Sáng hôm sau, Lâm Ninh tỉnh dậy với hai mắt sưng bụp, tối qua cô khóc dữ dội quá nên sáng nay thức dậy, hai mi mắt sưng phù không mở nổi.
Phàm Dương nhìn hai mắt cô liền mềm nhũng, người chẳng còn miếng sức lực nào, trái tim treo giữa lòng ngực sắp rơi rớt ra ngoài, vừa dậy vội vàng dùng khăn ngâm vào nước ấm đem đến chườm lên mắt Lâm Ninh.
Anh bắt cô nằm im chườm khăn ấm cho mắt khoảng mười phút, sau đó mới cho cô ngồi dậy đi rửa mặt đánh răng.
Đến giờ ăn sáng, cô và anh chỉ cần ăn xong bữa sáng thì có thể rời nơi này.
Lâm Ninh ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, trưng ra bộ mặt ngây ngô bắt đầu giả ngốc, cô cho rằng những bậc trưởng bối ở đây sẽ lại chuyên mục mượn chuyện này châm chọc chuyện kia.
Nào ngờ bàn ăn sáng hôm nay lại hoàn toàn bình thường, các bật trưởng bối cũng không có nói này nói nọ nữa.
Lâm Ninh thở phào trong bụng, ngoan ngoãn dùng bữa, có một ánh mắt cứ âm thầm đeo bám trên người, Lâm Ninh nghiêng mặt nhìn qua cô cháu gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi ngồi cách ba chiếc ghế.
Cô bé lập tức thu lại ánh mắt đang nhìn trộm, tiếp tục dùng bữa.
Lâm Ninh nheo mày, mắt híp lại thành một đường hoài nghi, cô xoay lại, giả vờ tập trung dùng bữa, chỉ vài giây sau Lâm Ninh quay nhanh mặt về phía cô bé.
Cô bé nhanh như chớp đảo mắt đi, vội vội vàng vàng cầm lấy cốc nước uống.
Ây cha, cô bé này cứ nhìn trộm cô mãi, giống như có gì muốn nói với cô.
Lâm Ninh lại nheo mày, không chắc chắn với suy nghĩ của bản thân, cô lần nữa giả vờ xoay đi dùng bữa, mắt nhìn đồ ăn nhưng thực chất chú ý của Lâm Ninh nằm ở phía cô bé.
Quả nhiên cô bé cứ nhìn trộm Lâm Ninh, đôi mắt tròn xoe lén liếc nhìn, giống như muốn bắt chuyện nhưng lại không dám, chỉ có thể nhìn trộm.
Lâm Ninh không chắc chắn suy đoán của bản thân, dù gì thì những người Phàm gia cũng không có hảo cảm với Lâm Ninh.
Đêm qua cô say xỉn đã làm loạn không ít, Lâm Ninh hít vào một hơi, suy nghĩ một hồi.
Nếu cô muốn kiểm tra cô bé đó có thật muốn nói chuyện với cô không thì… Lâm Ninh nảy ra một cách.
Nghiêng sang kề tai thì thầm nói nhỏ với Phàm Dương.
“Em đi vệ sinh một lát.
”
Phàm Dương gật nhẹ đầu, ngón tay thon dài ngoắc một cô hầu gái.
Cô đứng dậy, gương mặt nhỏ đáng yêu nhoe ra nụ cười tươi tắn, cúi cúi đầu xin phép ông bà nội, bước ra khỏi bàn ăn đi theo hầu gái.
Ngay sau khi Lâm Ninh đi khuất bóng, cô bé cũng đứng dậy, hướng về ông bà nội nói.
“Cháu xin phép đi vệ sinh ạ.
”
Ông bà nội gật đầu, cô bé nhìn về phía Phàm Huệ, cúi đầu lần nữa như thể xin phép Phàm Huệ rồi mới rời đi.
Vừa bước vào nhà vệ sinh, cô bé đã nhìn thấy Lâm Ninh đứng tựa vào bồn rửa chờ đợi.
Thấy cô bé đi vào, Lâm Ninh đã chắc chắn được, cô khoanh hai tay trước ngực, ưỡn ngực uy nghiêm, dáng vẻ rất nghiêm trọng hỏi.
“Em có chuyện gì muốn nói với chị à? Em cứ nhìn chị mãi, chị để ý từ tối hôm qua rồi.
”
“Dạ… À…” Cô bé liếc trái liếc phải, hai bàn tay nhỏ đan mười ngón tay vào nhau.
Cô bé bối rối, không dám nhìn vào Lâm Ninh, dù đã chuẩn bị tốt những gì muốn nói nhưng khi trực tiếp đối mặt, tâm trí của cô bé nhất thời trống rỗng.
Thời gian của cô bé lại không nhiều, nếu như quay trở lại bàn ăn quá trễ sẽ bị mẹ nuôi nghi ngờ.
“Em chỉ muốn nhắc nhở chị, chị nên cẩn thận một chút, những gì chị thấy chưa chắc đã là sự thật, người tốt ở bên cạnh chị chưa hẳn đã tốt.
”
Cô bé nói xong, thái độ cô bé vô cùng nghiêm túc dặn dò.
“Chị nên cẩn thận.
”
Cô bé không để cho Lâm Ninh thắc mắc, nói xong liền xoay người rời đi.
Lâm Ninh ngơ ra, hai tay đang khoanh lại buông lỏng, thu lại dáng vẻ trang nghiêm, đầu lông mày chau lại, nhìn theo lối đi ra.
“Con bé đang… Nhắc nhở mình sao?” Lâm Ninh nghi hoặc nhíu mày.
Cái gì mà người tốt bên cạnh chưa hẳn đã tốt chứ? Ý con bé đang nói đến Phàm Dương kia à?
Ơ… Chồng cô mà lại có gì không tốt?
Lâm Ninh mặt nhăn mày nhó lắc lắc đầu khó hiểu.
Trở lại bàn ăn, sau đó cô bé không còn nhìn trộm Lâm Ninh nữa.
…
Sân bay quốc tê Thành An.
Lâm Ái Liên trở về Thành An, cô gái bước đi toác ra khí chắc oai phong, cuốn hút mọi ánh nhìn từ phái nam đến phái nữ, khoác chiếc dạ dài màu nâu, áo len cổ lẹ màu đen, quần dài bó sát cũng một màu đen, từng bước đi đều là giai nhân ưu nhã.
Bước ra từ cửa chào sân bay, bà cả nhìn thấy con gái liền vẫy tay ra hiệu.
Lâm Ái Liên bước đến, tay tháo ra chiếc kính đen, ôm chầm lấy mẹ, bà cả gặp được con gái mừng rỡ đến rơi nước mắt.
Ôm ấp Lâm Ái Liên, bà cả mừng rỡ tíu tít, xoa xoa vỗ vỗ tấm lưng con gái.
“Con về rồi, cuối cùng cũng về rồi.
”
Lâm Ái Liên xoa dịu nỗi nhớ trong lòng bà cả, nhìn sang Lâm lão gia đứng bên cạnh, ngoan ngoãn đáp.
“Con chào cha ạ” Buông ra mẹ, cô ôm lấy Lâm lão gia.
“Ngoan lắm ngoan lắm” Lâm lão gia vỗ vỗ lưng Ái Liên, buông ra cái ôm liền ngắm nhìn từ chân đến tóc con gái lớn, nhìn qua dáng vẻ trưởng thành ưu tú, khí chất không thua kém bất kì ai, ông vô cùng tự hào.
“Lần này con về được bao lâu?” Lâm lão gia hỏi.
“Khi nào Ái Mỹ về, con xử lý xong con bé thì mới đi nữa.
”
“Tốt, tốt lắm” Lâm lão gia cất tiếng cười “Nhà này chỉ có con mới trị được con bé đó thôi.
”
Nói đến Ái Mỹ, bà cả đang vui mừng chợt lộ tia lo lắng, bà hỏi.
“Đến nay con cũng không liên lạc được cho con bé sao?”
“Không ạ.
”
“Ôi trời…” Bà cả lo lắng mặt mày đã trắng bệch, hai gò má hốc hác gầy đi.
Lâm Ái Liên nắm lấy cánh tay của mẹ, cùng bà bước đi ra khỏi sân bay, vừa đi vừa nghiêm trọng nói.
“Lần này con sẽ trị nghiêm con bé bỏ cái thói xấu này, mẹ đừng lo lắng quá, cứ giao cho con ạ.
”
“Mẹ cũng mong như vậy, chỉ là…” Bà cả thở dài, gương mặt già nua đã có thêm nhiều nếp nhăn.
“Từ hôm đó đến nay mẹ cứ lo lắng, bồn chồn trong lòng, mẹ có linh cảm chuyện gì đó không tốt.
”
Tuy rằng đây không phải là lần đầu Ái Mỹ như thế, nhưng đây là lần đầu tiên bà cả có linh cảm rất xấu, từ ngày hôm đó đến nay bà ngủ không an giấc, luôn bị giật mình vào giữa đêm.
Trong lòng thì cứ phập phòng một nỗi sợ không tên nào đó, hại bà ăn không ngon, ngủ không an.
Lời bà cả nói khiến cho bước chân Lâm Ái Liên có điểm khựng lại, bởi vì trong lòng Ái Liên cũng nơm nớp một cơn lo sợ rất lạ, nguyên nhân khiến cô phải tạm gác lại toàn bộ công việc để trở về Thành An.
Lâm Ái Liên dẹp xuống cơn lo lắng trong lòng, giọng nói dịu êm trấn an bà cả.
“Mẹ đừng lo lắng quá, con sẽ tìm được em về cho mẹ.
”
“Ừ ừ, trông cả vào con.
”
Bà cả chỉ có hai đứa con gái, bảo vật quý giá nhất của bà là hai đứa con này, bà không muốn hai đứa con của bà có bất kỳ mệnh hệ gì.
“Trông vào con Liên Liên, tìm Ái Mỹ về cho mẹ, mẹ cứ có linh cảm rất xấu con à, mẹ lo lắm.
”
“Dạ…” Lâm Ái Liên ngượng cười, lo lắng trong lòng ngày một dâng cao thành con sóng lớn, cô không dám nói với bà cả về linh cảm của cô.
Đến bà cả cũng cảm nhận được chuyện không tốt vậy chẳng lẽ nào…
Thật sự đã có chuyện xấu xảy ra sao?
Mắt đẹp mị lên, nếu ai đó làm hại em gái của cô, cô nhất định không bỏ qua.
Cô phải bắt đầu điều tra từ những người bạn của Ái Mỹ.
.
Trời đã vào đông, tuyết rơi trắng xoá bầu trời, phủ lên Hoa Viên một màu trắng xoá, những bông hoa trong vườn vì tuyết lạnh hoá thành hoa đá.
Lâm Ninh mặc chiếc áo lông dày màu trắng, mái tóc đen dài xoã rơi, những sợi tóc dài lả lơi rơi, cô đứng bên cửa, hai tay ôm lấy đôi vai, ngắm nhìn tuyết đổ rơi ngoài vườn hoa, đôi mắt trong veo ngước nhìn bầu trầu màu xám khói, những hoa tuyết như những hạt mưa rơi xuống.
Lâm Ninh nâng bàn tay giơ ra bên ngoài thềm cửa đón lấy bông tuyết, bông tuyết rơi vào lòng bàn tay Lâm Ninh, ngự ở trên tay cô vài giây rồi hoà tan thành hạt nước lạnh.
Mùa đông ở Thành An không quá dài, những ngày đổ tuyết như thế này chỉ vẻn vẹn được mấy ngày, thế cho nên mỗi khi tuyết rơi, Lâm Ninh đều đứng ngắm nhìn chúng.
Mỗi năm chỉ được một lần ngắm nhìn tuyết phủ trắng Thành An, Lâm Ninh đăm chiêu ngắm nhìn mùa tuyết, gương mặt thanh tú trở yên tĩnh như mặt hồ.
Tiểu Vỹ và Vi Vi đứng bên cạnh Lâm Ninh, hai cô hầu cũng ngắm tuyết, Vi Vi ngắm nhìn Lâm Ninh đưa bàn tay đón tuyết, trong đôi mắt chỉ có màu trắng của hoa tuyết rơi, Vi Vi khẽ hỏi.
“Cô chủ đang suy nghĩ gì vậy ạ?” Vi Vi thấy cô chủ đăm chiêu đã rất lâu.
Lâm Ninh thu lại bàn tay, hoa tuyết tan ra thành nước khiến cho bàn tay Lâm Ninh bị ướt.
“Không có nghĩ chuyện gì cả, chỉ là…” Lâm Ninh trầm ngâm, hàng mi nhẹ nhàng chớp khẽ “Ngắm tuyết rơi như thế này, trong lòng có chút phiền muộn.”
Nhìn trời tuyết rơi, những ký ức không vui về trời tuyết cũng ùa về.
Ở đời trước, suốt thời gian Lâm Ninh lưu lạc, thời gian đầu Lâm Ninh lang thang trên phố, vào những ngày tuyết đổ như thế này, Lâm Ninh chỉ có thể rút mình trốn trong những bãi đổ rác tránh đi cái lạnh rét giá.
Hạt tuyết trắng xoá cứ liên tục rơi trên đôi vai kẻ lưu lạc, thấm vào vai áo giá rét, thấm lên mái đầu làn tóc, không hề thương xót dần dần đông cứng từ thể xác đến linh hồn.
Nghĩ lại thì cũng vào thời gian này đây, vẫn là bầu trời đầy tuyết, nhưng lần này Lâm Ninh đã có chỗ trú ẩn, được khoác áo lông ấm áp, tay vì đắm mình vào cái lạnh giá rét ngoài kia thì cô lại đứng ngắm chúng.
Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, Lâm Ninh khẽ hỏi.
“Phải rồi, sinh nhật của anh Dương là khi nào vậy?”
Vừa trải qua sinh thần của ông nội, Lâm Ninh nhớ đến sinh thần của Phàm Dương.
Thời gian qua ở Hoa Viên không nghe thấy mọi người đề cập đến chuyện này, sáu tháng trước khi cô trọng sinh trở lại, Hoa Viên cũng không có tổ chức sinh thần.
“Sắp đến sinh nhật của anh ấy chưa hay là đã trôi qua rồi?” Lâm Ninh hỏi Tiểu Vỹ và Vi Vi.
Hai cô bé sắc mặt cứng đơ, Tiểu Vỹ cười cười, giống như có chuyện khó xử.
“Cậu thường không tổ chức sinh nhật.”
Có lẽ là vì anh chỉ có một mình nên thường không tổ chức sinh nhật, năm nay anh đã có cô rồi, thế cho nên Lâm Ninh muốn tạo điểm khác biệt, cô muốn tổ chức sinh nhật cho anh, cùng anh trải qua buổi sinh nhật ngọt ngào.
“Thế đã qua chưa?” Lâm Ninh thích thú hỏi.
“Chưa ạ” Vi Vi lắc lắc đầu.
“Vậy thì tốt quá, có thể tổ chức cho anh ấy rồi” Lâm Ninh hớn hở đáp, hai bàn tay vui mừng vỗ vỗ.
Cô đang suy nghĩ đến một bữa tiệc thật hoành tráng, buổi lễ sinh nhật ngọt ngào chỉ có cô và anh, nghĩ đến đã thấy háo hức, Lâm Ninh hỏi nhanh.
“Khi nào thì đến vậy?”
Tiểu Vỹ nhìn cô chủ vui vẻ, không muốn phá đi nụ cười đáng yêu của cô chủ, Tiểu Vỹ do dự không dám trả lời.
Lâm Ninh hối thúc, chỉ nghĩ đến buổi sinh nhật nên rất nóng ruột muốn biết.
“Tiểu Vỹ sao thế? Chị hỏi khi nào đến sinh nhật của anh Dương, còn xa không, chị mới biết đường chuẩn bị bất ngờ cho anh ấy.”
“Dạ cô chủ…” Tiểu Vỹ cắn môi, nhìn vào đôi mắt Lâm Ninh, Tiểu Vỹ cười gượng.
“Sinh nhật của cậu là ngày dỗ của cha mẹ cậu ấy, cho nên… Ngày đó là ngày dỗ, cậu ấy không ăn mừng sinh nhật.”
Nụ cười tươi tắn trên môi Lâm Ninh khựng lại, ý nghĩ về buổi tiệc ngọt ngào bị dập tắt, cô đẫn người nhìn Tiểu Vỹ.
“Ngày dỗ sao?”
“Đúng vậy ạ” Tiểu Vỹ xoay đầu nhìn bầu trời đầy tuyết trắng.
“Sinh nhật của cậu sắp đến rồi, là tháng sau, nhưng cũng là ngày dỗ của ông bà chủ.”
Tiểu Vỹ ngừng lại vài giây rồi nói tiếp.
“Bà Năm từng nói cho em biết chuyện về hai mươi mấy năm trước, cha của cậu ban đầu mới tiếp quản công ty Phàm gia rất bận bịu, khó khăn lắm ông chủ mới tranh thủ được một dịp rãnh rỗi để đưa gia đình đi dã ngoại, vừa hay là để mừng sinh nhật năm tuổi của cậu. Ngày xảy ra tai nạn năm đó, vừa đúng vào sinh nhật của cậu, từ ngày đó cho đến nay, cậu không còn ăn mừng sinh nhật nữa, đổi lại là ngày dỗ cha mẹ.”
Tiểu Vỹ biết cô chủ muốn tạo niềm vui cho cậu, Tiểu Vỹ nhìn sang gương mặt ngơ ngẩn của cô chủ, cười đáp.
“Biết là cô chủ muốn tạo niềm vui cho cậu, nhưng dịp đó không phù hợp đâu ạ, cô chủ bỏ đi ý định đó thì hơn.”
“…” Lâm Ninh thẩn thờ, đôi mắt mở tròn dần dần đỏ.
Rốt cuộc là còn bao nhiêu chuyện mà cô chưa biết đến?
Sinh nhật của anh lại đúng vào ngày cha mẹ mất, từ lúc năm tuổi cho đến nay, anh không còn sinh nhật nữa mà là ngày dỗ cha mẹ, nói thế thì… Quả thật rất đau lòng.
Lâm Ninh mím môi, mặt hồ yên lặng trong lòng có hạt tuyết rơi xuống, gợn lên một làn sóng.
…
Từ ngày trở về Thành An, Lâm Ái Liên tìm kiếm tung tích của Ái Mỹ thông qua bạn bè của Ái Mỹ.
Thế nhưng chẳng có người nào liên lạc được với Lâm Ái Mỹ, những người bạn thường đi chơi chẳng biết đến chuyến đi nào của Ái Mỹ, Ái Liên đã lùng tìm khắp Thành An đến Thành Hội, tìm đến Đài Tây Bắc vẫn không có tin tức gì.
Lâm Ái Liên cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cô lo lắng cực điểm, đã mấy hôm không chợp mắt được.
Hôm nay, Ái Liên đến Thành Đông Nam tìm kiếm, cô có một người bạn ở Thành Đông Nam, chồng cô ấy làm ở cục kiểm soát dân chính cho nên có thể giúp Ái Liên mau chóng tìm người ở Thành Đông Nam này.
Lâm Ái Liên đến đây nhờ sự trợ giúp của chồng cô ấy.
Tuyết ở Thành Đông Năm không nhiều, trời lạnh, mây mịt mù không có tia nắng.
Lâm Ái Liên và người bạn cùng nhau đi trên phố đông, cô bạn nói ở đây có một món súp hải sản rất ăn khách, trời đông này là thời điểm vàng để thưởng thức món súp ấy.
Cả hai đi trên con phố, bên đường phía trước có một bãi chứa những thùng rác, một người ăn mày váy trắng co rút nấp bên thùng rác, gương mặt đầy vết sẹo, vải trắng buột lại đôi mắt, người ăn mày có vẻ là người mù.
Cô bạn cười nói.
“Cậu ở bên Thụy Điển có tia được anh trai nào không? Cậu cũng hai mươi bảy tuổi rồi, định khi nào mới gửi thiệp hồng cho tớ vậy?”
“Còn lâu lắm” Lâm Ái Liên không vội nghĩ đến chuyện kết hôn, cả hai lướt qua bãi rác, không chú ý lướt qua người ăn mày.
“Thôi đi, Lâm Ái Liên, cậu đã hai mươi bảy tuổi rồi đó” Cô bạn than thở hô lên “Qua tuổi này khó kết hôn lắm đó nha, cậu đừng có ỷ vào nhan sắc xinh đẹp của cậu mà làm giá, sau này lại ế chổng mông đó.”
Cô bạn dắt Lâm Ái Liên bước đi qua người ăn mày, cô gái ăn mày nghe thấy cái tên quen thuộc, gương mặt theo giọng nói xoay về phía người đang đi.
Lâm Ái Liên? Vừa rồi cô đã nghe thấy người kia nói là Lâm Ái Liên.
“Không gấp không gấp, haha” Lâm Ái Liên phì cười.
Giọng nói ngọt ngào quen thuộc lọt theo bước chân đi xa dần, Lâm Ái Mỹ hướng về phía âm thanh.
Là giọng của chị, Lâm Ái Mỹ vội vàng đứng dậy, trời rét buốt tê cóng đôi chân, Lâm Ái Mỹ vừa đứng dậy đã ngã khụy.
Cố gắng chống người đứng dậy, hai bàn tay run rẩy quơ ra phía trước, đi theo hướng giọng nói vừa lướt qua.
“A…”
Lâm Ái Mỹ kêu lên, tiếng cười nói vui vẻ ở phía trước xa dần, Lâm Ái Liên bước nhanh hơn, hai bàn chân trần bụi bậm bước trên đất lạnh chảo qua đảo lại, hai bàn tay cô mò ra không khí, cố gắng kêu.
“A ô…”
Vừa rồi có phải là chị không?
Lâm Ái Mỹ mếu máo bước đi theo giọng nói linh hoạt của hai cô gái kia, va chạm vào thanh chắn bên đường, lại vấp vào nắp cống, bước đi được vào bước lại va phải cột đèn.
“A… Hu…” Lâm Ái Mỹ bật khóc, hai bàn tay tiếp tục quơ không khí, bàn chân cô trầy trụa vết máu, bước trên đất lạnh trời đông đau đớn như đi trên mảnh vỡ thủy tinh.
Vừa đi vừa khóc, cố gắng kêu gọi người phía trước.
Lâm Ái Liên và cô bạn dừng lại ở quán súp.
“Chà, đông người quá” Lâm Ái Liên nhìn dãy người xếp hàng dài kinh hô.
“Tớ bảo rồi, chỗ nào ngon lắm, đến đây thì nhất định phải thử.”
“Haha, tớ đang mong chờ lắm đây” Cô bạn cứ tung hô mãi về món ngon này, Lâm Ái Liên cùng cô bạn đứng xếp hàng, vài giây sau đã có người xếp hàng vào sau lưng Lâm Ái Liên và cô bạn.
Mười phút sau, sau lưng truyền đến tiếng la hét của một cô gái.
“Cái đồ dơ bẩn này, mày tránh ra!”
Dãy người đang xếp hàng nghe động tĩnh, ngoái đầu nhìn phía sau, Lâm Ái Liên và cô bạn cũng tò mò xoay đầu nhìn.
Cô gái đứng cúi hàng phủi phủi vai áo, trên đất là một người ăn mày bị đẩy ngã.
Lâm Ái Liên nhìn người ăn mày bò trên mặt đất, cố gắng ngồi dậy, người kia đứng lên, hai bàn tay lại mò ra không khí, kêu lên.
“U… Ch… Chị…”
Người ăn mày khó khăn cất tiếng nói, giọng nói thật quen tai, Lâm Ái Liên nhìn chằm chằm người ăn mày đang đi đến.
Cô bất giác bước ra khỏi hàng người đang xếp, mày thanh chau lại nhìn cô gái ăn mày trông rất quen, cô bạn thắc mắc hỏi.
“Chuyện gì vậy?”
Lâm Ái Liên nhìn cô gái ăn mày, nhìn vải băng bịt mắt màu trắng bị bẩn thành màu nâu, chiếc váy rách rưới màu trắng cũng nhuộm thành màu bùn đất.
Vải bịt mắt che đi xương mũi, miệng mở ra lại không thể nói, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn.
Cô gái quơ vào không khí, cố gắng tìm kiếm ai đó, tay đưa về phía Lâm Ái Liên, nức nở kêu thành tiếng khóc.
“Ch… Chị… Chị…”
Lâm Ái Liên mở to mắt, bộ dạng chập chững của người kia y hệt như trong ký ức, tâm trí hiện về hình ảnh ngày còn Lâm Ái Mỹ còn bé, chập chững bước đi từng bước về phía cô.
Tim cô ngừng lại một nhịp, đôi tay lạnh ngắt, nhận ra người ăn mày trước mặt, Lâm Ái Liên gần như chết lặng, run rẩy lùi lại, hai tay buông ra chiếc túi xách, đôi mắt mở to ngấn ra lớp nước đỏ hoe.
“Ôi… Trời…”
Chiếc túi rơi xuống đất, đồ vật rơi ra loạn xạ phát ra tiếng đổ vỡ.
Lâm Ái Mỹ nghe thấy âm thanh, cô lắng tai nghe, cố gắng định hướng.
“… Ái Mỹ? Là em sao?”
Giọng chị thốt lên tên cô, Lâm Ái Mỹ nhăn nhó, hai bàn tay mò về phía vừa gọi tên cô, nức nở bật khóc, bấp bênh bước về phía Lâm Ái Liên.
“Chị… Ô a… Chị ơ…”
Lâm Ái Liên không thốt ra lời, hai mắt mở to, đứng như trời chồng trước cô gái ăn mày ấy.