Quan Tuần Vũ im lặng suy nghĩ về từng câu từng chữ mà cô vừa nói, mỗi một từ đều thật sự nghiêm túc khác hoàn toàn so với thái độ của sáng nay. Không muốn để cô chờ đợi lâu, cuối cùng Quan Tuần Vũ cũng chịu nói lại:
- "Miệng người với tôi chỉ là rác vứt đi, việc bố mẹ của Lãnh Hàn ngăn cấm tôi sẽ giải quyết ổn thoả, quan trọng là phải khiến Lãnh Hàn có yêu tôi thôi, cô giúp tôi được chứ?"
Dương Ngọc Yến vo vo mái tóc của mình rồi cũng gật gù trả lời:
- "Anh chứng minh anh tốt đến đâu đi rồi tôi giúp sau, còn vụ lúc sáng thì khoá miệng giúp tôi, mà tôi mới gần 19 tuổi thôi, anh đừng gọi tôi là cô, nghe già chết đi được, tiểu Hàn gọi tôi là chị đấy biết chưa!"
- "Ừm đằng nào tôi cũng phải gọi là chị dâu thôi! Tôi xin phép tắt máy, tạm biệt chị dâu!"
Chẳng để cô nghĩ nhiều, Quan Tuần Vũ đã kết thúc cuộc gọi ngay lập tức. Dương Ngọc Yến vẫn đứng đỡ ra đấy nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng, cô sớm đã hiểu ra được câu nói đấy rồi nhưng quan trọng là chưa kịp nói gì thì Quan Tuần Vũ đã tắt máy. Cô bĩu môi chửi văng ra một câu cho bớt giận:
- Chủ sao thì cấp dưới y như thế, có khác gì là chung một khâu sản xuất đâu! Điên như nhau!
......
Từ sau cuộc gặp gỡ đầy éo le và cuộc gọi sóng gió đấy thì cô và Quan Tuần Vũ đã kẻ ra đủ thể loại kế hoạch thu phục Đương Lãnh Hàn...trong xuất ba tháng liên tiếp thực hiện, nói thì hay nhưng làm thì không cái gì vào cái gì...không cứu được!
Dương Ngọc Yến chán nản nằm dài trên ghế sofa ở phòng khách, hai chân gác lên đùi anh thỉnh thoảng lại đá đá vào chân anh vài cái, dù là thế nhưng Vương Lam Nhất vẫn ngồi tập trung làm việc không phán ứng.
Dương Ngọc Yến ngồi bật dậy đập ta xuống ghế vài cái, gương mặt nhăn nhó bắt đầu than:
- Aiss, anh cho tôi xin lời khuyên để tôi còn giúp Tuần Vũ và tiểu Hàn đến với nhau đi, chứ bây giờ tiểu Hàn cũng đang bắt đầu giận tôi rồi! Đi mà tiểu Nhất đáng yêu của tôi!
Vương Lam Nhất thoáng dừng tay lại, anh kéo cô ngồi vào trong lòng mình rôi nói:
- Mấy tháng hè không đến lớp tập trung luyện vẽ mà đi nghĩ ba cái trò này? Em giúp không có tác dụng gì đâu, tình yêu phải từ từ thì mới có thể nhìn thấy không phải nay nói là mai có thể yêu được, nó cũng phải xuất phát từ hai phía thì mới có thể bền vững. Hiểu chưa? Bây giờ lên chuẩn bị đồ trước đi mai em còn phải đi học!
Dương Ngọc Yến đưa mắt lên nhìn anh một lúc lâu rồi cũng lên tiếng:
- Tiểu Nhất! Hay anh chuyển nhượng tập đoàn của anh cho tôi đi, còn anh mở một phòng chuyên tư vấn tâm lý tình yêu là vừa đẹp rồi đúng không?
Vương Lam Nhất bật cười, anh cốc nhẹ lên đầu một cái, dù không đau nhưng cũng khiến cô phản ứng đến rụt cả cổ lại:
- Tôi chỉ có thể nói được với em, còn người khác là không bao giờ. Ôm gối qua ngủ cùng tôi nhé, mấy tháng nay tôi nhớ em nhiều lắm đấy!
- Để tôi suy nghĩ đã, nhưng tôi bây giờ mới có 19 tuổi, anh vẫn phải giữ lời hứa đấy nhé! -Dương Ngọc Yến nói-
- Tôi có làm gì em đâu mà em phải nhắc lại? Đừng nghĩ bậy, em không thích tôi tuyệt đối không đụng vào cơ thể em, nhưng nếu bây giờ em thích thì tôi không ngại phá bỏ lời hứa của mình!
Dương Ngọc Yến nghe xong câu nói của anh mà thoáng nổi hết cả da gà, cô quay cả người lại mà thẳng tay tát cho anh một cái, cô chật vật rời khỏi lòng anh rồi đi thẳng lên phòng, vừa đi vừa hét lại vài câu:
- Vô liêm sỉ nhà anh, cút đi! Tôi tự ngủ ở phòng của tôi, không ngủ cùng anh nữa, đồ điên!
Vương Lam Nhất ngồi im không đuổi theo cô, anh bật cười lắc đầu rồi quay lại tiếp tục làm việc của mình. Mấy lời mắng chửi đó của cô cứ coi như con gió thổi qua tai vì mục đích của anh là thế mà...
Miệng nói là thế nhưng trong suy nghĩ của anh lại không như thế, anh đặc biệt không muốn cô làm mẹ quá sớm, không muốn cái gọi là "dục vọng" của mình là cánh cửa đóng lại thanh xuân của cô. Hoàn toàn đều không muốn.
........
Kết thúc một kì nghỉ hè không quá dài cũng không quá ngắn tại Nam Thành bằng tiếng trống thông báo ở Vân Nam.
Hôm nay là buổi học đầu tiên của cô ở năm thứ hai tại đại học, vẫn thời điểm ấy nhưng là của một năm trước chỉ toàn là bỡ ngỡ và xa lạ. Nhưng hiện tại từ bạn bè đến từng ngóc ngách trong trường cô đều biết hết rồi.
Và đặc biệt số lượng người thích cô cũng thay đổi hẳn, lúc học ở cấp ba ngoài sách vở ra thì nếu có thích cũng chỉ là thầm lặng, nhưng hiện tại thì khác xa với quá khứ, ai thích đều sẽ thổ lộ, cô vốn dĩ là không có hứng thú thậm trí là thấy phiền nhưng khổ rằng không thích thứ gì là thứ đó sẽ tự khắc tìm đến mình...