Mục lục
Nơi Nào Cũng Là Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ tám Phàm Dương hôn mê, Lâm Ninh vẫn ngồi bên giường bệnh trông chừng anh từng giây từng phút, bất đắc dĩ phải rời khỏi phòng bệnh để nghe được thoại của mẹ Ninh.

Mẹ Ninh thông báo qua điện thoại.

“Hai ngày trước người ta tìm thấy một phần xương cốt của Lâm Ái Mỹ và Lâm Ái Liên ở bờ biển, chỉ còn là một bộ xương, sau khi thẩm định thì phía pháp y đã chắc chắn là của Ái Liên và Ái Mỹ, nhà mình đang chuẩn bị tang lễ.”

“Vậy ạ…” Lâm Ninh hít sâu, trong lòng gợn lên cơn sóng.

“Dì cả không sao chứ ạ?”

Mẹ Ninh xót xa nói.

“Khóc nhiều lắm, khóc đến ngất, tỉnh lại thì khóc tiếp đến khi nào ngất thì thôi, khóc suốt ba ngày nay, xanh xao lắm.”

Lâm Ninh lặng im một chút, mẹ Ninh cũng lặng người, trong điện thoại chỉ có tiếng thở dài, mẹ Ninh lại nói.

“Phía bên cảnh sát họ không điều tra được gì cả, họ chỉ nói có thể hai chị em gặp nạn ngoài khơi, cơ thể phân hủy bị cá ăn nên chỉ còn lại xương cốt, bà cả muốn truy tìm hung thủ nhưng phía cảnh sát đã kết luận là tai nạn rồi nhanh chóng đóng hồ sơ, bà ấy rất tuyệt vọng.”

Mẹ Ninh thông báo tình hình cho Lâm Ninh, Lâm gia hai ngày nay rất hỗn loạn, những gì mẹ Ninh nói chỉ là một ít. Lão gia cũng vì đau lòng mà mất ăn mất ngủ, mấy người vợ nhỏ trong nhà thay phiên nhau an ủi lão gia và bà cả.

Lâm Ninh chớp khẽ hàng mi nặng, nói đến hung thủ thì chính xác là cô và Phàm Dương, cô mím chặt môi, hít vào một hơi thật dài.

“Vậy nha mẹ, ngày mai con sẽ về nhà một chuyến.”

“Ừ, nhớ về nha con” Vì ngày mai là ngày ấn định tang lễ của hai chị em Lâm Ái Liên và Lâm Ái Mỹ, Lâm Ninh phải có mặt ở nhà.

Hạ xuống điện thoại, Lâm Ninh lại rơi vào trầm tư.

Anh Lục nói, người của anh đã dọn dẹp hiện trường và tẩu táng thi thể một cách an toàn, sẽ không có vấn đề gì cả. Người ta sẽ chẳng biết ai là thủ phạm, phía cảnh sát, anh Lục cũng đã gửi hồng bao bịt miệng, thế nên phía cảnh sát đã kết luận là tai nạn và đóng nhanh hồ sơ.

Tay cầm điện thoại hạ xuống, hai tay nắm lấy chiếc điện thoại, màn hình điện thoại run run phản chíu ánh đèn trên trần nhà.

Cô không thể ngăn cản được cảm giác run rẩy tê tái này, ngày mai cô phải mang bộ mặt gì trở về Lâm gia đây, phải biết đối mặt với dì cả như thế nào đây.

Từ bé đến lớn, dì cả không thương cũng không ghét, dì cả đối xử với Lâm Ninh rất bình thường, lâu lâu sẽ có mấy lời nặng nhẹ, lâu lâu cũng có mấy lời yêu thương dạy bảo cô nên người.

Dì cả đối với Lâm Ninh chẳng có ý xấu gì cả, dì chỉ đố kị với mẹ thôi, còn với cô, nhất là sau sự việc Lâm Ái Mỹ hiến tủy cứu sống cô, dì cả cũng rất yêu thương cô.

Bây giờ cô lại gián tiếp hại chết hai đứa con của dì cả, cô biết dùng gương mặt gì đối mặt với dì cả đây.

Lâm Ninh lặng đi, hai mắt lại cay xè, cô hít sâu, nhịn lại tội lỗi tê tái trong cõi lòng, cố gắng dập đi cơn tê buốt toàn thân, đột nhiên Lục Tiến cùng mấy vị bác sĩ vội vã chạy vào phòng bệnh của Phàm Dương.

Họ rất gấp, sốt sắng như thể có tình huống nguy cấp, Lâm Ninh ngơ ngác nhìn bọn họ, tim đập mạnh một nhịp, không kịp định hình sự việc, nhanh chóng chạy vào phòng bệnh của anh.

Mở toang cửa ra, đập vào mắt Lâm Ninh, Phàm Dương ngồi trên giường bệnh, gương mặt xanh xao tựa vào chiếc giường để cho các bác sĩ xoay quanh để kiểm tra.

Anh nhìn thấy cô, mắt liếc sang Lục Tiến rồi nhắm lại, giống như không hề chú ý đến Lâm Ninh.

Lâm Ninh tròn xoe mắt nhìn anh đã tỉnh, vừa rồi anh đã liếc nhìn qua cô thì phải, anh chỉ… Liếc nhìn qua thôi ư?. Truyện Dị Giới


Lâm Ninh chau lại đầu lông mày nghi ngờ, chậm chạm bước từng bước về phía giường bệnh, các bác sĩ kiểm tra tạm thời xong thì tản ra, nhường lại vị trí cho phu nhân.

Cô bước đến cạnh giường, nắm lấy tay anh, trái tim thổn thức run rẩy, cô lại nhoe ra nụ cười khẽ hỏi.

“Anh tỉnh rồi… Cuối cùng cũng tĩnh rồi.”

Phàm Dương nhìn gương mặt trắng bệch của cô, anh ngơ ra như kẻ ngốc nhìn người lạ, đầu lông mày rậm chau lại một cái, ánh mắt vô cùng xa lạ, anh nhìn sang vị bác sĩ, tay rút ra khỏi cái nắm của Lâm Ninh, ngón tay thon dài chỉ vào người cô, hỏi vị bác sĩ.

“Bác sĩ, cô gái này là ai vậy?”

“…” Vị bác sĩ bên cạnh tròn xoe mắt chớp chớp, khẽ kề vào tai Phàm Dương thì thầm.

“Là phu nhân, là vợ của ông.”

Phàm Dương kinh ngạc đến ngỡ ngàng, nhìn lại Lâm Ninh, anh lại nheo mày.

“Vợ?” Anh ngơ ngác như thể không biết bản thân đã lấy vợ khi nào.

Lâm Ninh nhìn thấy hành động kỳ lạ của anh, cô ngồi phịch xuống giường bệnh, hai tay túm lấy bàn tay của anh, lấp ba lấp bấp.

“Anh sao vậy? Anh không nhớ em sao? Em là Lâm Ninh…” Lâm Ninh túm chặt tay anh, hoảng sợ tái miết đi, môi miệng càng lúc càng run rẩy, lấp bấp nói lắp.

“Anh… Anh… Sao lại không nhớ em chứ… Lâm Ninh đây mà… Em là… Là Lâm Ninh ấy… A… Bà nhỏ của anh đây mà…”

Rõ ràng anh đâu có bị thương ở đầu? Sao lại không nhớ cô kia chứ?

Lâm Ninh ngước sang vị bác sĩ bên cạnh, phát hoảng hỏi.

“Bác sĩ, anh ấy sao vậy?”

Vị bác sĩ cũng chỉ biết lắc lắc đầu, ông Phàm đây là bị năm viên đạn xuyên lồ ng ngực, hai viên ở hai bên vai, hai viên ở thắc lưng, một viên ở giữa ngực ngay bên cạnh trái tim, may mắn viên đạn đó lệch sang một bên, nếu không đã thủng tim rồi.

Ông Phàm này bị tổn thương nội tạng một chút, không có ảnh hưởng đến bộ điều khiển, bây giờ lại ngơ ngơ ngác ngác thế này thì chỉ có thể là…

Mấy vị bác sĩ nhìn Phàm Dương ngơ ngơ kia, khoé môi cong cong muốn cười, vội lui ra ngoài, nhường lại sự riêng tư.

Lục Tiến cũng rời khỏi phòng, bước ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm.

“Bác sĩ…”

Đột nhiên bác sĩ rời đi, lại còn vừa đi còn tỏ ra bộ dạng bất lực lắc lắc đầu, Lâm Ninh nhìn lại anh, hốt hoảng nắm chặt bàn tay anh, hai ngón tay cái xoa xoa làm ấm mu bàn tay.

“Chồng thật sự không nhớ em hả? Em là Lâm Ninh!”

“…” Anh chỉ chớp chớp mắt, đầu lông mày chau lại như thể nhìn thấy thứ rất lạ lẫm.

“Em là vợ của anh mà…” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến bị dập tắt từ lúc nào, nét mặt xa lạ, tròn xoe chớp chớp của Phàm Dương khiến cho Lâm Ninh sững sờ, nhỏ xíu giọng thì thầm như tiếng muỗi vo ve.

“Anh đâu có bị thương ở đầu… Sao lại…”


Cô ngốc ra, thẫn thờ rồi phát ngốc, còn ngốc hơn cả anh, mắt đỏ hoe trừng to ngập tràn nước mắt, phủ đầy hai hốc mi lấp lánh, Lâm Ninh chỉ nhíu mày một cái, hàng nước mắt trong veo rớt xuống.

Phàm Dương mím môi, nuốt ực một cái, ý định muốn trêu cô lập tức bị dập tắt, hai giọt nước mắt kia mang theo trái tim anh lọt ra ngoài rồi, anh cười khổ, giơ tay đầu hàng, không dám trêu cô nữa.

“Vợ của anh là đệ nhất mỹ nhân nha, xinh đẹp lắm, đâu có phải người gầy nhom mà mặt mày trắng bệch như thế này” Phàm Dương lau đi giọt nước mắt trên gò má Lâm Ninh, ngón tay cái xoa xoa hai gò má, lòng dạ xót xa không chịu nổi.

“Xem em này, gầy hết rồi, mỡ của anh đâu? Nọng của anh đâu? Em ném đâu hết cục nọng của anh rồi?”

Anh nhăn nhó mặt mày, khi nãy anh nhìn thấy cô, xém chút phun ra tiếng chửi thề rồi a, chỉ mấy hôm mà cô đã ốm nhom, hốc hác thế này, mặt mày trắng bệch chẳng còn giọt máu nào, nhìn qua còn tưởng cô bị bỏ đói cả tháng.

Phàm Dương vừa thương vừa xót mắng yêu.

“Như này có phải là vợ anh đâu chứ? Vợ anh đẹp lắm, đáng yêu lắm nha, vừa trắng vừa tròn cơ.”

“…” Lâm Ninh ngốc thêm mấy giây, nhận ra bị anh lừa, mặt mũi đỏ bừng vì nước mắt, đánh vào ngực anh một cái, nước mắt thi nhau chảy xuống.

“Anh gạt em!”

“Ouch!” Phàm Dương đỡ lấy lồ ng ngực, đau đớn nhăn nhó.

“A…” Lâm Ninh giật bắn, hốt hoảng xoa xoa ngực anh.

“Em xin lỗi em xin lỗi, anh đau lắm hả? Em đi gọi bác sĩ.”

Lâm Ninh đứng bật dậy, muốn chạy đi tìm bác sĩ, Phàm Dương nắm lấy tay cô, kéo cô quay trở ngược vào lòng ôm lấy.

Hai tay anh ôm gọn cô trong lòng, hôn lên mái tóc, ngửi lấy mùi hương ngọt ngào mà anh nhung nhớ.

“Anh không sao.”

Bị anh ôm lấy, vòm ng ực rộng lớn vẫn thật vững chắc, mùi thuốc khử trùng từ lòng ngực anh khiến mi mắt cô lại đỏ hoe, âm thanh nhịp đập trong lồ ng ngực kia làm cho Lâm Ninh mềm nhũng.

“Hic…”

“Ấy ấy” Nghe cô sụt sịt trong lòng, anh khổ sở rít lên.

“Tôi vừa mới tỉnh lại thôi đấy thưa tổ tông, tổ tông của tôi khóc như thế, tôi không chịu nổi lại lăn đùng ra ngất mất.”

“…” Lâm Ninh hít vào một hơi thật sâu, cái mũi nghẹn đầy nước, mày thanh chau lại, cái miệng mếu lên, dữ dội phát ra tiếng khóc.

“Ô… Hu u u…”

“Ôi trời đất…” Phàm Dương kêu khổ, hai tay rối rít vỗ vỗ xoa xoa vai nhỏ.

Anh không chết vì đạn mà anh chết vì nước mắt của bà nhỏ nhà anh đấy!

Vừa tỉnh dậy đã một trận tê tái, ruột gan phèo phổi náo loạn rồi.

“Ôi ôi ôi, tổ tông của tôi, em làm ơn đi a” Phàm Dương xoa xoa dỗ dỗ, cơ mà càng dỗ cô càng oan ức khóc, hại anh cũng muốn phát khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK