóc, nức nở như đứa trẻ bị bắt nạt, ôm cô nằm trên giường lớn, Phàm Dương dỗ dành Lâm Ninh rất lâu cô mới ngừng lại nức nở.
Bàn tay to lớn dịu dàng xoa xoa tấm lưng, tay anh xoa đến đâu, nơi đó liền nhức nhói.
Lâm Ninh vừa ấm ức vừa tủi thân, sụt sùi nước mắt, cánh mũi nghẹn ngào hít thở, dụi mặt vào lòng anh, ngực áo anh đã bị ướt một mảng.
Lâm Ninh câu chặt anh như một con hà biển, bàn tay nhỏ vòng qua thắt lưng ôm lấy tấm lưng vững trải, cái chân nhỏ cũng gác lên người anh.
Tay kia nắm lấy ngực áo của anh, Lâm Ninh còn đem ngực áo của anh thành miếng vải lau nước mũi, nước mũi chảy ra, Lâm Ninh chẳng thèm nể mặt hỉ mũi tẹt tẹt rồi chùi vào trong áo Phàm Dương.
Anh cười khổ, xoa xoa tấm lưng nhỏ đang run rẩy, mỗi khi cô nấc ra âm nghẹn ngào cánh mũi, anh lại đặt nụ hôn lên mái tóc dỗ dành cô bé nhỏ.
Lâm Ninh sụt sịt cái mũi nghẹt nước, ngẩn mặt lên nhìn anh, tay buông ra vòng ôm, hai tay men theo vòm ng ực vững chắc chạy lên cổ anh câu lại.
Cô nhích người cao lên, cánh môi áp đến bạc môi, Phàm Dương nhận thấy hành động xâm lấn của Lâm Ninh.
Bàn tay to nhanh chóng chặn lại cái miệng nhỏ, không cho cô làm bừa rít lên than thở.
“Tổ tông của tôi, em đừng có loạn.”
Lâm Ninh chau mày, bị anh chặn miệng, đôi mắt ngập nước trừng trừng, há miệng cắn vào lòng bàn tay anh.
Lâm Ninh ngấu nghiến cắn vào lòng bàn tay anh, in rõ dấu răng hình tròn rồi mới nhả ra.
Đẩy ra bàn tay đã cắn, Lâm Ninh câu chặt gáy Phàm Dương, nhích người hướng đến, lấn áp in lên bạc môi một nụ hôn.
Phàm Dương ngẩn người, trên môi là ngọt ngào mềm mại.
Bàn tay đang xoa xoa trên lưng nhỏ ngừng lại, cánh ta kia bị cắn cũng hạ xuống chống cự, hai tay bao bọc thân thể mềm mại, gắt gao ôm lấy.
Lâm Ninh hôn bạc môi, li3m láp hai cánh môi cương nghị, gặm m*t nghịch ngợm **** ***, Phàm Dương cũng ngừng chống đối, lặng im cho cô hôn, hai cánh tay càng siết chặt tấm lưng bé bỏng.
Hôn hấp đến khi thoả mãn, cô trượt người xuống, rút vào tròng lòng anh, lắng nghe âm thanh trái tim anh đang đập.
Thật loạn…
May mắn làm sao, nhịp đập ấy vẫn loạn vì cô.
Tay Lâm Ninh lại vòng qua thắt lưng ôm lấy anh, cái chân gác lên hông của anh.
Phàm Dương phì ra một tiếng cười thì thầm, bạc môi nhấc cao thoả mãn, lại xoa xoa vỗ vỗ tấm lưng bà nhỏ, khẽ hỏi.
“Đã thoải mái hơn chưa?”
Lâm Ninh chui rút trong lòng anh, bàn tay nhỏ đang ôm, nắm lấy lưng áo của anh, nắm siết lưng áo khiến chúng trở nên nhăn nheo.
“Phàm Dương…” Lâm Ninh gọi thật êm dịu.
Tiếng gọi dịu dàng làm cho trái tim anh đập mạnh một nhịp.
Lâm Ninh tựa đầu vào lòng ngực anh, tựa vần trán vào nơi chứa đựng trái tim của người.
“Em là Lâm Ninh, vẫn là Lâm Ninh… Nhưng không phải Lâm Ninh của đời này.”
Lời cô vừa dứt, cảm giác xoa xoa vỗ vỗ trên lưng ngừng lại, Lâm Ninh nhắm mắt lại, tựa trán vào nơi trái tim đang đập kia, cảm nhận từng nhịp tim của anh truyền vào vần trán.
“Nếu em nói… Em đến từ mười năm sau, anh có tin không?”
Chắc chắn là không tin, bởi chuyện này thật hoang đường.
Lâm Ninh chẳng phiền lòng thêm nữa, nếu anh muốn biết thì cô cũng không giấu giếm, nếu nói ra có thể khiến anh tin tưởng cô hơn thì cô càng phải nói.
Chỉ sợ là… Nói ra anh sẽ chẳng tin.
Phàm Dương ngừng xoa tấm lưng Lâm Ninh, đổi lại là bọc lấy thân thể nhỏ áp vào lòng, ôm chặt hơn nữa.
“Thế mười năm sau, chúng ta còn ở bên cạnh nhau không?”
Lâm Ninh kinh ngạc mở mắt, nhanh ngẩn mặt nhìn anh.
“Anh tin sao?”
Phàm Dương cười khẽ, cúi thấp đầu, tựa trán lên vần trán của Lâm Ninh, chớp mũi tì lên chớp mũi, ánh mắt chạm ánh mắt, trầm luân nhìn vào đôi mắt tròn xoe lấp lánh.
Dường như có gì đó trong mắt anh, một thứ gì đó rất lấp lánh, anh nâng ra một nụ cười, thật ấm thật dịu dàng hỏi.
“Mười năm sau, chúng ta có còn ở bên nhau không?”
Đầu lông mày Lâm Ninh chau lại, tái tê truyền khắp tứ chi, không dám nhìn vào mắt anh nữa, hàng mi nặng nề sụp xuống.
“Không…”
Một chữ nhẹ hững đánh đổ trái tim của cả hai người, Lâm Ninh xót xa hít sâu rồi lại đáp.
“Em và anh của đời trước không đến với nhau.”
Phàm Dương cũng lặng đi, anh thu người lại, vững trãi ôm cô, đem cô ấp ủ vào lòng, bàn tay to lớn xoa xoa mái đầu nhỏ, đối với loại chuyện mà Lâm Ninh nghĩ rằng rất hoang đường, anh lại dịu dàng tin tưởng mà thì thầm.
“Vậy ra… Anh đã bỏ lỡ rồi.”
Nếu không đến được với nhau, nghĩa là anh của đời trước đã bỏ lỡ rồi.
“Không phải…” Lâm Ninh trốn vào trong lòng anh thốt lên, giọng nói thăng trầm đi theo ký ức.
“Là em bỏ lỡ anh.”
Anh lặng lẽ hôn lên mái tóc, nụ hôn ấm nóng phủ trên mái đầu, bàn tay chậm rãi vuốt v e những sợi tóc mềm mại.
Cô bé trong lòng anh rất run, bàn tay nhỏ níu giữ ôm lấy anh, ở phía sau siết chặt lưng áo, cô run rẩy thốt lên một cách trầm luân.
“Là em đã bỏ lỡ anh, em của đời trước tệ lắm, rất rất tệ, là do em bỏ lỡ anh.”
Cô lại sụt sịt nước mắt, mũi nghẹn ngào không thể hô hấp, chỉ có thể hít thở bằng miệng.
Phàm Dương lại hôn lên tóc Lâm Ninh, gắt gao ôm chặt thân thể đang ngày càng thấp thỏm mà phát lên từng cơn run rẩy.
“Thế tiểu tổ tông của anh, sao em lại quay ngược trở về? Tổ tông của anh phải sống đến bảy, tám mươi tuổi mới đúng, tại sao chỉ mới mười năm đã quay ngược thời gian rồi?”
Nói đúng hơn, tại sao mười năm sau cô lại chết?
Cảm giác tái tê trong lòng Lâm Ninh mãnh liệt dâng trào, những chuyện đời trước quá khủng khiếp, cô không biết phải kể từ đâu nữa.
Nhưng có một điều cô chú ý đến, người này vẫn chỉ đang để tâ m đến cô.
Anh còn mong muốn cô sống đến bảy, tám mươi tuổi.
“Phàm Dương…” Cô mếu máo kêu lên tên anh, giọng nói lí nhí bủn rủn sắp phát ra tiếng khóc.
“Anh thật sự sẽ tin em sao? Chuyện kỳ lạ như thế này… Mà anh vẫn tin sao? Anh không nghĩ rằng em đang gạt anh hả?”
Phàm Dương cất ra tiếng cười ôn nhu, vừa xoa xoa mái đầu nhỏ vừa trả lời.
“Nếu gạt anh, em sẽ bịa ra một chuyện có thực hơn mới dễ dàng qua mặt.
Em sẽ không nói đến chuyện khó tin như vậy, hơn nữa…”
Anh ngừng một chút, lại đặt lên đ ỉnh đầu cô một nụ hôn ấm áp.
“Nhìn bà nhỏ của anh ấm ức thế này, còn có thể là giả sao?”
Lời nói có thể bịa đặt, nhưng ánh mắt hoàn toàn biết nói dối.
Giây phút anh tựa đầu vào đầu Lâm Ninh, áp vần trán tựa vần trán, mũi tì chớp mũi, mắt chạm mắt.
Khi ấy, anh đã có câu trả lời xác thực nhất rằng cô có thật lòng hay không.
“Nói anh nghe, tổ tông của anh đáng lý phải sống đến già nua xấu xí mới đúng, sao chỉ mới mười năm lại trở về?”
Lâm Ninh lần nữa ngẩn mặt, nhìn anh, đôi mắt vì nước mắt trở nên long lanh, đôi mắt tròn xoe như hạt ngọc chất chứa vì sao lấp lánh, trong mắt cô nhìn thấy là gương mặt tuấn mỹ, vừa oai phong lẫm liệt, vừa ôn nhu dịu dàng.
Cô như nhìn thấy nắng mai, nên mi mắt ngày càng lấp lánh.
Đây, chính là ánh mắt này đây, chân thành hơn mọi lời nói.
Anh đã từng nghe rất nhiều lời nói bịa đặt, từng nhìn qua rất nhiều kẻ gian dối, cuộc đời bắt buộc anh phải hoài nghi người khác.
Thế cho nên, mắt nhìn người của anh luôn tuyệt đối đúng.
Ánh mắt này đã đủ cho anh nhìn thấy tâm tình, Phàm Dương cúi đầu, hôn khẽ lên làn môi ngọt ngào, nhìn vào đôi mắt đầy ánh sao lưu luyến ấy, giọng anh ấm áp, tươi sáng như ánh chiều rạng rỡ.
“Nói anh nghe, ai đã bắt nạt tổ tông của anh rồi?” Anh cười khẽ lại rồi trầm luân.
“Nói anh nghe những gì mà em đã phải chịu đựng, anh làm chủ cho em.”.
Danh Sách Chương: