Mắt thấy một đám sơn hào hải vị như thủy lưu được dâng lên, Lâu Ánh Thần không tự giác nuốt nuốt nước miếng, trong lòng nói đây là món ăn thuần chất, ở thời gian mà y tồn tại, loại đồ này cho dù bản thân muốn ăn cũng không có chỗ để mua, hơn nữa có lẽ còn có giá cả lên trời nữa…….. mà hiện tại lại cứ như đang dâng món ăn bình thường mà bày những hai bàn cũng thật là…… xa xỉ đến đòi mạng a, nghĩ như vậy thì trong lòng lại càng cảm thấy không công bằng, đúng là nghẹn còn dễ chết hơn là tức, y bực bội hừ lạnh một tiếng, rồi nhảy quay một bên sầu muộn lánh đi. Quỷ Diện thành thục đi tới phía đối diện, cả lầu ba này chỉ có vài người bọn họ, cho nên hắn cũng không khách khí khép lại một mặt bình phong, nhẹ nhàng kéo qua, ngăn cách hai bàn cơm với bên ngoài, tạo thành hai không gian cách biệt.
“Đều ngồi xuống đi.”
Thiên Mạch Doanh nói, bản thân hắn ngồi xuống ở vị trí cạnh cửa sổ, tư thế bình thường, nhưng khi hắn làm lại có một sự ưu nhã đáng ngạc nhiên, ngón tay thon dài gảy gảy lên chiếc ly sứ màu ngọc một chút, vang lên tiếng đinh đang, Lãng Y đã cầm bình rượu mới nấu rót cho hắn, mắt nhìn ly rượu đang dần được rót đầy, giả như không chút để tâm hỏi:
“Chủ tử, chúng ta tiếp theo nên đi đâu?” Khóe mắt Thiên Mạch Doanh hơi động một chút, nụ cười trên mặt mở rộng: “Không gấp.” Hắn thản nhiên dùng tay vỗ bốp lên đùi, bên tai nghe ngoài cửa sổ truyền tới khúc dân ca của Kiêu Ngô, “Đợi ‘hắn’ tới rồi nói.”
“Vâng.”
Không có truy vấn ‘hắn’ là ai, thần tình của mọi người tựa hồ đều đối với người đó hiểu rất rõ, đương nhiên, trừ Mộc Nhĩ Hạ, hắn đối với thực lực của Hãn Hình Cung không hiểu lắm, mà đối với địa vị của Túy Phong Loan này thì lại rất rõ, có thể lên được lầu ba…… đột nhiên cảm thấy bản thân theo đúng người rồi, cho nên đối với chuyện mà chủ tử nói, hắn biết điều mình cần làm chính là nghe lệnh, mà không phải là nghi vấn.
Mọi người vào chỗ, nhưng là chiếu theo chủ tớ phân ra, thế là Thiên Mạch Doanh độc chiếm một chiếc bàn tinh mỹ. Hắn lại chưa động đũa, người khác cũng không vội ăn thứ gì, cho đến khi dưới lầu truyền tới tiếng bước chân, họ đợi người đó xuất hiện. Người đến chừng ba bốn mươi tuổi, một thân ăn mặc theo kiểu thương nhân bình thường ở Kiêu Ngô, phối thêm gương mặt không mấy xuất chúng, khiến kẻ khác có một cảm giác người này đến lầm chỗ, chỉ là nếu tỉ mỉ nhìn thì không khó phát hiện dòng ám lưu chảy mạnh sâu trong cặp mắt dày dạn tang thương đó. Hắn ở cầu thang nhìn qua bên này một cái, tựa hồ có hơi động dung một chút, lập tức quay người phân phó vài câu với ai đó, sau đó nhanh chóng đi lại, nửa quỳ xuống, cung kính nói: “Tham kiến chủ tử.”
“Không cần đa lễ, ở đây là địa bàn của ngươi, cẩn trọng hành sự thì tốt hơn.”
Thiên Mạch Doanh không lộ ra hỉ nộ, cũng nhìn không ra thần thái xem trọng gì.
Người đến tuyệt không để ý, ổn trọng trả lời: “Chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã phân phó cấm vào lầu ba, ở đây có thể yên tâm.”
“Ân.”
Lần này phản ứng của Thiên Mạch Doanh càng thêm lãnh đạm, Lãng Y thay hắn bắt đầu hỏi: “Thượng Cung Vân Chủ, ngươi tra được manh mối gì?”
Không thể không chen thêm một câu, người này không phải là địa vị thấp kém gì, mà là ‘tàng’ (ẩn nấp) Vân Chủ của Hãn Hình Cung phân đàn, chủ quản thương nghiệp Thượng Quan Nhiễm. Tuy diện mạo bình phàm, nhưng lại là một trong những nguyên lão kiến cung rất có thực lực.
Thượng Quan Nhiễm nghiêm sắc nói: “Đã tra rõ, Tử Ngọ Mộ Liêm xác thực là ở trong tay Thù Bạt, nhưng mà, mấy ngày trước Thù Bạt bị Nam Vương giam cầm trong cung dinh, mà cho đến nay cũng không đạt được vũ khí vào tay.”
Nhiều lúc, lộ tuyến tin tức của thương nhân rất nhạy bén, mà còn có phạm vi rất rộng Huống hồ Thượng Quan Nhiễm cũng coi như là một thành viên ám tuyến trong ‘Thất Phong’ của Hãn Hình Cung. (Thất Phong: Chủ quản tình báo)
“Nam Vương?” Biểu tình của Thiên Mạch Doanh cuối cùng cũng ngưng trọng lại, nếu là Bắc Vương, còn dễ thu xếp, nhưng là Nam Vương đó Có thể nói là một người rất có dã tâm……. Chuyện này có hơi phức tạp…… bản lĩnh nhìn sắc mặt của Thượng Quan Nhiễm tự nhiên không tồi, chân mày không biết tại sao lại nhíu lại, tựa hồ đã hạ một quyết tâm gì đó, nhẹ giọng nói: “Chủ tử, nếu ngài muốn xâm nhập vào cung dinh của Nam Vương, thuộc hạ….. có biện pháp.”
Lâu Ánh Thần đối với những trò câu tâm giác đấu của họ không có hứng thú, nằm trong góc nhìn ngóng đám mỹ vị trên bàn lặng lẽ chảy nước miếng trong lòng…..
Đói quá…..
Y thật sự rất hoài niệm vị đạo thức ăn chân chính
Nhớ lại năm đó tuy không phải rất khó khăn trong những chuyện này, nhưng khẩu vị mà bạn nối khố Lạc cho phép cũng có thể coi là rất kén chọn, đến thế giới này không những không có tận hưởng mỹ vị cổ đại mà ngược lại còn phải trải qua cuộc sống ăn lông uống máu khá lâu dần dần con mắt nhìn bàn ăn đó cũng tựa hồ biến thành màu lục…… đột nhiên, lỗ tai Lâu Ánh Thần lay động một chút, một đạo mục quang quá mức lộ liễu trực diện khiến y có cảm giác tê tê, quay đầu nhìn nguồn gốc, không ngoài ý muốn phát hiện kẻ phát ra là Mộc Nhĩ Hạ.
Tên tiểu quỷ này…… rốt cuộc là muốn làm cái gì a……
Lâu Ánh Thần nhìn đối phương vài cái, trong lòng âm thầm đưa ra một lời đánh giá: Một tiểu tử tướng mạo không tồi, giống y như một con hổ nhỏ (= = ||||) Chỉ là bản thân y đối với một tiểu quỷ thì không có thứ gì muốn biểu thị hết.
Mộc Nhĩ Hạ thấy con lang nhìn lại đường nhìn của mình tựa hồ hiện rõ là có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại lộ ra biểu tình được giải thích cũng đúng, con lang này, rất khác biệt, hắn nhân lúc người khác không chú ý mà hơi tiếp cận lại, liếc nghiêng mắt đánh giá con lang màu lông xám lai tạp này
Trừ một con mắt màu tím, hắn thật nhìn không ra con lang này có chỗ nào đặc biệt. Tính toán cho dù bị cắn cũng không sao hết, vậy là hắn liền thò tay qua.
Lời của Thiên Mạch Doanh cắt đứt động tác của hai người khi Lâu Ánh Thần chân chính muốn cắn tới.
“Vậy thì, ngày mai chúng ta liền khởi hành đến chỗ của Nam Vương….. đi tìm hắn.”
Nam Vương?
Lực chú ý của Lâu Ánh Thần bị tản khỏi cánh tay đang nửa nâng trong không trung kia, dùng chân sau gãi gãi lên lỗ tai dựng đứng có chút hơi ngứa, “Câu tâm giác đấu quả nhiên là không phân quốc gia không phân thời gian a……..”
Y vô ý nhìn người trung niên vừa xuất hiện đó một cái, trong thần tình của đối phương có một cỗ hoảng sợ và bất an kỳ lạ, khiến y có chút…… phòng bị.
Sự việc tựa hồ……. không hề đơn giản
“Được rồi, nếu đã không có chuyện gì khác, thì khai yến thôi.”
Một câu nói, sự nghiêm túc trong không khí liền tản đi, mọi người hồi phục sự thư thái nhẹ nhõm như một đám người lữ hành.
Thượng Quan Nhiễm không lưu lại, khi mọi người bắt đầu ăn thì hắn lặng lẽ lui xuống, Quỷ Diện dùng hai con mắt như cá chết lạnh lùng nhìn theo bóng lưng đó, lại nhìn Thiên Mạch Doanh một cái, mở miệng hỏi: “Chủ tử, có cần đi tra xét lần nữa không?”
“……Không cần.”
“Vâng.”
Thấy Thiên Mạch Doanh không để tâm, Quỷ Diện cũng không nhiều lời, tự gấp một miếng cá vào chén của mình, rồi bắt đầu ăn.
“Đây là dùng người không nghi, nghi người không dùng, hay là ngay cả người bên cạnh mình cũng không thèm phòng bị a……” Cảm thấy trong lòng có hơi nghẹn Lâu Ánh Thần than sâu một hơi, di chuyển sang chỗ cách xa Mộc Nhĩ Hạ thêm chút, ngẩng đầu, liền đụng phải gương mặt cười như không cười của Thiên Mạch Doanh: “Muốn ăn không?”
Đũa của hắn gấp một cái đuôi cá trắng như tuyết, trên mặt còn có một tầng nước sốt vàng ươm dính lại.
Ọt ọt, Lâu Ánh Thần không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, lỗ tai run lắc run lắc đi qua đương nhiên là muốn…….
Giây tiếp theo Thiên Mạch Doanh vui vẻ cười, đưa miếng cá vào trong miệng của chính mình ăn.