Bảy giờ tối, Doãn Linh vừa trông cửa hàng vừa cày bộ phim yêu thích.
Leng keng.
Chuông gió treo trên cánh cửa kêu lên, Doãn Linh vội vàng đứng dậy, vui vẻ tươi cười chào đón vị khách.
“Xin chào quý…” Lời chưa kịp dứt, Doãn Linh nhìn thấy hai gã áo đen cao to, bàn tay đầy hình xăm.
Hai người này, Doãn Linh đã gặp ở căn nhà của Chu Quốc Duy, họ là cấp dưới của Lục Tiến.
“Có chuyện gì… Chuyện gì mà hai người lại đến đây?” Doãn Linh lo lắng hỏi.
Rõ ràng cô đã sớm không còn dính líu với Nhất Bang hay là Lục Tiến, từ hôm đó đến nay Doãn Linh không hề gặp lại những người này, cô không biết vì sao bọn họ đến đây.
Là người Nhất Bang, luôn không mấy tốt đẹp, Doãn Linh lo sợ nhìn hai người cao to.
“Cô Doãn, phiền cô đi với chúng tôi một chuyến” Nhìn thấy nét mặt lo sợ của Doãn Linh, cậu ta giải thích thêm.
“Chuyện là chúng tôi cần cô đến để an ủi Phàm thiếu phu nhân.
”
“Lâm Ninh à?” Doãn Linh hoài nghi chau mày “Có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
Chu Quốc Duy chết rồi, Lâm Ninh và Phàm Dương không ly hôn, vậy thì theo Doãn Linh biết, không còn chuyện gì xấu nữa.
“Cô đến nơi thì biết, chúng tôi cần cô đi ngay bây giờ” Người đàn ông nghiêm túc nói.
Doãn Linh nhanh chóng đứng dậy, vội vội vàng vàng thu xếp tủ bánh, đóng cửa hàng đi theo người cấp dưới.
…
Lâm Ninh ngồi bên cửa phòng kín, hồi hộp đến mức trái tim loạn nhịp, những đầu ngón tay run run tê tái, sống lưng cứ dâng lên cơn lạnh buốt buộc cô phải ngồi thẳng người.
Mỗi khi có người bác sĩ vội vã chạy ra, gấp rút chạy đi lấy dụng cụ, Lâm Ninh liền đứng bật dậy, cố gắng nhìn vào bên trong, cô chỉ được những tấm lưng người bác sĩ vây quanh bàn mổ.
Vị bác sĩ ôm những túi máu trở vào, Lâm Ninh bất giác bước theo vị bác sĩ, bước vào bên trong phòng kín.
Những vị bác sĩ vây quanh như những bức tường thành đang cố gắng thực hiện phẫu thuật lấy ra những viên đạn.
Người bác sĩ hốt hả chạy đến bên bàn mổ, treo lên túi máu lớn, bọn họ đang cố gắng giành giựt sự sống với tử thần, chẳng ai nhận ra sự xuất hiện của Lâm Ninh trong phòng kín.
Cô tròn xoe mắt nhìn bàn mổ chỉ toàn là người, cô không thể nhìn thấy anh bởi tấm màn chen kín, thấp thoáng qua khe hở giữa những người bác sĩ, nhìn thấy vùng phẫu thuật đỏ máu vì đang mổ xẻ trong anh.
Lâm Ninh đứng không vững, tựa lưng vào bức tường, run rẩy nhìn về bàn mổ, hai đôi tay cô nắm lấy gấu váy dính đầy máu, cả người toác ra mồ hôi lạnh, trán ứa ra từng giọt mồ hôi làm đẫm tóc mái.
Thình thịch…
Trái tim cô đập thật chậm, chậm như thể sắp không đập được nữa, lồ ng ngực trĩu nặng thật khó để hô hấp.
Hai mi ngập tràn làn nước, nước mắt đong đầy trên đôi mi, khi hốc mắt không đủ chỗ chất chứa nữa, giọt nước mắt tràn mi thẳng tắp chảy xuống, cô bất lực nhìn về phía đó.
Bỗng âm thanh tít tít tít từ máy báo động vang lên, những người bác sĩ sững người, đồng loạt xoay đầu về phía chiếc máy theo dõi hệ sống.
“PEA!”
(PEA: Pulseless electrical activity.
Thuật ngữ trong y học về tình trạng ngưng tim với hoạt động điện vô mạch.
)
Một người bác sĩ hô lên, ra lệnh.
“Gỡ màn xuống.
”
Màn vải được kéo xuống, gương mặt Phàm Dương lộ ra trong đôi mắt Lâm Ninh, anh nằm im, đôi mắt nhắm nghiền, miệng được nối ống thông khí.
Vừa kéo xuống màn chăn, một vị bác sĩ nhào lên bàn mổ, hai tay đặt lên lồ ng ngực Phàm Dương, thực hiện động tác ép tim nhân tạo.
Lâm Ninh nhìn vị bác sĩ đang cố gắng ép tim, phát ra tiếng thở hì hục, nhìn xuống lồ ng ngực bị ép đẩy, lồ ng ngực anh nhấp nhô, nhịp ép tim của vị bác sĩ khiến cả cơ thể anh vô lực chuyển động trên bàn mổ.
Lâm Ninh tựa vào bức tường kính, cơ thể trượt xuống sàn nhà, tầm nhìn nhoè đi vì nước mắt, hai lỗ tai nghe thật rõ âm thanh tầng số kéo dài của máy theo dõi.
Cô co rút vào bức tường, hai tay bịt lại hai lỗ tai, cô không muốn nghe âm thanh đó, toàn thân rét run bần bật, đôi mắt không dám nhìn anh nữa, hạ xuống nhìn vào hư vô, tầm nhìn nhoè nước, hai ba hàng nước mắt như dòng thác trào ra khỏi hốc mi.
Doãn Linh theo cấp dưới của Lục Tiến đi đến phòng phẫu thuật kín, phía trước chẳng có ai, Doãn Linh nhìn xung quanh trống rỗng, nhìn lại người cấp dưới.
“Lâm Ninh đâu?”
“Phu nhân vừa nãy vẫn còn ở đây” Người cấp dưới cũng không hiểu.
Doãn Linh đảo mắt tìm kiếm xung quanh, nhìn vào trong phòng kín, một ý nghĩ nổi lên.
“Mở cửa ra” Doãn Linh yêu cầu người cấp dưới.
“Nhưng thưa cô, bên trong đang phẫu thuật, không nên đi vào.
”
“Mở ra đi.
”
Lâm Ninh không thể bỏ đi khỏi phòng phẫu thuật, ở phía trước không có thì chỉ có thể là ở trong phòng phẫu thuật.
Người cấp dưới do dự một chút, Doãn Linh hối thúc.
“Anh làm ơn mở cửa ra đi, cậu ấy chỉ có thể ở trong đó.
”
Nghe vậy, người cấp dưới vội ấn nút cửa, cửa mở ra, bàn phẩu thuật hỗn loạn, người bác sĩ đang khụy trên giường thực hiện ép tim, âm thanh từ máy theo dõi phát ra là tầng số tĩnh kéo dài.
Âm thanh báo hiệu ngừng tim mà chẳng ai muốn nghe thấy ở phòng phẩu thuật.
Doãn Linh bước vào, nghe thấy tiếng hít thở nặng trĩu rỉ ra một âm đau đớn thê lương.
Cô xoay đầu, nhìn về phía bên cạnh cánh cửa.
Lâm Ninh tựa lưng vào bức tường kín, hai tay bịt chặt hai lỗ tai, đôi mắt đỏ hoe trừng to về phía bàn mổ, nước mắt như những hạt thủy tinh vỡ chạy lăn tăn trên gò má, hít thở nặng trĩu từng hơi dồn dập.
Doãn Linh vội vàng tiến đến, khụy xuống đất, ôm lấy thân thể run lẩy bẩy của Lâm Ninh vào lòng.
Bàn tay vuốt qua mái tóc ướt đẫm của Lâm Ninh, vuốt tay xuống lòng ngực càng lúc càng phập phồng như thế muốn vỡ tung, Doãn Linh cố gắng trấn an.
“Lâm Ninh! Cậu bình tĩnh lại đi.
”
Lâm Ninh lắc lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn người nằm trên bàn mổ.
Làm sao có thể bình tĩnh… Người đàn ông mà cô yêu thương ấy đang chết dần trên bàn mổ, thậm chí tim anh đã ngừng đập rồi.
Những ký ức hạnh phúc khi cô vùi vào lồ ng ngực vững chắc, nghe trộm âm thanh trái tim của anh chợt nứt nẻ như một tấm gương vỡ.
Bởi giờ đây, người nằm ở kia, lồ ng ngực không còn ấm, trái tim cũng không còn đập.
Từng cái ấn xuống lồ ng ngực khiến cơ thể anh vô thức lay động, bác sĩ dừng lại động tác ép tim nhân tạo, lui người ra khỏi bàn mổ.
Một vị bác sĩ khác đưa hai chiếc máy sốc tim đặt lên hai bên lồ ng ngực Phàm Dương, điện cực truyền sang lồ ng ngực sốc cơ thể anh nảy lên.
Cái nảy lên rồi lại vô thức lặng đi, âm thanh từ máy theo dõi vẫn chỉ là một âm tĩnh lặng kéo dài.
Một âm tĩnh lặng ding thật dài.
Ký ức nứt nẻ vỡ thành từng mảnh vụng, Lâm Ninh mở to đôi mắt đỏ hoe đầy nước nhìn anh, nhìn máy sốc tim sốc cơ thể anh nảy lên lần nữa.
Cô nhìn chằm chằm cơ thể bị sốc điện nảy lên rồi tĩnh lặng, ngay khi cơ thể anh lặng yên trên bàn mổ, nặng nề trên lồ ng ngực bỗng nhiên nhẹ hững, mi mắt Lâm Ninh tối mịt, xụi lơ ngã vào vai Doãn Linh.
“Ninh Lâm Ninh?” Doãn Linh bần thần gọi, nhìn Lâm Ninh xụi lơ ngất đi, hốt hoảng nhìn sang người cấp dưới.
“Mau, mau giúp tôi.
”
Doãn Linh và người cấp dưới đưa Lâm Ninh lên một chiếc xe đẩy, đẩy qua căn phòng kín khác.
Lục Tiến nhận được thông báo gấp rút đi đến phòng phẫu thuật, Doãn Linh đi qua đi lại trước hai phòng phẫu thuật.
Cô lo lắng vừa đi qua đi lại vừa cắn cắn ngón tay trỏ, nhìn thấy Lục Tiến, Doãn Linh cúi cúi chào rồi đứng im một chỗ, nhìn cửa phòng phẫu thuật của Lâm Ninh.
Bác sĩ đi ra, Doãn Linh liền đến trước mặt bác sĩ, Lục Tiến cũng bước đến, đứng bên cạnh cô.
Doãn Linh lo lắng hỏi.
“Cậu ấy sao rồi bác sĩ?”
“Không sao, cô ấy bị sốc nên ngất đi” Bác sĩ thở phào đáp, nghe xong Doãn Linh cũng thở phào.
“Chỉ có điều…” Bác sĩ đột nhiên nói, Doãn Linh vừa mới thở phào trở nên căng thẳng, tròn xoe mắt nhìn bác sĩ.
Lục Tiến chau mày, nghiêm trọng hoài nghi.
“Có điều?”
“Cô ấy mang thai rồi, chỉ mới là phôi thai non ba tuần tuổi, có một chút ảnh hưởng nhưng căn bản thai nhi vẫn an toàn.
”.
Danh Sách Chương: