Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói đi rốt cuộc tìm được hay không a ”

Mộc Bàn báo oán không thôi ngồi trên mặt đất bắt đầu dùng chân sau gãi tai, chịu không nổi thần kinh thô thiển của nó, Phù Xuyên tặng qua một ánh mắt trắng dã: “Nếu như ngươi rất rảnh, thì đến giúp ta trông chừng tiểu gia hỏa này.” Tiểu gia hỏa mà nó nói tự nhiên là gấu con, vì Lâu Ánh Thần và Xích Nha đều rời khỏi, kế thừa bảo tọa bảo mẫu đệ nhất liền quang vinh đặt lên đầu nó.

“Không muốn, ngươi tha cho ta đi…….” Mộc Bàn sắc mặt trắng bệch, “Đó là tổ tông a…… đừng để ta lại gần tiểu hài tử……” Nó vô cùng vô cùng chán ghét tiểu gia hỏa, chán ghét tới trình độ tùy thời có thể không nhịn được mà muốn đánh chết.

“Cái này a……” Phù Xuyên nghĩ tới cái gì, khéo miệng kéo ra một nụ cười ác liệt, “Hy vọng đợi sau khi trở về bên đó…… ngươi sẽ không tan vỡ……..”

“A?” Thật ra gấu con rất ngoan ngoãn, mà tiểu ác quỷ chân chính phiền người…… chắc là cái con ‘tiểu đông tây’ nào đó mới đúng. Nghĩ tới cảnh tượng Lang Vương và tiểu đông tây căm ghét nhìn nhau, Phù Xuyên không nhịn được cười lên, đương nhiên nó không tính sẽ nói cho sinh vật đơn tế bào nào đấy biết như vậy mới vui a, hố hố

Bị nụ cười gian tà kỳ dị của Phù Xuyên kích thích cho toàn thân nổi da gà, Mộc Bàn cảm thấy bản thân sau này nhất định phải cách gia hỏa này xa một chút, tựa hồ có cảm giác rất nguy hiểm.

“Tìm được ký hiệu rồi!”

Từ xa một tiếng lang tru, đám lang rầm rộ tập hợp qua, Phù Xuyên mang gấu con ngậm trong miệng đặt xuống đất, tỉ mỉ cẩn thận nhìn vết trảo đó: “Là Vương lưu lại.” “Chúng ta phải đi chỗ nào tìm?” Một con trong đám lang hỏi.

Phù Xuyên nhíu mày: “Chỗ sâu trong rừng…… hướng đông bắc.”

==============

Để nhịp tim bình ổn lại, dùng thính giác để cảm nhận sự tồn tại của địch nhân.

Loại năng lực này là bài học Lâu Ánh Thần học cuối cùng sau khi luyện tập chủ động tấn công. Vì để phòng tránh chuyện đột phát trong bóng tối, cho nên phải mô phỏng theo sự nhạy bén của dã thú. Nhân loại không có ánh mắt có thể nhìn rõ trong bóng đêm, mà tình huống hiện tại cũng giống lúc đó, tuy ánh mắt có thể nhìn rõ cảnh vật, nhưng lại không nhìn thấy địch nhân.

Nếu như sư phụ biết được đồ đệ của ông đem kỹ năng ông dạy phát huy ở dị giới, không biết sẽ có biểu tình như thế nao?

Lâu Ánh Thần tự giễu than thở, cho đến hiện tại y và Lang Vương cũng không dám nói chắc Xà Vương rốt cuộc là muốn công kích hay là sao, hai con lang đứng yên tại chỗ cẩn trọng rất lâu, Lâu Ánh Thần thậm chí còn dùng thứ học được khi còn làm sát thủ đến để dùng, nhưng không có hiệu quả, khắp nơi đều không có khí tức của xà.

“Chúng ta được bỏ qua sao?”

“ Có lẽ đi.” Liên tiếp không tìm ra được khí tức tấn công của Xà Vương, Lang Vương hơi buông lỏng đi, quay đầu nhìn Lâu Ánh Thần nói: “Trước rời khỏi chỗ này đi…… luôn cảm thấy không thoải mái.”

“Cũng được.”

Họ đạt thành thống nhất quay người chuẩn bị rời khỏi, chỉ là vừa quay đầu liền bị dọa một phát.

Trên cành cây ở ngay đối diện họ, là Xà Vương kim sắc đang quấn lấy.

Không khí lại lần nữa trở nên khẩn trương.

Nhưng là tại lúc này

“Ngươi là Vương của lang tộc?”

Thanh âm quái dị từ chỗ của Xà Vương truyền tới, khí phách khiến người ta ớn lạnh xương sống. Lâu Ánh Thần trong vô thức lui lại một bước, trong não đồng thời ý thức được con xà này có thể giao lưu được. Lang Vương đồng dạng cũng ngoài ý muốn một trận, chân mày nhẹ cau lại: “Ngươi là Xà Vương?” Nó không có trả lời chính diện vấn đề của đối phương, vì cảm thấy như vậy sẽ dẫn tới một cuộc nói chuyện khiến bản thân không vui vẻ, đáng tiếc Xà Vương không vì sự tránh né của Lang Vương mà chuyển chủ đề, tựa hồ cười lạnh vài cái, cái lưỡi màu lam đảo đảo mấy vòng ở trước: “Chỉ dựa vào gia hỏa yếu nhược như ngươi mà có thể làm Vương của lang tộc, lẽ nào lang bên đó đã tuyệt chủng hết rồi?”

“Ngươi có ý gì?”

Lời lần này là của Lâu Ánh Thần nói, y chú ý đến cách dùng từ của Xà Vương, “bên đó”, lẽ nào nó cũng là từ bên đó tới đây?

Đầu của Xà Vương nghiêng qua bên đây một cái, tựa hồ thông qua khí vị mà phân biệt cái gì: “A, còn có một gia hỏa ở đây nga……”

“…….” Bị người ta bỏ qua khiến Lâu Ánh Thần một trận không vui, nhưng vẫn nhịn không có kích động. Biết rõ bản thân không phải là đối thủ của đối phương, vọng động là hành vi mà chỉ kẻ ngu si mới có.

“……. Tiểu gia hỏa không tồi hi hi…… hi hi hi…….” Tiếng cười quái dị đến cực điểm đâm xuyên vào màng nhĩ xông thẳng vào đại não, khiến người ta gần như điên cuồng, may mà thanh âm đó lập tức tiêu thất, Xà Vương cuộn thân thể trên cành cây xuống dưới một vòng, thò cái đầu hình tam giác ra, lại hỏi: “Các ngươi là quan hệ gì?”

Con xà này rốt cuộc đang làm cái gì? Chuyện tầm phào sao? Lâu Ánh Thần càng thêm không vui, Lang Vương lại lãnh tĩnh nói: “Nếu trả lời ngươi sẽ để chúng ta rời khỏi?”

“Ân, đương nhiên.” Nếu như xà có cánh tay, Lâu Ánh Thần cảm thấy nó sẽ làm ra động tác nhún vai.

“Phu thê.” Lang Vương trả lời.

Lâu Ánh Thần nghe vậy thì cảm thấy lông trên vai nhói một cái, thật ra….. y chưa thể hết sức tiếp nhận cái từ ‘phu thê’ này, đặc biệt là khi bản thân là nhân vật ‘thê’ trong đó.

“Nga…..” Cười tà cao thâm khó dò, Xà Vương lại quấn trở lên, “Vậy thì, tại sao các ngươi lại xâm nhập vào lãnh địa của ta? Tuy ngươi không phải là một vị Vương có đủ tư cách, nhưng chắc cũng nên biết sự xâm nhập của Vương cũng đồng nghĩa với việc tuyên chiến chứ?” Nửa sau câu nói này chuyển thành nói với Lang Vương.

“Chúng ta không có ý tứ này…. chỉ là đang trên đường Truy Nhật…. tiến lầm vào nơi đây.”

Lang Vương nhíu mày, đối với việc đối phương liên tục nhắc tới chuyện nó không thể xứng xưng là Lang Vương khiến nó cảm thấy bực bội khó chịu.

“Truy Nhật?”

Các lưỡi của Xà Vương đảo tới một chút, đột nhiên lại bắt đầu ha ha cười điên cuồng.

“Truy Nhật ha ha ha ha ha……”

“Ngươi cười cái gì!” Lâu Ánh Thần hỏi.

“Cười cái gì?” Ngữ khí đột nhiên trở nên sắc bén, Xà Vương ngẩng đầu cao cao. “ Không ngờ cho đến bây giờ vẫn còn có những tên ngu si tin tưởng vào lời đồn này, ngươi nói….. ta có nên cười không?”

Lời đồn?

“A, thì ra các ngươi không biết a”

Nụ cười của con xà tràn đầy mê hoặc, tựa như thuốc độc, chậm rãi…… chậm rãi xâm nhập vào đầu óc

“Thật ra, cái gọi là Truy Nhật căn bản, chính là giả. Hi hi…….”

Nơi xa, là ai đang phát ra từng trận cười chế giễu?

Là ai, lừa gạt thế nhân?

================

“Ngươi….. ngươi đang làm gì! Tránh ra……”

Khi bị cưỡng chế đè lên mặt đất Xích Nha phát giác ra ‘ăn sạch’ mà nó nghĩ và ‘ăn sạch’ mà thanh lang nói căn bản không phải là một thứ, thì nó hoàn toàn rối loạn chân tay, bụng dưới chặt chẽ dán dính lấy nhau khiến nó cảm giác được dị vật nóng bỏng, trong nhất thời, trong đại não có thứ gì đó đứt ra. “Ngươi TMD cút đi!”

“Cút đi? Là ngươi nói để ta ‘ăn’ mà…..” Dục vọng không ngừng dâng cao khiến thanh âm của thanh lang rất khàn, nó gấp gáp ma sát phân thân của mình ở chỗ khố gian của Xích Nha, cảm giác được thân thể của đối phương sau khi tiếp xúc với nó thì run rẩy từng cơn tựa như co thắt, trong lòng càng thêm hưng phấn. Tình dục khiến nó bất giác nhẹ nhàng trừu động thắt lưng, dục vọng phía trước đã bắt đầu tiết ra dịch thể, không thể đợi nữa tại sao phải đợi tiếp nữa….. nó di chuyển chân dưới ý đồ muốn đem phân thân đâm vào nội thể của Xích Nha, nhưng huyệt khẩu đóng chặt hoàn toàn không có cách nào nhét vào một thứ cực đại như thế. “Ô ô……” Chú ý đến gương mặt Xích Nha trong thoáng chốc tái đi, thanh lang ý thức được bản thân nên làm một chút công tác chuẩn bị, nó cúi đầu, dùng đầu lưỡi thô ráp không mấy dịu dàng lướt qua vết thương trên chân sau đối phương, thuận theo vết thương đi tới, liếm hôn đám lông ngắn ở phần bụng, mắt thì một khắc cũng không rời khỏi gương mặt của Xích Nha.

Loại biểu tình này…….. bất an, kinh hoảng, nhục nhã, mỗi một thứ đều khiến nó cảm thấy dục hỏa đốt người.

“Không……. ngươi ô ô……” Trên cổ đột nhiên bị cắn chặt, Xích Nha bị thanh lang nhấc lên khỏi mặt đất, vừa đứng ổn, trên lưng liền nặng, tên kia đã mang sức nặng toàn cơ thể ép lên lưng nó, vì chân trước bị thương, Xích Nha phịch một tiếng ngã ra đất, nhưng như vậy lại biến thành tư thế bờ mông nâng cao chờ đợi lâm hạnh. Cảm giác nhục nhã trào lên, nó lập tức giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng thanh lang không cho nó cơ hội, bắt đầu từ phần lưng, từng tấc từng tấc bắt đầu liếm cắn, tránh đi vết thương ở chân sau, sau đó hung hăng cắn lên phần gốc của cái đuôi. Đau đến giật bắn, lông trên đuôi Xích Nha đều dựng lên, theo tiềm thức dựng đứng đuôi lên khiến cho thanh lang lập tức chui vào khoảng trống, cái miệng thăm dò đến phần gốc của đuôi, từ huyệt khẩu ẩn mật bắt đầu tỉ mỉ liếm hôn.

“…… Ngô……”

Cắn răng bức bách mình nuốt xuống tiếng rên rỉ, Xích Nha cảm thấy toàn thân một trận tê dại, phần lưng lại dần dần mất đi lực độ.

“Thanh lang……. thanh ngô……”

Vì bị kêu tên của mình mà thanh lang càng thêm hưng phấn bắt đầu cố sức tiến công, không chỉ mình huyệt khẩu, nó dùng vuốt cố định phần mông của Xích Nha, tỉ mỉ quan sát nơi tư mật của đối phương, tính khí ẩn nấp trong đám lông không biết là vì hưng phần hay là sợ hãi mà hơi hơi run động, lông xung quanh chỗ đó có chút phiếm trắng, rất là…… màu sắc khả ái. Tâm huyết kích dâng, thanh lang vươn đầu lưỡi thô ráp ra, từng chút từng chút thưởng thức khí quan non nớt đó, thỏa mãn nhìn thấy nó dần dần trướng lớn.

“Cút đi…. cút đi…..”

Sợ hãi dần chiếm thượng phong, khi Xích Nha cảm giác được áp lực trên chân sau đột nhiên tăng mạnh, dưới gốc đuôi cũng bị đỉnh vào một vật thể cứng rắn nóng bỏng, nó biết đó là cái gì, nhưng không biết bản thân sẽ bị biến thành dạng gì, bất an trào dâng, nó hy vọng thanh âm của mình có thể dẫn người đến cứu nó, nhưng thứ khiến nó sợ hãi lại đang xâm nhập vào bên trong thân thể nó, không phải là từng chút từng chút, mà giống như khi ở trên mục lĩnh lao động bị nhân loại dùng súng bắn, phốc một tiếng hung hăng xuyên thẳng vào huyết nhục, đại não thoáng cái trống rỗng, mấy giây sau, chỗ vết thương mới truyền tới cơn đau xé rách kịch liệt.

“Ngô….. ngao ngao…… ngô…..” Xích Nha điên cuồng giãy dụa, nó sợ hãi loại cảm giác bị xuyên xỏ này, trong thân thể có một cỗ bạo nộ tà ác lay động, nó cần chạy trốn, lập tức chạy trốn, chỗ bị xé rách đang kết hợp với thanh lang bắt đầu chảy máu như suối.

“Đừng loạn động……. đừng loạn động……. Xích Nha…… Nha…….” Thanh lang phát giác được dị thường của đối phương, vội vàng dùng cả thân thể để khống chế sự loạn động của nó, nhưng đối phương giống như phát điên, hoàn toàn không cố kỵ vết thương, nó đang đau, thanh lang biết, vì gia hỏa tự tôn kiêu ngạo quá mức này đang khóc, nước mắt không chân thật từ khóe mắt đang nhắm lại của nó trào ra, “Đừng động….. đừng sợ, Nha…. đừng sợ Ta sẽ không tổn thương ngươi……” Nói lời mà ngay cả bản thân cũng vô pháp tin tưởng, trong lòng thanh lang đột nhiên dâng lên một cảm giác tội lỗi sâu sắc, nó cảm giác được khố gian của mình ẩm ướt một mảng, cũng biết, đó là máu của Xích Nha.

Nhưng mà khuyển loại trước khi *** kết thúc thì không cách nào tách ra.

Cho dù là Xích Nha có giãy dụa như thế nào, nó cũng không thể thoát khỏi hiện trạng này.

Dùng chân trước chặt chẽ ôm lấy thân thể của Xích Nha, thanh lang ở bên tai nó không ngừng lập đi lập lại lời nói dịu dàng, dùng ngữ khí dịu mềm trước giờ nó chưa từng dùng qua để an ủi: “Đừng sợ hãi, ta sẽ không thương tổn ngươi, Nha, đừng sợ hãi, lập tức sẽ tốt……. lập tức sẽ tốt mà….” Sau đó khi Xích Nha dần bình ổn được một chút, nó bắt đầu hung hăng trừu sáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK