• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phản ứng quá chậm.

(*) Nguyên văn — 说时迟那时快: là một thành ngữ mang ý nghĩa "hành động quá muộn" hoặc "chậm phản ứng". phản ứng." Nó mô tả tình huống khi ai đó không phản ứng kịp thời, dẫn đến bỏ lỡ cơ hội hoặc hậu quả tiêu cực.

Chỉ thấy người quay phim trực tiếp giơ tay che ống kính, sau đó khán giả trong phòng trực tiếp liền phát hiện màn hình tối đen, cảm thấy ống kính rung chuyển.

Mấy giấy ngắn ngủi sau đó, ngón tay mở ra, màn hình lại sáng lên lần nữa.

Nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này đã không có bóng dáng của Du Bạch, Tiền Duyệt và Hạ Dương, chỉ có thể nhìn thấy bóng cây rậm rạp, Tần Diệu đứng cạnh Diệp Lạc Dao, Diệp Lạc Dao mỉm cười vẫy tay chào ống kính.

Người xem:

"???"

"!!!"

"Quả thật là một màn chuyển ống kính độc ác (nghiến răng nghiến lợi)!"

"KHÔNG! Tại sao không cho tôi xem! Tôi đã là VIP tôn quý rồi, có cái gì mà tôi không thể xem?"

"A a a a, Diệp Lạc Dao, chị hiện tại không muốn thấy cậu nữa, có thể nói người quay phim quay ống kính lại không, chị muốn xem Hạ Dương đánh Du Bạch!"

"Diệp Lạc Dao a a a ———— chị nói cậu đừng có quá đáng! Bản thân cậu đứng gần như vậy, ở hiện trường ăn quốc yến, cho bọn chị uống chút canh thì làm sao?!!"

"Đừng keo kiệt như vậy a a a a!"

Cũng nóng nảy còn có Hoắc Yến đang ở trong phòng.

Hắn vốn tưởng nếu đã có live-streams, ở khoảng cách này cũng có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, vậy không cần xuống đó tham gia náo nhiệt.

Ai mà ngờ bây giờ không có trực tiếp để xem nữa rồi?

Không được nhìn Du Bạch bị đánh, hắn thật sự rất hối hận!

Không hề có một tia do dự, Hoắc Yến gần như nhảy ra khỏi giường chạy xuống lầu, khi đến tầng một, hắn phát hiện bốn khách mời khác đều không có mặt.

Nhìn thấy Hoắc Yến, Chu Tử Kiện dẫn đầu mở miệng hỏi: "A rốt cuộc cậu cũng xuống rồi, cậu có thấy những người khác đâu không? Bọn tôi ở đây chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy người nào......"

Hoắc Yến vội vàng chạy đi xem náo nhiệt, thậm chí không nghe hết câu hỏi của Chu Tử Kiện, chỉ để lại một câu "Bọn họ đánh nhau rồi", sau đó vội vàng chạy về phía vườn hoa.

Chu Tử Kiện và Văn Tương Nguyệt hai mắt nhìn nhau.

Cái gì đánh nhau rồi?

Lưu Nghiên đứng phắt dậy: "Ai đánh nhau rồi?"

Văn Tương Nguyệt phản ứng lại: "Đi, chúng ta cũng qua đó xem thử!"

Chu Tử Kiện và Lưu Nghiên đương nhiên không có ý kiến.

Bọn họ cũng không muốn bở lỡ cơ hội ăn dưa!

Chỉ là không ngờ vậy mà còn có người đánh nhau trong quá trình ghi hình chương trình, lần này còn kích thích hơn hai kỳ trước!

Trường Kỳ Nhiên vẻ mặt mơ hồ nhìn ba người và Hoắc Yến chạy phía xa.

Y không muốn dính líu vào loại chuyện này, nhưng thấy ba người đều đi, mình ở lại đây một mình cũng nhàm chán, liền đứng dậy cùng bọn họ chạy về phía vườn hoa.

Mà bên phía vườn hoa, mặc dù người xem trong phòng phát sóng không nhìn thấy hình ảnh chuyển phát real-time, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ âm thanh tại hiện trường.

Hạ Dương hiển nhiên bị câu nói vừa rồi của Du Bạch làm cho tức giận, nắm đấm không hề dừng lại, không ngừng đánh lên mặt Du Bạch.

Ban đầu, bọn họ vẫn có thể nghe thấy lời biện giải của Du Bạch:

"Đợi đã........ Hạ Dương, anh không lừa em, anh thật sự rất thích em....... A...... đừng, đừng đánh mặt."

"Hạ Dương, anh biết em uất ức, anh cũng biết em tức giận nhưng em có thể đáp ứng với anh, đánh xong sẽ tha thứ cho anh........ A này này này, đau, đau quá! Nhẹ chút, cầu xin em!"

Dần dần biến thành:

"Anh sai rồi, Hạ Dương, anh biết là anh có lỗi với em, em đánh anh coi như em nguôi giận á ——— đau quá......."

Cuối cùng chỉ có thể nghe thấy giọng nói có chút vặn vẹo của Du Bạch:

"Đủ rồi! Hạ Dương, em đã đánh lâu như vậy rồi."

Diệp Lạc Dao không nhịn được, bả vai run lên vì cười:

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ———— 】

Người xem trực tiếp nghe thấy tiếng, nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Lạc Dao, phải gọi là cực kỳ khó chịu:

"A a a a a —— nghe tiếng cảm thấy bị đánh rất mạnh?"

"Đáng ghét, tui thật sự rất muốn xem, Diệp Lạc Dao, cầu xin cậu đấy, mau để chị xem đi, chị chỉ xem một tí thôi được không?"

"Chịu hông nổi, chuyện tình đã bị lộ rồi, Du Bạch còn dám nói hắn rất thích Hạ Dương, Hạ Dương cần cái thích của cậu à?"

"Haizz, tra nam trên đời đều như vậy. Cho dù sự việc bị bại lộ, bọn họ cũng có thể tỏ vẻ thâm tình bày tỏ với cậu."

"Chỉ có thể nói tiếc thay cho Hạ Dương và Tiền Duyệt........"

"Cũng may bây giờ mọi chuyện cũng coi như bị vạch trần, chị gái xinh đẹp và cậu trai xinh đẹp đều có thể kịp thời ngăn chặn!"

Làn đạn thảo luận vô cùng sôi nổi nhưng náo nhiệt hơn làn đạn đương nhiên là hiện trường.

Tiếng động bên này không nhỏ, rất nhiều nhân viên công tác cũng nhận được tin đều chạy tới đây.

Mấy giây sau lại nghe thấy mấy tiếng bước chân vội vàng.

Diệp Lạc Dao quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Yến và ba người Chu Tử Kiện đi theo sau lưng hắn, Diệp Lạc Dao rất vui mừng:

【 Xem ra đám người anh hai rốt cuộc cũng được nối mạng rồi, may may, vừa hay náo nhiệt vẫn chưa kết thúc. 】

Hoắc Yến nghe được câu này rất là bất lực.

Hắn nào có vừa được nối mạng?

Rõ ràng hắn đã biết ngay từ đầu rồi! Chỉ là vừa rồi hắn không xuống tầng mà thôi.

Bây giờ vội vàng chạy tới còn không phải bởi vì phòng trực tiếp không có hình ảnh hay sao?

Mấy người Chu Tử Kiện cuối cùng cũng nhìn rõ tình huống trước mặt, thấy Du Bạch mặt mũi bầm tím nằm trên đất, trong mắt bốn người bọn họ tràn đầy kinh hãi.

Chuyện gì thế này?

Du Bạch bị ai đánh?

Chu Tử Kiện tò mò vội vàng nhìn sang Tống Triết Hàm, dùng ánh mắt dò hỏi, rốt cuộc tình huống gì đây?

Nhìn hai mắt của Hạ Dương và Tiền Duyệt, hình như từng khóc.

Sao bọn họ nhận được tin tức muộn như vậy chứ!

Tại sao không có ai nói trước với bọn họ?

Tống Triết Hàm hơi cong môi, bước tới, nhỏ giọng vắn tắt toàn bộ sự việc đã diễn ra cho bọn họ nghe.

Tuy một phần là duy đoán của hắn nhưng nhìn tình huống bây giờ chắc không khác với suy đoán của hắn lắm.

Nhóm người nhân viên công tác và Hoắc Yến đến rất nhanh, cộng thêm câu nói vừa rồi của Diệp Lạc Dao, Hạ Dương đã nhận ra có người tới, cho nên không đánh Du Bạch quá lâu liền dừng tay.

Du Bạch lúc này nằm trên mặt đất, đang rên rỉ đau đớn, dưới ánh đèn có thể nhìn rõ hai con mắt gấu trúc trên mặt hắn, khóe miệng đều bị đánh đến sứt mẻ.

Có thể nhìn ra, Hạ Dương thật sự rất tức giận, lúc đánh Du Bạch không có một tia thương xót nào.

Mắt thấy người đến càng lúc càng nhiều, Hạ Dương hơi nghiêng người, cúi đầu không thấy rõ biểu cảm của y, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng vẫn có thể nhận ra sự cô đơn và nỗi buồn của y.

Mà Tiền Duyệt đứng trước mặt hai người, đầu tiên cô liếc nhìn Du Bạch trên đất rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Dương.

Sau đó liền thấy khóe miệng cô hơi cong lên, giống như đang cười.

Xuyên qua đám nhân viên vừa đến nhìn Tần Diệu.

Hiện tại mọi chuyện đã ầm ĩ đến mức này, bọn họ có nên tiến lên xem thử Du Bạch hay không?

Tần Diệu hơi gật đầu.

Nhân viên công tác nói với bác sĩ đi theo: "Làm phiền ngài qua đó kiểm tra một chút."

Bác sĩ gật đầu rồi đi về phía Du Bạch.

Cũng chính vào lúc này, chỉ nghe tiếng lòng của Diệp Lạc Dao nói:

【 Hiện tại cuộc ẩu đả đã xong, chắc có thể quay tiệp được rồi? 】

Tựa hồ vừa dứt lời, Diệp Lạc Dao liền quay đầu dùng tay ra hiệu với người quay phim đi cùng mình.

Tần Diệu đột nhiên không nhịn được cười, khóe miệng hơi cong lên.

Trải qua hai tập ghi hình chung, người quay phim cũng đã đào tạo được chút hiểu ngầm với Diệp Lạc Dao, thấy vậy nhanh chóng chuyển động ống kính.

Vì thế cư dân mạng xem trực tiếp phát hiện hình ảnh lại thay đổi.

Lần này thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bước chân chạy của người quay phim, mấy giây sau, màn hình rốt cuộc cũng ổn định lại, mọi người nhìn chăm chú, nụ cười tươi bỗng quay trở lại trên mặt:

"A a a a a, Diệp Lạc Dao, chị tuyên bố, sau này em chính là bạn bè tốt nhất trong giới giải trí của chị!"

"A a a a a, cảm ơn cậu, Dưa Kinh của tui! Biết trong lòng cậu có bọn chị thì chị yên tâm rồi!"

"Cho nên nói như vậy, ban nãy Diệp Lạc Dao sợ phòng phát sóng trực tiếp bị chặn nên ngay cả âm thanh chúng ta cũng không được nghe sao?"

"Tán thành! Cái này, đánh xong, hình ảnh chúng ta cần không phải đã quay lại rồi sao!"

"Thật quá tri kỷ!"

Cư dân mạng xác động trực tiếp quỳ gối ở làn đạn xin lỗi.

"Xin lỗi, Diệp Lạc Dao, vừa rồi là bọn chị trách nhầm cậu rồi!"

Có cư dân mạng trực tiếp biểu đạt tình cảm: "Diệp Lạc Dao chị yêu em!"

"Đợi đã, xin lỗi bày tỏ thì đợi lát nữa rồi nói, các cậu mau xem, ở góc độ này càng rõ hơn, người quay phim còn thay đổi vị trí!"

Các cư dân mạng ăn dưa khác cũng nhìn ra:

"Là thật kìa!"

"Tầm nhìn này tốt hơn, xem càng rõ hơn!"

"Trời ạ, chịu không nổi, người quay phim thậm chí không thèm trốn nữa, trực tiếp đứng ở dưới ánh đèn sáng mà quay!"

"Không chỉ có người quay phim đi theo Diệp Lạc Dao quang minh chính đại quay phim, tui vừa đi xem phòng trực tiếp của các khách mời khác, bọn họ cũng đang quay! Bây giờ có nhiều máy quay, nhiều góc độ, quay không góc chết!"

"Được được được, tổ chương trình 《 Cùng nhau đi ăn dưa 》 các người thật danh bất hư truyền! Trên có khách mời, dưới có nhân viên, các người chính là sứ giả bảo vệ dưa của tui!"

Các cư dân mạng càng vui sướng hơn, sau khi cười xong, mọi người liền nóng lòng đổ dồn ánh mắt lên người ba "nhân vật chính".

Người quay phim hiển nhiên vô cùng hiểu khán giả muốn xem cái gì, không chỉ tìm một góc độ có tầm nhìn thật tốt, còn cố ý quay cận cảnh Du Bạch nằm trên mặt đất.

Lúc này bác sĩ đang kiểm tra vất thương cho Du Bạch, một lúc sau, bác sĩ mở miệng nói: "Đây chỉ là một số vết thương ngoài da, tôi đưa cậu ấy đi băng bó được không?"

Đèn đường vẫn sáng, khác giả đều thấy rõ vất bầm tím trên mặt Du Bạch, nghe thấy lời này của bác sĩ đều không nhịn được bật cười:

"Trông có vẻ đáng sợ, nhưng kết quả toàn ra thương ngoài da, Hạ Dương, cậu giơ cao đánh khẽ quá rồi!"

"A, tôi cảm thấy Hạ Dương vừa rồi bị chọc tức nên mới ra tay."

"Đúng vậy, lời Du Bạch vừa nói, mặc kệ là ai chắc đều không thể chấp nhận được phải không?"

"Câu 'Anh thật sự thích hai người' này thật bùng nổ!"

"Phải nói, thật hời cho Du Bạch!"

Mà ánh mắt của mọi người đều lấy Hạ Dương làm trung tâm, nghe những lời bác sĩ nói liền nắm chặt bàn tay bị thương của mình, sau vài giây, y mới lạnh giọng nói với Du Bạch: "Anh nói luật sự của anh trực tiếp liên lạc với tôi, tôi sẽ bồi thường."

Ban nãy Hạ Dương xác thật quá xúc động, nhưng y không có một chút hối hận nào.

Nếu như không phải do Diệp Lạc Dao và đám nhân viên lần lượt chạy tới, Hạ Dương chắc chắn sẽ đánh càng mạnh hơn.

Nói xong, Hạ Dương xoay người muốn đi.

Tiền Duyệt đột nhiên vào đúng lúc này mở miệng nói: "Cậu cần luật sư không?"

Du Bạch từ đầu vẫn luôn không nói chuyện, không phải vì hắn không muốn nói chuyện, mà hắn lúc này thật sự đau đến mức không nói được lời nào.

Hắn thậm chí không phát hiện ra nhân viên và bác sẽ tới đây khi nào, cho đến khi bác sĩ hỏi hắn cần băng bó không, sau đó lại nghe thấy lời Tiền Duyệt nói.

Du Bạch miễn cưỡng mở to đôi mắt sưng to của mình, nhịn đau nói: "Hạ, Hạ Dương........ Anh sẽ không khởi tố em, cũng sẽ không liên hệ luật sự, anh........ anh muốn hỏi, em bây giờ đã nguôi giận chưa?"

Nói xong, Du Bạch lại đưa mắt nhìn Tiền Duyệt.

Du Bạch rất hiểu tình huống của Tiền Duyệt, hắn biết về phía Tiền Duyệt khẳng định không còn chỗ để xoay chuyển, cho nên hắn hiện tại cần phải xoa dịu Hạ Dương, hắn vẫn cần Hạ Dương giúp hắn giới thiệu........

Du Bạch nhịn đau, chậm rãi ngồi dậy: "Nếu em chưa hết giận, em có thể đánh anh lần nữa........ Anh, anh chỉ có một yêu cầu......"

Diệp Lạc Dao cảm thấy khó tin.

【 Đã là lúc nào rồi, Du Bạch còn mặt mũi cảm thấy mình đưa ra yêu cầu với Hạ Dương thì anh ta sẽ không từ chối? 】

Hạ Dương dừng bước, không quay đầu mà lạnh giọng hỏi: "Anh muốn nói gì?"

Du Bạch không trực tiếp nói ra yêu cầu của mình, chỉ hỏi: "Em....... Trước tiên đồng ý với anh......."

Hạ Dương cười lạnh một tiếng, quay đầu buồn cười nhìn Du Bạch: "Anh cảm thấy anh bây giờ còn mặt mũi nói điều kiện với tôi sao? Chẳng lẽ anh muốn nói, chỉ cần tôi nguôi giận thì anh sẽ tiếp tục ở bên cạnh tôi, hi vọng tôi không truyền chuyện này ra ngoài?"

Du Bạch ngập ngừng một lúc: "Không........ Anh biết em khẳng định sẽ chia tay với anh, anh không phải người vô sỉ như vậy, anh chỉ hi vọng em đừng công khai chuyện này, dù sao chúng ta cũng yêu nhau một thời gian......."

Diệp Lạc Dao nghe đến đây thì không nhịn được nữa, trực tiếp phá lên cười.

Tiếng cười không hề có một tia che giấu, truyền thẳng vào trong tai Du Bạch.

Diệp Lạc Dao còn chưa cười xong, giọng nói của Tống Triết Hàm tiếp đó vang lên, dịu dàng mà mang theo ý cười, nhưng trong cái mùa hè nóng bức này lại khiến người khác nhận được một tia lạnh lẽo chấn động lòng người: "Muộn rồi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
2. Hậu Cung Hài Tử Vương
3. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
4. Giáo Bá Khó Dỗ
=====================================

Đồng tử của Du Bạch co lại.

Hạ Dương chuẩn bị đi ra khỏi vườn hoa từ con đường khác, không chỉ quay lưng với Du Bạch, còn quay lưng với đám người Diệp Lạc Dao.

Du Bạch vừa bị đánh đến choáng váng nên không nghe thấy tiếng Diệp Lạc Dao, càng không chú ý đến các khách mời lúc này cũng đã đến hiện trường. Hơn nữa bác sĩ còn chặn đám người Diệp Lạc Dao nên Du Bạch căn bản không phát hiện ra ở đây còn có người khác.

Sau khi nghe thấy tiếng người và lời Tống Triết Hàm nói, Du Bạch chỉ cảm thấy máu trong người đều đang đông cứng lại.

Hắn khó tin mà quay đầu, không chỉ đối diện với tầm mắt của tất cả khách mời, còn đối diện với một hai ba......... tổng cộng mười ống kính tối đen như mực.

Du Bạch há to miệng, đầu óc trống rỗng.

Tống Triết Hàm ngay sau đó nói ra câu còn lại: "Hẳn là đã phát sóng toàn bộ rồi, cho dù Hạ Dương đồng ý giúp anh giấu giếm thì cũng không giấu được đâu."

Du Bạch hô hấp đông cứng, ngón tay cũng run rẩy: "Cậu......... cậu cậu cậu cậu....... Các người từ khi nào......"

Diệp Lạc Dao cười xong, từ sau bồn hoa bước ra, chân thành nói: "Tôi ở đây ngay tử đầu....... Nhưng thật sự không phải là tôi cố ý tới đây nghe trộm đâu, tôi muốn đi tìm đạo diễn, kết quả trùng hợp đụng phải các anh, ừm...... tôi thật sự không nghe lén!"

【 Quả thật rất trùng hợp! 】

【 Tôi cũng không muốn nghe lén đâu, chỉ là dù sao cũng đã không cẩn thận nghe trộm được rồi, vậy thì cứ nghe hết đi. 】

【 Về phần những người khác vì sao tới, tôi cũng không biết nha. 】

Hoắc Yến cúi đầu cười nhẹ.

Tần Diệu đưa tay che miệng.

Làn đạn làm chứng giúp Diệp Lạc Dao:

"Đúng đúng đúng! Tôi làm chứng!"

"Ban đầu Diệp Lạc Dao xác thật là muốn đi tìm đạo diễn, nhưng ai mà ngờ lại trùng hợp như vậy!"

"Ha ha ha ha ha ha Du Bạch bị dọa ngốc rồi đúng không?"

"Qua mấy giây rồi mà hắn vẫn chưa phản ứng lại."

"Xong đời rồi xong đời rồi, cho nên tiếp theo tra nam sẽ làm thế nào đây?"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Du Bạch.

Nhưng nửa phút trôi qua, Du Bạch giống bị bị dọa ngốc, không có bất cứ phản ứng nào.

Tiền Duyệt thấy vậy, vô cùng thấy vọng mà dời tầm mắt.

Du Bạch sụp đổ tinh thần rồi?

Thật không có một chút năng lực chịu đựng nào, vậy nên rốt cuộc lúc trước mình đã nhìn trúng Du Bạch ở điểm nào?

Hay là mình đơn thuần bị Du Bạch lừa gạt?

Người đàn ông trước mắt ngoại trừ khuôn mặt thì không có ưu điểm nào.

Sau khi thanh tỉnh, Tiền Duyệt cũng không quá khó chịu nữa.

Làm rõ sớm chút cũng tốt.

Lại nhìn Hạ Dương chuẩn bị rời đi, Tiền Duyệt tiếp tục hỏi: "Cần tôi đưa phương thức liên lạc của anh tôi cho cậu không?"

Hạ Dương không hiểu, nghi hoặc nhìn Tiền Duyệt: "Anh hai cô?"

Tiền Duyệt nói một cái tên.

Hạ Dương rất kinh ngạc.

Y không biết nhiều về Tiền Duyệt, đương nhiên cũng không biết gia thế của Tiền Duyệt.

Không ngờ vị luật sư nổi tiếng trong giới luật sư vậy mà lại là anh hai của Tiền Duyệt.

Nói thật, Hạ Dương kỳ thật không có ý định khởi tố Du Bạch.

Mặc dù Du Bạch đã phản bội y nhưng Du Bạch cũng chỉ là một chân đạp hai thuyền, không dính dáng gì đến phạm tội trái pháp luật, cho dù sự việc bị vạch trần, Du Bạch cùng lắm sẽ bị cư dân mạng lên án, mất đi vài đại ngôn và vai diễn.

Nhưng sau khi giông bão qua đi, cư dân mạng dần dần quên đi chuyện này, Du Bạch vẫn có thể quay trở lại.

Thậm chí sau khi trở lại vẫn có thể bản thảm thu hút được một lượng fan cứng.

Ban đầu Hạ Dương cũng từng nghĩ đến việc lên tiếng công khai chuyện này, có thể khiến Du Bạch mất đi vài đại ngôn vai diễn cũng tốt.

Nhưng trải qua mọi chuyện xảy ra vừa rồi, Hạ Dương hiện tại lại không chắc Du Bạch sẽ khởi kiện mình hay không.

Hạ Dương xác thật cần một luật sư, y không có bất cứ lý do nào để từ chối.

"Cảm ơn." Hạ Dương nở nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi hai người gặp mặt với Tiền Duyệt.

Tiền Duyệt cũng mỉm cười với y.

Nụ cười của hai người ở trong mắt Du Bạch vô cùng chói mắt.

Bọn họ không sao, vậy mình thì sao?

10 cái ống kính, còn là camera chuyên dùng phát sóng trực tiếp.

Diệp Lạc Dao còn nói cậu ở đây ngay từ đầu.

Vậy cũng có nghĩa....... Toàn bộ đều bị quay lại rồi.

Bất kể là chuyện mình kéo tay Hạ Dương nói xin lỗi, hay là sau đó hắn bị Hạ Dương đánh gục trên đấy, còn có mình thừa nhận mình ở bên hai người cùng lúc........

Du Bạch cảm giác bầu trời như sắp sụp đổ.

Tại sao lại trở nên như vậy?

Rõ ràng trước đó giấu rất kỹ, mặc kệ là Tiền Duyệt hay Hạ Dương, bọn họ đều không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.

Tại sao đột nhiên biến thành như hiện tại?

A, đúng.

Bởi vì bọn họ tới tham gia cùng một chương.......

Cho nên tại sao ngay từ ban đầu mình nhất quyết phải vì hư vinh mà tới tham gia chương trình này?

Không đúng ———

Bản thân hắn tới tham gia chương trình này căn bản không có bất cứ vấn đề gì!

Vấn đề là Tiền Duyệt và Hạ Dương, sao bọn họ cũng trùng hợp cùng nhau tham gia chương trình?

Du Bạch cảm giác như mình nhận ra được điều gì, hắn đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói với Tiền Duyệt và Hạ Dương: "Là các người ——— Có phải các người đã phát hiện ra từ lâu?"

Tiền Duyệt quay đầu, nhìn Du Bạch giống như nhìn một kẻ tâm thần: "Tôi phát hiện ra cái gì? Nếu tôi đã sớm phát hiện ra chuyện này, Du Bạch anh cảm thấy anh còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi sao?"

Du Bạch lại nhìn sang Hạ Dương: "Vậy chính là cậu ———."

Hạ Dương tức cười, hai mắt y vẫn đỏ hoe, tức giận trừng Du Bạch: "Du Bạch, anh gửi chút thể diện đi."

Người duy nhất biết được sự thật, Diệp Lạc Dao không nhịn được nghiêng đầu nhìn Tần Diệu ở bên cạnh.

【 Tần tổng, lẽ nào anh không định nói gì à? 】

Tần Diệu: "........"

Hắn quả thật đang định nói chút gì đó.

Dưới cái nhìn của mọi người, chỉ thấy Tần Diệu đi về phía ba người, đưa mắt ra hiệu với nhân viên công tác.

Một nhân viên công tác và đội ngũ bác sĩ nhanh chóng bước lên, kéo cánh tay của Du Bạch: "Cậu bình tĩnh chút, bây giờ ưu tiên hàng đầu là đi băng bó vết thương."

"Tôi bình tĩnh?" Du Bạch vô cùng tức giận: "Tôi bình tĩnh thế nào được, bọn họ kết phường lừa gạt tôi, tôi........ tôi phải tố cáo bọn họ!"

【 Nói được lời này thì thật không có mặt mũi, rõ ràng là anh lừa cảm tình của người khác trước! 】

Trên mặt Diệp Lạc Dao tràn đầy kinh bỉ.

Tần Diệu rốt cuộc cũng mở miệng: "Tôi là người mời bọn họ."

Lời vừa dứt, Du Bạch không dám tin quay đầu nhìn Tần Diệu: "Tần tổng, anh tại sao ————."

Mới nói được một nửa, Du Bạch liền dừng lại.

Tần Diệu bình tĩnh đối mặt với hắn.

Một phút trôi qua, Du Bạch như đoán ra được một nửa, đột nhiên cười lớn: "Thì ra là như vậy......... Như vậy xem ra, xác thật cũng đạo lý!"

Du Bạch biểu tình vặn vẹo, nếu như không có nhân viên công tác và bác sĩ kéo hắn, hắn khẳng định đã sớm xông tới chỗ Tần Diệu: "Tại sao! Tần Diệu! Anh nói cho tôi biết tại sao! Chẳng phải ngay từ đầu là anh muốn ký với tôi sao? Anh đã ký với tôi rồi, nói muốn nâng đỡ tôi, tại sao cuối cùng anh lại muốn vứt bỏ tôi?! Nếu như không phải do anh vứt bỏ tôi, tôi cũng sẽ không mất đi vai diễn, càng sẽ không tới tham gia loại chương trình thối nát này của các người ———."

Diệp Lạc Dao nghe vậy cực kỳ không vui.

【 Do bản thân anh làm nhiều việc ác, trước kia không bị phát hiện, anh thật sự cho rằng minh không có vấn đề gì sao? 】

Tần Diệu không muốn nghe Du Bạch nói tiếp, lạnh giọng nói: "Tôi đồng ý nâng đỡ cậu nhưng tiền đề là cậu không phải người của hắn, tiền đề là nhân phẩm tam quan đạo Đức của cậu không có bất cứ vết bẩn nào. Nhưng cậu không chỉ một chân đạp hai thuyền, còn đồng thời có rất nhiều đối tượng mập mờ, hơn nữa vương vấn không dứt với rất nhiều người cũ, cậu cảm thấy tôi còn dám cần cậu sao?"

Nói xong, toàn bộ yên tĩnh.

Hạ Dương chỉ cảm thấy khó tin: "Còn có rất nhiều đối tượng mập mờ?"

Tiền Duyệt không nhịn được nữa, bước lên tát một cái vào khuôn mặt sưng vù không rõ của Du Bạch: "Hay lắm Du Bạch, anh con mẹ nó lúc trước khi theo đuổi tôi chính anh đã nói với tôi, anh đã cắt đứt toàn bộ với người cũ, anh ———."

"Tiền Duyệt, cô bình tĩnh chút." Tần Diệu đúng lúc ngăn Tiền Duyệt lại.

Cho dù Tiền Duyệt có bình tĩnh nhưng người trước mặt là người cô từng thích.

Vì vậy cô lúc này vẫn rất đau xót, hai mắt đều đỏ bừng.

Văn Tương Nguyệt không nhìn tiếp được nữa, nhanh chóng tiến lên kéo Tiền Duyệt qua.

Du Bạch lại sửng sốt một lúc, đột nhiên giễu cợt: "Tiền Duyệt, tôi tại sao phải vì cô mà bỏ cả một khu rừng?"

"Anh ———."

Tần Diệu co giọng cắt ngang hai người: "Du Bạch, cậu còn nhớ Trương Đào không?"

Một giây trước Du Bạch còn định lạnh lùng chế nhạo Tiền Duyệt, một giây sau, sau khi nghe đến cái tên này hắn liền cảm thấy một tia sét đánh thẳng vào đầu hắn.

Đầu óc hắn ù ù trong khoảng thời gian rất dài, đồng tử của Du Bạch siết chặt, vô cùng sợ hãi nhìn chằm chằm Tần Diệu: "Anh, sao anh biết......."

Hoắc Yến trái lại có chút nghi hoặc: "Trương Đào?"

Diệp Lạc Dao nghĩ ra rồi.

【 Đây chẳng phải là tên của một nam sinh bị Du Bạch bắt nạt học đường đến mức nhảy lầu kia sao? 】

【 Sau chuyện này, mặc dù Trương Đào giữ được một mạng nhưng chân trái của cậu ấy lại bị cắt bỏ........ 】

【 Không ngờ đến chuyện này mà Tần tổng cũng tra ra được! 】

Hoắc Yến nhớ ra rồi, lần trước ở trường quay khi nhìn thấy Du Bạch, Diệp Lạc Dao xác thật từng nhắc tới chuyện này.

Hai người thì biết rõ nhưng những người khác lại không biết rõ!

Tống Triết Hàm nhìn sang Diệp Lạc Dao, thấy cậu không có ý định giải thích, liền tới chỗ Diệp Lạc Dao: "Chuyện gì vậy?"

Làn đạn vẻ mặt mơ hồ:

"Trương Đào là nghệ sĩ nào vậy?"

"Sao Du Bạch lại có biểu cảm sợ hãi thế kia?"

"Thư ký của tôi đâu? Mau đi tra giúp tôi!"

"Này, sao Câu Sử lão sư lại tới hỏi Diệp Lạc Dao rồi vậy?"

"Chẳng lẽ Diệp Lạc Dao cũng biết?"

"Không phải chứ, Dưa Kinh của chúng ta hiểu biết sâu như vậy à?"

"Nếu không cô cảm thấy tại sao chúng ta lại gọi cậu ấy là Dưa King?"

Nhưng đáng tiếc, Diệp Lạc Dao lần này không giải thích, chỉ nói với Tống Triết Hàm: "Sớm muộn gì cũng bị lộ thôi."

【 Dù sao Du Bạch là người Tần tổng đích thân mời tới, Tần tổng chắc chắn cũng đã chuẩn bị sẵn phần sau rồi, mình vẫn đừng spoil thì hơn. 】

Tống Triết Hàm không tán đồng nhìn Diệp Lạc Dao.

Liền nghe Tần Diệu nói: "Tôi đã để luật sư liên hệ với người nhà của cậu ta rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng lựa chọn khởi tố cậu bạo lực học đường."

Lời vừa dứt, Du Bạch hoàn toàn trố mắt: "Anh......... Không, Tần tổng....... chẳng phải tôi là nghệ sĩ của công ty anh sao, tại sao anh......"

Tần Diệu nhìn Du Bạch, trong con ngươi sâu thẳm không có chút độ ấm nào, giọng nói cố ý hạ thấp, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy: "Nếu như không phải Cố Tung hết lòng đề củ, tôi lúc trước cũng sẽ không ký với cậu."

Nói xong, Tần Diệu không nhìn Du Bạch nữa mà nói với bác sĩ: "Đưa cậu ta đi kiểm tra, thời gian ghi hình sau đó không cần cậu ta tới tham gia nữa."

Bác sĩ và nhân viên gật đầu, đỡ Du Bạch rời đi.

Du Bạch không nhịn được nữa, sụp đổ kêu lớn: "Tại sao! Dựa vào cái gì! Hạ Dương, Tiền Duyệt! Hai người giúp tôi, cầu xin hai người, chỉ có hai người......"

"Tần tổng! Tôi sao rồi, anh có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa hay không......"

Tiếng kêu khóc xa dần, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.

Diệp Lạc Dao lúc này mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

【 Ừm, đặc sắc! 】

Tống Triết Hàm không biết chạy tới trước mặt Trương Kỳ Nhiên từ khi nào.

Vừa rồi khi Chu Tử Kiện hỏi Tống Triết Hàm, y đã ở ngay bên cạnh, đương nhiên cũng nghe được chuyện gì xảy ra.

Khi nhìn thấy Du Bạch cứ như vậy bị đưa đi, y vẫn cảm thấy có chút không chân thật.

Chính là vào lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói của Tống Triết Hàm: "Trường Kỳ Nhiên, cậu nói xem khi cậu lật xe có bị nhân viên công tác trực tiếp đưa đi như vậy hay không?"

Sắc mặt của Trường Kỳ Nhiên lập tức trở nên tái nhợt.

Diệp Lạc Dao trực tiếp cười thành tiếng.

【 Câu Sử lão sư! Sao anh lại cố ý dọa người ta nữa rồi! 】

——————

Nhiều người cứ kiểu buồn cười thế nhỉ:) đâu phải trước đó mình không từng nhắc nhở đâu, mặc kệ các bạn spoil ai thành đôi với ai cũng được, tại sao cứ phải spoil tình tiết làm gì vậy? Lần đầu mình xoá cmt, lần sau vẫn spoil nữa thì đừng hỏi sao bị block, mình không nói không có nghĩa các bạn muốn làm gì cũng được, chưa từng nhắc thì mình không nói, nhưng đây đã từng nhắc rồi cơ mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK