Có ánh nắng chiều dịu êm trong đôi mắt, mặt trời đỏ rực như lòng đỏ trứng gà, lấy hoàng hôn kia làm sính lễ, bầu trời kiểm chứng cho đôi lứa tỏ bày.
Hai hôm sau, thọ tiệc đã đến.
Buổi chiều, Lâm Ninh đã ăn vận thật xinh đẹp, váy hoa màu ngà vừa đáng yêu vừa thanh lịch, Phàm Dương trở về sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị tây âu thật chỉnh tề rồi cùng cô đến toà chính của Phàm gia.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ninh đến toà nhà chính của Phàm gia, một căn biệt thự trải dài hệt như một biệt phủ.
Lâm Ninh không khỏi choáng ngợp trước nơi này.
Bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm nay, Lâm Ninh đã rất căng thẳng, bởi đây là lần đầu cô đến toà chính.
Vào ngày kết hôn, Lâm Ninh chẳng mấy để ý những người trong Phàm gia, cô chỉ chú ý về ông bà nội, ngoài ra thì những người khác, Lâm Ninh hoàn toàn không để tâm.
Thế cho nên hôm nay gặp lại với Lâm Ninh hệt như lần đầu, cô hồi hộp một phần, phần còn lại một nửa là căng thẳng, một nửa là sợ sệt.
Bởi… Những người gọi là “Người trong Phàm gia” mà cô gặp ngày hôm nay, trong số đó có kẻ đã sát hại cha mẹ của anh.
Cảm giác vừa bối rối vừa tức giận này thật lạ, biết người hại chết cha mẹ ở trong số họ nhưng lại chẳng rõ là ai, cảm giác nghẹn tức này, Lâm Ninh nuốt không trôi.
Ấy thế mà Phàm Dương phải chịu đựng nó bấy lâu nay, cảm giác của cô thì có là gì so với anh kia chứ, một chút cảm giác khó chịu ngay lúc này của cô so với những gì Phàm Dương chịu đựng, chẳng qua chỉ là một hạt cát trên xa mạc.
Bước vào biệt phủ, Lâm Ninh hít vào một bụng dũng cảm.
Phàm Dương nắm tay cô đi vào toà nhà, bên trong đã đông người, bọn họ ăn mặc kiêu sa sang trọng, toác lên quyền quý đến từng hơi thở.
Từng người khoác lên những chiếc váy cao quý, Lâm Ninh còn tưởng cô đang đứng trong một bữa tiệc hoàng gia, những thứ ở trước mắt cô mới đúng với hai chữ quyền quý, chính là tầng lớp quý tộc mà người ta đời thường liên tưởng.
Chiếc váy hoa mà Lâm Ninh mặc so với những chiếc váy lộng lẫy phía trước giống như một chiếc ghẻ lau nhà, Lâm Ninh mím chặt làn môi, mắt đẹp nghiêm lại, cố gắng không cho phép bản thân sợ hãi trước bọn họ.
Phàm Dương nắm chặt tay cô hơn, hơi ấm từ bàn tay anh truyền vào tay cô, tiếp thêm dũng cảm, Lâm Ninh ngẩn nhìn anh, anh nâng ra nụ cười tuấn sái ngạo nghễ khẽ khen thưởng.
“Ở đây, bà nhỏ nhà anh đẹp nhất.”
Phải chăng anh lo lắng cô sẽ buồn rầu vì không ăn vận xinh đẹp như bọn người kia?
Lâm Ninh chúm chím nụ cười đáng yêu, nhìn lại âu phục sang trọng của anh so với những lễ phục ưu nhã phía trước cũng rất bình thường.
Anh đã dự thọ tiệc của ông nội rất nhiều lần, anh vốn biết bọn họ sẽ ăn vận lộng lẫy, thế mà lúc chuẩn bị quần áo, anh cũng không ngăn cô mặc chiếc váy bình thường này, ngược lại chính anh cũng khoác tây âu sang trọng nhưng rất bình phàm trước những người kia.
Phàm Dương không thích phô trương, vừa hay, cô cũng không thích làm màu.
Cô vểnh lên gương mặt, tinh nghịch đáp trả.
“Ở đây, chồng em soái nhất.”
Dù âu phục anh đang vận rất bình thường so với những người đàn ông sang trọng ở đây, thế nhưng khí chất của anh vẫn uy ngút, hiên ngang lịch lãm, không một người đàn ông nào ở nơi này có thể áp chế khí lực nghiêm trang của anh, anh vẫn là người soái nhất ở nơi này.
Nghe cô đối đáp khen ngợi, mắt anh tràn ngập ý cười, tay nắm chặt tay cô, dắt cô bước đi vào trong bữa tiệc hoa lệ của Phàm gia.
Giây phút bước chân Phàm Dương bước vào, dắt theo Lâm Ninh ở phía sau, nụ cười tươi tắn đang tồn đọng trên môi những người kia khựng lại rồi dần dần dập tắt.
Họ nhìn Phàm Dương, sau đó nhìn Lâm Ninh, ánh mắt dò xét từng thứ trên người cả hai.
Soi mói đủ, bọn họ thờ ơ không thèm nhìn đến, tiếp tục cười nói như chưa hề có sự tồn tại nào khác, Phàm Dương và Lâm Ninh lướt qua bọn họ như một làn gió thoảng qua, từng người lần lượt nhìn theo cô và anh, ánh mắt mang theo đố kỵ cùng ghen ghét.
Anh dắt cô đi thẳng vào bàn ăn, bàn ăn trải dài cho đủ tất cả thành viên trong gia đình, một bàn ăn dài đầy đủ các món ăn ngon, đầy đủ màu sắc.
“Ôi cháu tôi đến rồi” Ông nội nhìn thấy Phàm Dương đi đến, ông dang hai tay đón lấy, ôm ấp đứa cháu cưng, bàn tay già vỗ vỗ vào lưng Phàm Dương.
“Ông nội sinh thần vui vẻ” Phàm Dương cũng ôm ấp chào đón.
Ông nội gật gật đầu, nhìn sang là cô cháu dâu nhỏ nhắn.
“Cháu chào ông ạ” Nhận được ánh mắt của ông, Lâm Ninh cúi đầu kính chào, cúi nghiêng sang bên cạnh của ông nội, cúi chào bà nội.
“Cháu chào bà ạ.”
“Ngoan ngoan” Bà nội hiền dịu nói, Lâm Ninh ngẩn đầu lên.
Bà nội nhìn qua cháu dâu, hôm nay là lần đầu bà nội được ngắm nghía thật rõ cháu dâu, ngắm gương mặt đáng yêu thanh tú, chiếc váy hoa bình thường càng tôn lên nét đáng yêu giản dị, bà nội vô cùng hài lòng.
“Hôm nay mới có dịp nhìn rõ cháu, cháu dâu của bà đáng yêu quá.”
“Dạ, cháu cảm ơn bà nội” Lâm Ninh được khen, tươi tắn cười, đáp trả lời khen của bà bằng một lời tung hô.
“Ở đây cháu chỉ là người đáng yêu nhất thôi, đẹp nhất là bà nội a.”
“Ố dà, đứa nhỏ này cũng dẻo miệng lắm” Bà nội hứng thú thốt lên.
Ông nội haha cười, ngón tay chỉ chỉ Lâm Ninh khen ngợi.
“Cháu dẻo miệng lắm.”
Tay ông nội chỉ xuống ghế.
“Ngồi xuống đi.”
Ông nội chỉ vào vị trí ngay đầu bàn ăn ở cánh phải của ông nội, ám chỉ chỗ của Phàm Dương.
Phàm Dương thản nhiên ngồi xuống vị trí đầu bàn, ở ngay bên cạnh vị trí chủ trì của ông nội.
Tất nhiên, bên cạnh anh sẽ là vị trí của Lâm Ninh, nhưng cô vẫn đứng ngơ ra.
Bởi lẽ cô có chút không hiểu, cô và anh ngồi ở chỗ này chẳng phải rất không phù hợp sao?
Vị trí cạnh ông nội, đầu bàn, đáng lý là dành cho trưởng bối trong nhà.
Cô đứng ngớ ra, Phàm Dương nhìn ghế trống, anh nắm lấy tay Lâm Ninh, kéo cô ngồi xuống ghế.
“…” Bị anh kéo ngồi xuống, Lâm Ninh nhoe miệng cười cười gượng với ông bà nội.
Thôi kệ, dù sao thì cũng là chuyện ở Phàm gia, cô thân là người Lâm gia làm dâu ở nơi này, cô không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu, cứ thuận theo sắp xếp của anh và ông bà nội đi.
Vị trí đầu bàn cánh phải, ở phía đối diện sẽ là bậc trưởng bối, chính là vợ chồng người con trai lớn thứ hai, ông Phàm Chí Viễn.
Tiếp đến là vợ chồng người con gái thứ ba, hai vị trí kế tiếp lần lượt là vợ chồng người con trai thứ tư và vợ chồng của cô con gái út.
Nguyên một dãy người trước mặt Lâm Ninh chỉ toàn bậc trưởng bối, tiếp theo là những người con của họ, người mà đáng lẽ Lâm Ninh và Phàm Dương phải ngồi đối diện, chứ không phải là cha mẹ của họ.
Lúc này đây, chỗ ngồi của Phàm Dương và Lâm Ninh đối diện vợ chồng ông Phàm Chí Viễn, quả thật không mấy phù hợp.
Cảm giác giai cấp khác biệt này, Lâm Ninh nửa cảm thấy vinh dự, nửa là áp lực.
Bàn ăn trải dài ở cánh bên trái, dãy trưởng bối đến gia đình của những người con, trải dài đến phía cuối bàn ăn bọc sang cánh phải là những người cháu họ, bọn họ lắp đầy chỗ ngồi trên bàn ăn chỉ trừ ba chiếc ghế bên cạnh Lâm Ninh.
Khung cảnh phải nói là rất kỳ quái, bàn ăn trải dài từ cánh trái đến cuối bàn ăn bọc lại cánh phải, cho đến ba chiếc ghế bên cạnh Lâm Ninh thì lại bỏ trống, nhìn chẳng khác gì Lâm Ninh và Phàm Dương bị cô lập.
Lâm Ninh nhìn ba chiếc ghế trống bên cạnh, nhìn người cháu họ ngồi ở chiếc ghế thứ tư, người này có thể xem là người ngồi gần cô nhất, là một cô gái tầm khoảng mười lăm hay mười sáu tuổi.
Người cháu gái ấy xoay sang, vô tình chạm mắt với Lâm Ninh, cô ấy vội vàng xoay đi vờ như không nhìn thấy.
Lâm Ninh nheo đầu lông mày, không hiểu được cảnh tượng gì thế này.
Trong lúc bối rối, Lâm Ninh cảm giác được bàn tay truyền đến hơi ấm, cô nhìn xuống đôi tay, tay anh to lớn nắm lấy bàn tay Lâm Ninh, bảo bọc tay cô bằng cái nắm rất chặt.
“Đã vào chỗ ngồi đầy đủ hết chưa?” Ông nội nhìn lướt một vòng bàn ăn rồi hỏi.
“Rồi ạ” Mọi người đồng loạt đáp.
“Thế thì bắt đầu thôi” Ông nội dịu dàng nói.
Phàm Chí Viễn nâng mắt nhìn hai người non trẻ trước mặt, ánh mắt nổi qua một tia đố kị nhưng rất nhanh dập tắt.
Phàm Chí Viễn đứng lên, tay cầm hộp quà hình hộp được gói rất đẹp mắt, giấy gói quà nhìn qua cũng thấy rất quý trọng.
“Đây là quà của con.”
Phàm Chí Viễn hai tay tặng quà cho ông nội, kèm theo một lời chúc, ông nội vui vẻ nhận lấy.
Ngay sau đó, người con gái lớn Phàm Huệ cũng cầm quà đứng lên tặng cho ông nội, kèm theo một lời chúc khác.
Tiếp tục lần lượt từng người ở cánh trái của bàn ăn dâng lên quà tặng cho ông nội, Lâm Ninh nhìn chẳng khác nào cảnh tưởng quân thần dâng lễ vật cho nhà vua.
Cô ngớ ra trước cảnh tượng dâng lễ vật ở hiện thực, cho đến những người con những người cháu ở cuối bàn ăn rồi sang cánh phải của bàn ăn.
Bọn họ dâng xong quà đồng nghĩa với việc đã đến lượt Lâm Ninh và Phàm Dương, những người trong Phàm gia đăm đăm nhìn về phía cô và anh, ánh mắt đăm chiêu chờ đợi cô dâng quà cho ông nội.
Lâm Ninh bối rối mò xuống chiếc túi cô đặt bên cạnh ghế ngồi, rối rít đẩy túi quà sang cho Phàm Dương.
Phàm Dương nhìn túi giấy cô đẩy qua, anh nhẹ nói.
“Đây là quà em chuẩn bị mà, em tặng cho ông đi.”
“…” Lâm Ninh bối rối nhìn về phía ông nội, ông cũng đang rất mong chờ nhìn cô.
“Dạ… À…” Lâm Ninh đứng dậy, hai tay rối rít đưa ra túi giấy màu ngà, nhất thời đầu óc trống rỗng, không biết phải chúc cái gì.
Vừa rồi những người kia đã chúc hết tất cả những lời hay ý đẹp rồi, toàn những lời cao nghĩa đẹp, nghe nhiều đến mức đầu óc Lâm Ninh hiện tại trống trơn, cô bậm bậm cánh môi, nhớ lại câu vừa nãy của Phàm Dương.
“Chúc ông nội sinh thần vui vẻ ạ.”
Cô không biết chúc cái gì hết a, thôi thì sao chép của anh vậy.
“Được được” Ông nội cười tươi, tay nhận lấy túi quà của Lâm Ninh.
Bởi quà của Lâm Ninh rất đơn giản đặt trong túi, ông nội có thể nhìn thấy đồ vật ở trong.
“Con tặng ông cái gì đấy?” Những người khác tặng quà ông nội không có hỏi, nhưng đây là lần đầu nhận quà của cháu dâu cưng, ông nội có chút tò mò hỏi.
“Dạ…” Lâm Ninh xấu hổ cúi mặt, nói là khăn len thì có bị mọi người chê cười hay không nhỉ?
Những món quà kia toàn là món đắc tiền, cô lại tặng khăn len không đáng bao nhiêu.
“Ồ” Ông nội nhìn vào túi thốt lên, thấy sơ qua vải len, ông hỏi.
“Ông xem ngay luôn được không?”
“…” Lâm Ninh gật gật đầu, hai gò má thẹn thùng đỏ đỏ.
Phàm Dương ngồi bên cạnh chỉ nhìn cô, thấy biểu cảm xấu hổ thẹn thùng của cô, trong mắt anh chỉ có ý cười trìu mến.
Ông nội lấy ra chiếc khăn len màu đỏ nâu, nhìn chiếc khăn len đơn giản lại vô cùng tỉ mỉ, ông ngạc nhiên tròn mắt với Lâm Ninh.
“Cháu tự đan sao?”
Lâm Ninh không trả lời nổi nữa, đầu gật gật.
“Ơ…” Bà nội nghe thấy liền thích thú, cầm lấy đuôi khăn len trên tay chồng già bên cạnh xem xét, nhìn những đường thắt chỉ, bà nội trầm trồ.
“Ôi, là tự đan thật này” Bà nội nói, giọng có chút không đành lòng.
“Lão già thích rồi, được cháu dâu tự tay đan khăn cho.”
Lâm Ninh lén liếc nhìn bà nội, gương mặt bà lộ ra [email protected] muốn đối với chiếc khăn len.
Có vẻ như cả ông và bà nội đều thích món quà này, mặt Lâm Ninh lập tức sáng bừng.
“Cháu có đan cho bà nội nữa đó, ở trong túi í ạ, tại vì sắp đông rồi nên là…” Lâm Ninh ngập ngừng, ậm ự một giây ngượng ngùng.
“Cháu cứ tưởng ông bà nội đã có những thứ này rồi nên…”
“Thật à?” Bà nội vươn tay cầm lấy túi giấy từ tay ông nội, nhìn vào bên trong quả thật còn có một chiếc khăn khác màu nâu đậm.
“Ôi chao, tôi cũng có quà này” Đây là lần đầu tiên sinh thần của lão già mà bà nội cũng được nhận quà, những lần trước chỉ toàn là sinh thần ai người nấy hưởng.
Bà nội thích thú sờ vào chiếc khăn, bà nhìn Lâm Ninh, cưng chiều nói.
“Cảm ơn cháu, nội thật sự thích món quà này” Bà nội lại nói.
“Tuy là khăn len ông bà không thiếu, nhưng khan len được cháu tự tay đan tặng thì đương nhiên rất quý.”
“Nội thích là được rồi ạ” Lâm Ninh hì hì cười, trong lòng vui sướng đến nhảy cẩn, xem ra hai tuần đánh nhau với dây len đã không uổng phí.
Lâm Ninh ngồi xuống ghế, cô xoay sang nhìn Phàm Dương, nhoe ra nụ cười tươi tắn khoe chiến tích, Phàm Dương cười cười, tay lại nắm lấy bàn tay nhỏ, đan năm ngón tay vào năm ngón tay nhỏ nhắn.
Lâm Ninh ngẩn về phía trước, đụng trúng ánh mắt chằm chằm của những người trưởng bối, nụ cười của Lâm Ninh ngay lập tức bị dập tắt.
Ánh mắt lườm đăm đăm như búa bổ vào đầu từ những người bề trên, đặc biệt là ánh mắt lạnh sống lưng từ Phàm Chí Viễn.
Ông ta lườm Lâm Ninh bằng con mắt sắt lẹm, giọng nói giễu cợt cất lên.
“Cháu dâu đây giỏi quá nhỉ? Còn biết đan khăn lấy lòng ông bà nội.”
Giây phút lời giễu cợt vừa lọt vào lỗ tai, giọng nói dịu hiền của bà Năm cũng vang vang bên lỗ tai, gợi nhớ lại lời nhắc nhở lúc sáng.
“Cậu chủ ở Phàm gia chỉ dưới quyền ông lớn, thế cho nên những người trong Phàm gia lúc nào cũng đố kị với cậu chủ, bọn họ từ đố kị sinh lòng ghen ghét.
Có thể nói người trong Phàm gia là một guộc đồng lòng loại trừ cậu chủ, thế cho nên thọ tiệc hôm nay cô chủ đến đó, cho dù có bị nói gì thì cô chủ cũng chỉ nên nghe thôi, khôn ngoan thì nhẫn nhịn một chút, đặc biệt là Phàm Chí Viễn, ông ấy ác ý lắm, độc mồm độc miệng, ông ta sẽ không ngừng khiêu khích cô cậu chủ, cô chủ đừng để bị ông ta dùng trò khích tướng.”
Bác Lý cũng nhắc.
“Hôm nay đến đó, cô chủ chỉ việc dùng xong bữa tiệc rồi lên phòng ngủ một giấc, sáng hôm sau dùng xong bữa sáng thì có thể trở về, tốt nhất đừng để tâ m đến bọn họ, đừng nghe những gì họ nói.”
Xem ra những gì bác Lý và bà Năm nhắc nhở đã bắt đầu diễn ra rồi.
Còn tiếp…
(P/s Miêu tả thọ tiệc mà toai tưởng toai miêu tả cái vũ hội hoàng cung í, thặc là lố lăng, quá là ố dề.)
_ThanhDii.
Danh Sách Chương: