【 Ban này không phải cậu đã cười rất vui sao? 】
【 Tại sao bây giờ không cười nữa? Là trời sinh không thích cười sao? 】
Diệp Lạc Dao cười đến vui vẻ, hy sinh bản thân, tiếng cười không nhỏ, vừa cười vừa quay đầu.
Các khách mời thường trú của《 Cùng nhau đi du lịch 》đều là nhân tinh (*), cho nên bọn họ ngay lập tức phát hiện được bất thường.
(*) Nhân tinh 人精: Những người giỏi giải quyết các vấn đề khá nhau, các mối quan hệ....
Diệp Lạc Dao đang cười cái gì?
Tống Triết Hàm là người đầu tiên nhìn theo tầm mắt của Diệp Lạc Dao, liền thấy Lưu Nghiên ngồi cứng đờ tại chỗ.
Lưu Nghiên vẫn luôn là khách mời không có hấp dẫn nhất trong chương trình của bọn họ, không phải bởi vì cô ít cảnh diễn, mà là vì Lưu Nghiên luôn đứng ngoài cuộc khi các khách mời đều đắm chìm vào việc ăn dưa.
Cũng không thể nói Lưu Nghiên không thích ăn dưa, chỉ có thể nói sau khi cô chịu thiệt thòi khi quay tập một chương trình, sau đó càng cẩn thận hơn. Khi đa số khách mời đều rời khỏi sân khấu ăn dưa, Lưu Nghiên lựa chọn không rời khỏi, thờ ơ đứng nhìn, bo bo giữ mình.
Nhưng không ngờ sau vài lần ghi hình, Lưu Nghiên lại bất ngờ trở nên vui vẻ, rõ ràng đã dần dần buông bỏ được sự lo lắng ở tập đầu.
Thậm chí ban nãy sau khi Văn Hoài ngồi xuống vị trí sau cô, cô cũng không thể khống chế tiếng cười của mình, khiến Văn Hoài phải nhìn cô mấy lần.
Không khó để nhận ra, Lưu Nghiên chuẩn bị hoàn toàn buông thả chính mình khi quay tập này.
Chỉ là, tại sao người vừa rồi vẫn còn vui vẻ cười lớn, lúc này lại im hơi lặng tiếng?
Tống Triết Hàm hơi nhướng mày, lại nhìn Trầm Sung ở phía trước.
Trầm Sung diện mạo tuấn tú, vừa lên xe liền tươi cười xán lạn tự giới thiệu với mọi người.
Chỉ là khi hắn tự giới thiệu mình, vẫn luôn liếc mắt đưa tình nhìn về phía sau bên phải.
Có bốn khách mời ngồi phía sau bên phải: một nhà ba người và Lưu Nghiên.
Trầm Sung cũng chỉ vừa ra mắt, khẳng định không quen biết Chu Tử Kiện và Văn Hoài, về phần Văn Tương Nguyệt thì càng không có khả năng.
Vậy nên, người hắn nhìn chỉ có thể là Lưu Nghiên.
Khóe miệng Tống Triết Hàm đột nhiên nhếch lên, vỗ vỗ Đoạn Đình Diễn ngồi ghế trước mình: "Bọn họ quen nhau?"
Đoạn Đình Diễn tránh né, qua loa nói: "Cái này cậu phải hỏi đương sự."
Lê Tư Viễn ngồi ghế sau tò tò không thôi, nghe được câu này lập tức trợn trắng mắt: "Muốn nói hay không!"
Đoạn Đình Diễn nghe thấy lời Lê Tư Viễn nói, lập tức quay đầu nở nụ cười thật sâu, trong giây lát lại đổi sang giọng nữ: "Đương nhiên, nếu là Tư Viễn cậu hỏi tôi, tôi khẳng định sẽ nói cho cậu biết!"
Lê Tư Viễn: "........."
Gân xanh trên trán hắn giật điền cuồng, tức đến mức giọng to hơn mấy lần: "Đoạn Đình Diễn, tôi đã cảnh cáo anh rồi, nếu anh còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, tôi sẽ đánh anh!"
Đoạn Đình Diễn tức khắc đổi về giọng nam, giọng điệu tủi thân: "Tư Viễn thật hung dữ."
Lê Tư Viễn nắm chặt tay thành quyền, đứng phắt dậy.
Đoạn Đình Diễn tức khắc quay đầu, ngậm miệng không nói chuyện.
Diệp Lạc Dao hưng phấn xem náo nhiệt, thấy Đoạn Đình Diễn quay đầu đi, nụ cười càng tươi thêm vài phần: "Ai bảo anh chọc ảnh làm chi?"
Đoạn Đình Diễn vẻ mặt buồn rầu, hạ giọng nói: "Tôi đâu có đắc tội cậu ấy, là do tính cậu ấy quá cáu kỉnh." Nói rồi hắn dừng lại một chút, đột nhiên sáp lại gần hỏi: "Nhưng mà tôi rất tò mò, sao cậu biết tôi và cậu ấy......."
Đoạn Đình Diễn lược bớt nửa câu sau, không nói hết những lời còn lại.
Nhưng Diệp Lạc Dao lại nghe hiểu ý của hắn.
Diệp Lạc Dao vô tội chớp mắt.
【 Khụ khụ...... cái này à, đương nhiên không thể nói cho anh rồi! 】
"Bí mất."
Sau khi nói xong câu này, Diệp Lạc Dao liền nhanh chóng quay đầu lại tiếp tục nhìn Trầm Sung, sau đó đột nhiên có chút kích động mà lắc cánh tay của Tần Diệu: "Tần tổng, anh xem anh xem, ban nãy chúng ta nói lớn tiếng như vậy, Trầm Sung vậy mà cũng không nhìn chúng ta một cái!"
Ánh mắt Tần Diệu rơi trên ngón tay của Diệp Lạc Dao đặt lên cánh tay hắn hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
Trầm Sung không chỉ không nhìn bọn họ, thậm chí có thể nói từ sau khi hắn lên xe, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi Lưu Nghiên.
Cái nhìn của hắn rất chân thành, mang theo một tia kích động không thể áp chế xuống được, lại giữ vài phần khó xử.
Lại nhìn sang Lưu Nghiên.
Rõ ràng ban đầu cô rất hoảng hốt, ngồi yên tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, nhưng dần dần trên mặt cô đột nhiên phủ một tầng ửng hồng không tự nhiên, muốn tránh né ánh mắt của Trầm Sung nhưng sau khi né tránh tầm mắt của hắn lại nhanh chóng nhìn về Trầm Sung.
Phản ứng kỳ lạ của hai người quá không bình thường, cộng thêm lời ẩn ý Đoạn Đình Diễn nói khi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi bên cạnh Lưu Nghiên.
Nếu nói hai người bọn họ không có gì, ai mà tin?!
Sau khi Văn Hoài ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Kiện, Chu Tử Kiện vốn dĩ vẫn còn hoảng sợ, nhưng sự chú ý của hắn lúc này cũng dần dần bị hấp dẫn.
Văn Tương Nguyệt càng xem nghiêm túc hơn, vừa nhìn còn không quên thỉnh thoảng quay đầu nhìn Chu Tử Kiện.
Nếu không phải vì lúc này Văn Hoài vẫn ngồi bên cạnh cô thì có lẽ cô đã sớm nghiêng người qua nhỏ giọng nói chuyện với Chu Tử Kiện.
Radar của các khách mời rất nhạy bén, khán giả trong phòng phát sóng càng tinh mắt hơn.
Ngay khi nhìn thấy Diệp Lạc Dao quay người lại hỏi Đoạn Đình Diễn, các khán giả liền nhận ra điều dị thường.
Ngay sau đó ánh mắt của khán giả chưa từng rời khỏi Diệp Lạc Dao, thấy cậu quay đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Nghiên mỉm cười, khán giả cũng theo dõi phản ứng của Lưu Nghiên, sau đó lại nhìn Trầm Sung.
Các khán giả phòng trực tiếp ngay lập tức không nhịn được nữa, phát ra tiếng cười chất vấn hắn như Diệp Lạc Dao:
"Ha ha ha ha, Lưu Nghiên sao ẻm không cười nữa rồi?"
"Không phải chứ không phải chứ, dưa của tập này nhiều như vậy sao? Tôi còn chưa ăn hết dưa của Lê Tư Viễn và Chu Tử Kiện đâu, sao lại thêm dưa của Lưu Nghiên nữa vậy?"
"Ăn no rồi ăn no rồi, live-stream mới bắt đầu được 30 phút, không ngờ tôi ăn dưa đến no luôn! Thật là một ngày tốt đẹp!"
Các khán giả vô cùng kích động, fans của Lưu Nghiên trái lại đang trong kinh ngạc:
"Không phải?"
"Đợi đã!"
"Chậm đã, sao mọi người nhận định Lưu Nghiên có dưa?"
"Đúng vậy, bảo bối nhà bọn tôi ra mắt đến nay chưa có vết đen nào! Các người nói chuyện phải có chứng cứ!"
Phản ứng của fans vẫn kịch liệt như trước, quần chúng ăn dưa xem đến cong khóe miệng, sôi nổi nói:
"Đừng gấp, fans các cô sao đột nhiên nóng vội quá vậy?"
"Đúng đúng, bọn tôi cũng không có nói Lưu Nghiên nhất định có dưa sắp lật xe."
"Đúng vậy, cũng có khả năng là dưa tình cảm."
Những lời này trực tiếp đâm vào lá phổi của các fans, fans Lưu Nghiên lập tức bùng nổ.
"Cái gì mà dưa tình cảm?"
"Làm ơn đừng nói lung tung!"
"Tôi thật sự bội phục rồi, đám người ăn dưa các cô có phải ăn đến điên rồi không? Mở miệng liền giội nước lạnh lên người người khác?"
Người hâm mộ lòng đầy căm phẫn.
Đám người ăn dưa cũng không tranh chấp với bọn họ, dù sao bọn họ ăn dưa đã lâu, hiểu rõ nhất một câu châm ngôn: Có đôi khi không thể nói quá trọn vẹn.
Bọn họ chậm rãi chờ đợi là được.
Lúc này, Trầm Sung tựa hồ rốt cuộc cũng nhận ra mình nhìn chằm chằm Lưu Nghiên quá lâu, hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt nở nụ cười xin lỗi với mọi người: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đã phân tâm......"
Diệp Lạc Dao vui vẻ.
【 Lý do này có chút miễn cưỡng rồi. 】
Diệp Lạc Dao vừa dứt lời liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Tống Triết Hàm từ phía sau: "Thì ra là đang phân tâm, ban nãy cậu cứ nhìn chằm chằm Lưu Nghiên, làm tôi giật cả mình, tôi còn tưởng cậu thích Lưu Nghiên cơ."
Không đợi Diệp Lạc Dao cười thành tiếng liền nghe thấy Trầm Sung vội vàng giải thích: "Không, không phải! Anh hiểu lầm rồi, tôi không có...... tôi chỉ..... tôi, tôi......"
Trầm Sung "tôi" nửa ngày cũng không nói ra được "tôi" thế nào, ngược lại khiến bản thân gấp gáp đến mức đỏ mặt đỏ cổ, toàn bộ viết chữ hoàng loạn.
Đâu ai nhìn vào sẽ cảm thấy giữa Trầm Sung và Lưu Nghiên không có gì cơ chứ?!
Diệp Lạc Dao thật sự không nhịn nổi chỉ một chút, đầu tựa lên vai Tần Diệu trực tiếp phá lên cười.
【 Được, được, được, thật không hổ là Câu Sử lão sư, hôm nay điên cuồng giết người rồi! 】
【 Xem ra khi ghi hình tập trước, cơn tức giận của Câu Sử lão sư rất lớn. 】
Cười xong, Diệp Lạc Dao lại ngẩng đầu xem phản ứng của Lưu Nghiên.
Sau đó liền thấy Lưu Nghiên không còn gì luyến tiếc mà nhắm mắt lại.
Lại nhìn các khách mời khác, mọi người đều giương cao khóe miệng, vẻ mặt nhìn thấu nhưng không nói.
Trầm Sung thấy vậy, biểu cảm càng hoảng loạn hơn, lắp ba lắp bắp nói: "Thật mà..... tôi thật sự không thích......"
Câu cuối cùng đến bên khóe miệng nhưng Trầm Sưng do dự nửa ngày cũng không nói ra được khỏi miệng.
Diệp Lạc Dao quả thật cười đến nghiêng ngả.
【 Không phải, Trầm Sung, sao cậu không nói hết đi? 】
【 Chẳng lẽ cậu cảm thấy nói ra không may mắn? 】
【 Nhưng cậu có biết cậu nói ấp úng như vậy, rất nhanh sẽ bị lộ hay không! 】
Đoạn Đình Diễn đúng lúc nói: "Được, biết cậu không thích rồi, cho nên nhanh tìm một chỗ ngồi xuống đi."
Trầm Sung nghe vậy, nhất thời gấp gáp: "Không phải, tôi không phải không thích Lưu Nghiên, tôi thích......"
Thiếu chút nữa nói lời thật lòng, Trầm Sung trực tiếp phanh lại gấp.
Các khách mời muốn cười mà không cười nhìn hắn chằm chằm.
Trầm Sung cả mặt đỏ bừng.
Lưu Nghiên lúc này rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa, cam chịu đứng lên: "Anh đừng nói nữa, mau tìm một chỗ ngồi xuống đi!"
Nói câu cuối, sao nghe có chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi vậy.
Trầm Sung vội vàng ngẩng đầu nhìn Lưu Nghiên, hai mắt sáng lấp lánh.
Chỉ là sau mấy giây, hắn vẫn không có động tác gì.
Fans Lưu Nghiên trong phòng phát sóng trực tiếp càng tức cười hơn:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cậu không phải không thích Lưu Nghiên, vậy nên cậu thích Lưu Nghiên đúng không?"
"Tôi mẹ nó thật sự phục rồi, không phải, đại ca cậu là ai vậy? Cậu đừng đến tạo nhiệt được hay không?"
"Tạo nhiệt? Đây không giống tạo nhiệt phải không? Nếu không các cậu quan sát kỹ phản ứng của Lưu Nghiên xem?"
Người hâm mộ sao có thể không quan sát?
Bọn họ quan sát quá kỹ lưỡng cho nên bọn họ mới chịu đả kích.
Thần tượng nhà ai nhà đó hiểu rõ nhất.
Nếu đổi sang thời điểm khác, Lưu Nghiên đã sớm mở miệng không quan hệ gì với người ta rồi.
Nhưng từ khi Trầm Sung lên xe cho đến hiện tại, hắn nói bao nhiêu câu có tính biểu thị cực mạnh như vậy rồi, Lưu Nghiên đã nói gì chưa?
Cô không chỉ không mở miệng, cô còn trực tiếp kệ bậc thang cho Trầm Sung!
Cái này ai mà chịu được?
Fans Lưu Nghiên trực tiếp phá vỡ phòng ngự.
Đương nhiên, cũng không chỉ có fans Lưu Nghiên chịu đả kích, Lưu Nghiên lúc này cũng mệt tâm rồi.
Cô ban đầu trách mình tại sao không xem lịch trước khi quay chương trình tập này, tại sao không hỏi lịch trình của Trầm Sung trước.
Còn có, rốt cuộc ai đưa ra chủ ý cho Trầm Sung để ý đến tham gia chương trình?
Trầm Sung biểu hiện rõ ràng như vậy, Đoạn Đình Diễn lại nói một câu ý nghĩ sâu xa như vậy.
Khán giả và các khách mời đều không phải đồ ngốc, cho nên cô chắc chắn không thể che giấu được mối tình nay.
Lưu Nghiên lập tức có chút đau đầu, nhưng khi đối mặt với Trầm Sung, cô lại không nỡ nặng lời, chỉ có thể mở miệng lần nữa: "Anh lại ngốc ở đó làm gì?"
Sau đó liền nghe Trầm Sung cẩn thận hỏi: "Anh...... anh có thể ngồi cạnh em không?"
Lưu Nghiên: "......."
Cô rất muốn chết.
"Loại chuyện này còn cần phải hỏi à?"
Lê Tư Viễn không nhịn được lên tiếng, giọng điệu trêu chọc: "Nếu cậu thích thì cứ qua ngồi đi, dù sao bên cạnh Lưu Nghiên cũng chưa có ai ngồi."
Đoạn Đình Diễn thấy Lê Tư Viễn mở miệng nói chuyện rất vui vẻ, vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy, chương trình chúng ta cũng không phải trường học đều được sắp xếp sẵn chỗ ngồi, chỉ cần Lưu Nghiên cũng đồng ý để cậu ngồi bên cạnh cổ thì cậu có thể ngồi."
Trầm Sung nghe hai người nói, lại dũng cảm nhìn Lưu Nghiên.
Diệp Lạc Dao thấy vậy, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Địa vị gia đình không cần quá rõ ràng."
Tần Diệu buồn cười.
Hoắc Yến nhướng mày, trực tiếp đứng dậy: "Được thôi, nếu cậu không muốn ngồi, vậy thì tôi......"
Trầm Sung thấy thế liền bước nhanh tới trước mặt Lưu Nghiên, trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn.
【 Chao ôi ——— 】
【 Thật gấp gáp. 】
Sau khi Trầm Sung ngồi xuống, tựa hồ cũng phản ứng lại mình có chút nóng vội quá rồi, hắn nhanh chóng giải thích: "Hoắc lão sư, tôi không phải......"
Lưu Nghiên không nhịn được nữa, thẳng thừng kéo tay hắn lại, trừng hắn: "Anh bớt nói mấy câu đi!"
Hoắc Yến cười xua tay, lần nữa ngồi xuống vị trí của mình.
Trầm Sung "ồ" một tiếng, sau đó tầm mắt rơi trên bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Lưu Nghiên, lộ ra nụ cười rạng lợi lại có chút kích động.
Lưu Nghiên: "......."
Cô thật sự thua rồi.
Sau khi buông tay, Lưu Nghiên dùng tay che mặt.
Lúc này toàn bộ các khách mời đã đến đông đủ, đạo diễn lên xe nói đến địa điểm rồi ra hiệu cho tài xe lái xe chở mọi người đến mục đích.
Phải mất một khoảng thời gian dài để đến nơi, khoảng thời gian này các khách mời có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Bình thường vào thời điểm này, Lưu Nghiên sẽ lấy điện thoại ra lướt weibo.
Dù sao sau mỗi lần ghi hình một tập kết thúc, dưa và hotsearch của chương trình bọn họ đều đặc biệt thú vị.
Nhưng hôm nay, Lưu Nghiên lại không có dũng khí mở điện thoại lên.
Lưu Nghiên không dám mở điện thoại, nhưng không có nghĩa các khách mời cũng không dám.
Diệp Lạc Dao là người đầu tiên lấy điện thoại ra, vừa mở weibo, chỉ quét mắt xem qua bảng hot search, Diệp Lạc Dao liền không khống chế được khóe miệng cong lên của mình.
Phải biết cư dân mạng thời nay đều có tiềm chất trở thành thám tử, càng không cần bàn đến các tài khoản tiếp thụ và phương tiện truyền thông có nhiều tin tức hơn.
Trầm Sung xuất hiện trong phòng phát sóng không quá một phút, một phần tin tức của Trầm Sung đã bị mọi người biết.
Trầm Sung, 19 tuổi, sinh viên năm thứ hai của trường đại học A, đồng thời cũng là nam sinh đẹp trai nhất đại học A.
Thoạt nhìn mấy tin tức này không có gì bất thường nhưng chỉ cần có cư dân mạng từng tìm hiểu Lưu Nghiên chắc đều biết, Lưu Nghiên chính là sinh viên tốt nghiệp của đại học A.
Cũng có nghĩa, Lưu Nghiên và Trầm Sung là bạn cùng trường!
Đều là bạn cùng trường, vừa gặp còn dùng ánh mắt nhìn người yêu nhìn Lưu Nghiên, cái này chẳng phải có thể giải thích rõ vấn đề sao?!
Lúc này trên weibo, một lượng lớn fans Lưu Nghiên tức không thôi, bắt đầu @ phòng làm việc của Lưu Nghiên và công ty đại diện của cô yêu cầu giải thích.
Diệp Lạc Dao xem mấy bình luận này, lắc lắc đầu.
Chuyện fans biết còn quá ít!
【 Lưu Nghiên và Trầm Sung không chỉ là bạn cùng trường, hai người bọn họ còn là hàng xóm, quen biết nhau từ nhỏ. 】
【 Trầm Sung vẫn luôn thích Lưu Nghiên, lên cấp 3 liền không nhịn được tỏ tình với Lưu Nghiên, chỉ là khi đó Lưu Nghiên ưu tiên việc học, lấy lý do bản thân lớn hơn Trầm Sung hai tuổi, không thích tình cảm chị em để từ chối Trầm Sung. 】
【 Nhưng Trầm Sung không vì vậy mà từ bỏ, để theo kịp bước chân của Lưu Nghiên, sau khi tốt nghiệp cấp 3 hắn đã ghi danh cùng một trường đại học với Lưu Nghiên, sau khi vào đại học liền bắt đầu theo đuổi Lưu Nghiên. 】
【 Lần theo đuổi này kéo dài suốt một năm, Lưu Nghiên mới buông lỏng đồng ý ở bên Trầm Sung. Nhưng không lâu sau, Lưu Nghiên tốt nghiệp đại học A, tham gia chương trình tuyển tú ra mắt rồi trở nên nổi tiếng. Kể từ đó, Trầm Sung với Lưu Nghiên liền ở bên thì ít mà xa nhau thì nhiều. 】
Hoắc Yến nghe đến đây, coi như cũng hiểu vì sao ban nãy Trần Sung rõ ràng rất kích động nhưng lại rất cẩn thận.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, mặc dù dự tính ban đầu của Trầm Sung là vì muốn đến gần người mình thích hơn một chút, nhưng biểu hiện vừa rồi của y quá rõ ràng rồi?
Lưu Nghiên hiện tại lại đang trên đà phát triển sự nghiệp, nếu mối quan hệ bị lộ trên chương trình này, đối với cô không có lợi ích gì phải không?
Nghĩ rồi Hoắc Yến không khỏi quay đầu nhìn hai người, lần này vừa nhìn Hoắc Yến thật muốn móc hai mắt mình ra.
Đây là chuyện giữa đôi tình nhân người ta, có liên quan gì đến hắn đâu?
Tại sao hắn phải muốn quay đầu xem chuyện của người khác!
Cái này thì hay rồi, sau khi xem xong Hoắc Yến trực tiếp đau tim.
Muốn hắn nói thì chương trình này của bọn họ thật sự nên đổi tên đi.
Còn gọi là 《 Cùng nhau đi du lịch 》làm gì, du lịch cái rắm, trực tiếp đổi sang thành 《 Cùng nhau yêu đương 》 đi!
Hoắc Yến ở bên cạnh phản ứng quá mạnh mẽ, thu hút ánh mắt nghi ngờ của Diệp Lạc Dao.
【 Hả? Anh hai làm sao vậy? 】
Tần Diệu dùng khóe mắt thấy hết thảy, ra hiệu Diệp Lạc Dao nhìn ra phía sau.
Diệp Lạc Dao quay đầu lại nhìn, khóe miệng lại cong lên lần nữa.
【 Fans của Lưu Nghiên và fans của Trầm Sung lúc này đã cái nhau rồi, hai người bọn họ vậy mà còn ở đây lén lút nắm tay nhau! 】
【 Được được được, chẳng trách Lưu Nghiên có thể ở bên Trầm Sung, thì ra hai người đều là luyến ái não! 】
【 Nhưng mà chuyện tình cảm của hai người bị phơi bày xác thực cũng không mang đến ảnh hưởng quá lớn cho sự nghiệp của bọn họ! 】
【 Dù sao Lưu Nghiên cũng không phải bình hoa, cô là ca sĩ kiêm nhạc sĩ hát được nhảy được, cho dù không đi trên con đường thần tượng thì cô ấy cũng có thể đi theo một con đường riêng trong giới ca hát bằng chính thực lực mình. 】
【 Về phần Trầm Sung...... 】
Diệp Lạc Dao vẫn không nhịn được đọc bản ghi nhớ dưới mí mắt của Tần Diệu, sau khi xem xong cậu mỉm cười càng sâu hơn.
【 Được rồi, Trầm Sung mặc dù không biết hát không biết nhảy nhưng hắn rất cố gắng học hỏi. 】
【 Về sau hắn dựa vào kỹ thuật diễn xuất sắc nhận được sự tán thành của fans, hơn nữa càng quan trọng hơn là, bởi vì Trần Sung thật sự rất yêu Lưu Nghiên, về sau fans Lưu Nghiên cũng dịu đi. Ngoài ra, mỗi lần Trần Sung phỏng vẫn ba câu không quên nhắc về Lưu Nghiên, trực tiếp giúp hai người thu hút được một số lượng lớn fans CP, sự nghiệp nâng cao thêm một bước. 】
Diệp Lạc Dao hài lòng đóng bản ghi nhớ, lại bấm vào bảng hot search ăn dưa của Lê Tư Viễn tiếp, kết quả cậu còn chưa thấy tag của Lê Tư Viễn và Đoạn Đình Diễn, ngược lại nhìn thấy tên của mình và Tần Diệu treo trên hot search.
【 Hả? 】
Diệp Lạc Dao vẻ mặt nghi hoặc, sau đó dùng tay chọc chọc Tần Diệu bên cạnh, hạ giọng hỏi: "Tần tổng, chúng ta cùng lên hot search rồi."
Tần Diệu hơi cụp mắt, bắt gặp đôi con ngươi trong veo viết đầy nghi hoặc của Diệp Lạc Dao.
"Hai chúng ta đã làm gì? Sao lại lên hot search vậy chứ?"
Diệp Lạc Dao và Tần Diệu đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng cúi đầu bấm mở danh mục hot search.
Tần Diệu rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập lỡ một nhịp của mình, bả vai kề sát vai cùng Diệp Lạc Dao, tay trái siết chặt thành quyền, hiếm khi có chút căng thẳng.
Bấm vào bài weibo đầu tiên chính là câu hỏi:
「 Các cậu thật sự không cảm thấy Diệp Lạc Dao và Tần Diệu có quan hệ sao?!! 」
Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt, trong lòng nghi ngờ.
【 Có quan hệ? Mình và Tần tổng? 】
【 Mình và Tần tổng có thể có quan hệ gì? 】
Khoảnh khắc nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, Tần Diệu cảm thấy trái tim treo lơ lửng của mình rốt cuộc cũng buông xuống.
Quả nhiên, Diệp Lạc Dao vẫn chưa hiểu.
Cùng lúc đó, cách một lối đi khóe miệng Hoắc Yến không tự chủ nhếch lên.
Xem đi!
Hắn đã nói ba Hoắc mẹ Hoắc đoán nhầm rồi mà.
Bản thân Diệp Lạc Dao cũng không biết mình thích Tần Diệu, vậy sao có khả năng là thích được chứ?
Hoắc Yến tâm tình rất tốt, mở WeChat chia sẻ tiếng lòng vừa rồi của Diệp Lạc Dao vào trong nhóm.
Một giây sau, điện thoại hơi chấn động, là tin nhắn mẹ Hoắc gửi: 「 Xem ra sắp rồi. 」
Hoắc Yến: 「? 」
Ba Hoắc cũng phụ họa theo: 「 Chỉ cần bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề này, không tốn bao nhiêu thời gian nữa Tiểu Dao có thể nhận ra được tình cảm của mình đối với Tiểu Diệu. 」
Hoắc Yến: "........."
Không phải.
Diệp Lạc Dao hiện tại vẫn chưa hiểu, sao em nó có khả năng......
Đột nhiên một tiếng lòng khác vang lên:
【 Cái gì? Mình thích Tần tổng? 】
【 A? Sao mình không biết? 】
【 Cư dân mạng sẽ không nói bậy đấy chứ! 】
Hoắc Yến lại nhếch môi lên lần nữa.
Tự tin gửi tin nhắn vào nhóm: 「 Diệp Lạc Dao vừa nói các cư dân mang đang nói bậy! 」
Gửi xong, Hoắc Yến không hiểu sao lại nhìn sang Tần Diệu.
Sau đó liền thấy Tần Diệu hơi siết chặt quai hàm, khóe mắt hơi cụp xuống, nhìn có chút cô đơn...... hình như còn có chút buồn bã?
Trong lòng Hoắc Yến thịch một tiếng.
Không phải chứ?
Tần Diệu hắn buồn cái gì?
Tần Diệu không giữ khoảng cách với Diệp Lạc Dao, rất dễ đoán ra suy nghĩ của hắn.
Nhưng Diệp Lạc Dao chưa từng bày tỏ lập trường của mình, Tần Diệu cũng không nên buồn mới đúng.
Chẳng lẽ Tần Diệu cũng nghe thấy......
Không đợi Hoắc Yến suy nghĩ tiếp, lại nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao vang lên:
【 Cái gì mà, nếu không thích thì làm sao có thể tiếp xúc kề sát với người khác? 】
【 Mình có tiếp xúc kề sát với Tần tổng...... sao? 】
Diệp Lạc Dao nhíu chặt lông mày, đơn giản hồi tưởng lại khoảnh khắc tiếp xúc thân mật của mình với Tần Diệu.
Vừa suy nghĩ, biểu cảm của Diệp Lạc Dao liền cứng đờ.
Ngay sau đó, cậu khó tin ngẩng đầu nhìn Tần Diệu.
Tần Diệu hơi cụp mắt xuống, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Diệp Lạc Dao.
Không ý thức được, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Một giây sau, Tần Diệu chủ động dời mắt nhìn thẳng về phía trước.
Diệp Lạc Dao mơ hồ cảm thấy như có một loại giam giữ nào đó được mở ra.
Nhưng khi cậu muốn nắm lấy nó, những hình ảnh này lại tan biến như sương mù.
Trong lúc nhất thời, hai giọng nói bắt đầu tranh đấu trong đầu Diệp Lạc Dao.
Một giọng nói nói với Diệp Lạc Dao không cần tiếp tục suy nghĩ nữa.
Một giọng nói nó với Diệp Lạc Dao cậu cần phải hiểu rõ ngay bây giờ.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Diệp Lạc Dao cực kỳ rõ ràng, cho dù bản thân tiếp tục suy nghĩ, cậu vẫn không có được đáp án.
Cho nên cậu chỉ có thể đưa mắt nhìn Tần Diệu bên cạnh mình.
Vì thế Diệp Lạc Dao không hề do dự, trực tiếp mở miệng nói: "Tần tổng."
Tần Diệu hơi nghiêng đầu.
Liền nghe thấy Diệp Lạc Dao dùng giọng điệu nghi ngờ không hiểu: "Thích là gì?"
Trong xe bus rất yên tĩnh, Diệp Lạc Dao vừa dứt lời, tựa hồ trong nháy mắt, mọi người trong xe liền hướng mắt nhìn sang.
Đoạn Đình Diễn trực tiếp dựa đầu lên ghế giữa hai người, đầu tiên là nhìn Diệp Lạc Dao rồi nhìn Tần Diệu, sau đó nở nụ cười: "Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ ———."
Tần Diệu nhíu chặt lông mày.
Diệp Lạc Dao vô cùng thành thật: "Em lướt weibo thấy bọn họ nói em thích Tần tổng, nên em rất tò mò."
Câu trả lời thẳng thừng giống như một cú đánh mạnh mẽ.
Hoắc Yến suýt chút nữa không cầm chắc được điện thoại.
Diệp Lạc Dao đang làm gì vậy?!
Sao em có thể hỏi trực tiếp Tần Diệu được chứ?
Em chẳng lẽ còn muốn Tần Diệu cho em một câu trả lời sao?
Đoạn Đình Diễn đưa tay che miệng, hít một hơi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cái này có thể hỏi trực tiếp sao?!
Tống Triết Hàm ngồi hàng ghế sau cũng bật cười, không chút khách khí nói: "Sao vậy, Diệp Lạc Dao, lúc em ăn dưa của người khác radar nhạy lắm mà, khi đến lượt mình em lại không hiểu?"
"Em thật sự không hiểu." Tống Triết Hàm nhướng mày, giọng điệu sắc bén mà gay gắt: "Hay là đang giả vờ......"
Diệp Lạc Dao lúc này đã quay đầu lại, hai mắt trong suốt mơ hồ, không chớp mắt mà nhìn Tống Triết Hàm, trên mặt còn có chút mong đợi.
Mấy lời còn lại Tống Triết Hàm chưa kịp nói bị mắc kẹt, hắn cau mày, khó tin mở miệng: "Không phải chứ, Diệp Lạc Dao em vẫn không hiểu thật à?"
Những người khác lúc này đều hướng ánh mắt về phía Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao hiếm khi lộ ra ánh mắt mơ hồ như vậy, giống như học sinh cầu kiến thức, rất nghiêm túc nhìn mọi người, mọi người đều ý thức được, Diệp Lạc Dao thật sự rất nghiêm túc đợi đáp án.
"Đang đùa đấy à."
Lê Tư Viễn cảm thấy không thể tin được.
Chu Tử Kiện càng kinh ngạc hơn, thậm chí cũng quên mất Văn Hoài ngồi bên cạnh mình, xuyên qua y đối diện cái nhìn của Văn Tương Nguyệt.
Bình thường Diệp Lạc Dao thích ăn dưa như vậy, rất nhiều thời điểm chỉ dựa vào ánh mắt của các khách mời liền đoán ra các khách mời đang nghĩ gì, tại sao đến lượt cậu, cậu lại không hiểu?
Các khách mời đều đang lặng lẽ nhìn Diệp Lạc Dao, nhưng lại không có một ai mở miệng cho Diệp Lạc Dao một câu trả lời.
Thứ gọi là tình cảm này rất phức tạp, các khách mời lúc này cũng bất lực.
Diệp Lạc Dao yên lặng đợi lúc lâu cũng không đợi được đáp án. Cậu nhíu mày, không biết tại sao đột nhiên có chút buồn bã.
Cậu quay người lại, cúi đầu vô thức siết chặt ngón tay đang cầm điện thoại.
Chính là vào lúc này, Tần Diệu đột nhiên đưa tay nắm lấy một tay còn lại của cậu.
Ngay khi hai bàn tay nắm lấy nhau, Diệp Lạc Dao ngẩng đầu nhìn Tần Diệu, trong mắt có chút tủi thân.
Trong lòng Tần Diệu mềm nhũn, tựa như bất đắc dĩ thở dài, giọng điệu dịu dàng: "Đừng buồn, cũng không cần nóng vội. Tình cảm của con người vẫn luôn rất phức tạp, em không hiểu là bởi vì lần đầu tiên em gặp phải loại chuyện này, rất bình thường."
Diệp Lạc Dao ngơ ngác nhìn Tần Diệu, mở miệng qua một lúc lâu mới nói: "Vậy Tần tổng anh thích......"
"Thích." Tần Diệu không chút do dự mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc, đưa tay còn lại ra vuốt ve mái tóc mềm mại của Diệp Lạc Dao: "Cho nên tôi rất kiên nhẫn, Dao Dao, em có thể chậm rãi suy nghĩ."
Lại nghe được cách xưng hô này lần nữa, Diệp Lạc Dao có chút không tự chủ hơi cong môi lên.
【 Mình thích cách gọi này. 】
Diệp Lạc Dao suy nghĩ rồi mở miệng: "Mặc dù em vẫn không chắc em có thích Tần tổng hay không, nhưng em cảm thấy có một câu mà cư dân mạng nói rất đúng."
Tần Diệu giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ, con ngươi đen láy mang theo ý cười như sao: "Câu gì?"
Diệp Lạc Dao cười: "Chính là ngoại trừ anh, em hình như không thể tiếp xúc cơ thể với bất cứ người nào khác."
【 Ừm, bao gồm anh hai mình! 】
Hoắc Yến: "........."
Mẹ nó!
Nụ cười trên môi Tần Diệu càng sâu thêm, gật đầu thật mạnh: "Tôi rất vui."
Hoắc Yến: "......."
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cậu vui cái rắm á!
Tần Diệu có thể cút được không!
—————
Anh hai gào thét trong tuyệt vọng:)