Bị vây trong vòng vây của dã thú mà chiến đấu không phải là hiếm thấy. Nhưng trừ lang, chó các loại dã thú tính ăn thịt hoạt động quần thể ra, loại động vật giống như gấu thì chưa từng gặp qua.
Lâu Ánh Thần từ trên nhìn xuống con gấu lớn màu đen đang lộ ra cái răng cùn, trong lòng có chút khẩn trương.
Rất rõ ràng, không giống với Á hạc nói, trí khôn của đám gấu này không thấp như thế. Á hạc đối diện cũng ngạc nhiên mà đứng lên, đám lông màu tím trên lưng vai dựng thẳng đứng, nó so với Lâu Ánh Thần càng nghi hoặc hơn, tại sao, đám gấu đen này chớp mắt đã bao vây.
“Ô ô…….” Một trận gầm ghè uy hiếp từ cổ họng chấn ra, đám tuyết đọng trên thân cây bị y đè lên cũng sau cơn lay động bị rơi xuống, gấu đen hiển nhiên đã phát hiện hai mục tiêu trên cây, nó không chút lo sợ, trong con mắt đen kịt lấp lóe ra ngọn lửa thù hận. Mở to miệng đỏ máu, ngay cả Lâu Ánh Thần ở phía trên cũng có thể cảm thấy được nhiệt khí gần như có thể thiêu đốt này. Gừ gừ một tiếng, thanh âm bước chạy của những con gấu khác ở bốn phía chỉ thấy càng tiếp cận.
“Chết tiệt xem ra chúng ta đạp lên tổ ong rồi……” Á hạc đột nhiên nói, “Nếu như ta đoán không sai, một đám gấu này vừa rồi đã bị ‘quấy nhiễu’ qua một trận, kháo……… thật là quá ‘may mắn’ rồi!” Nó dùng từ quấy nhiễu, nhưng người nghe đều biết cái gọi là quấy nhiễu, thật ra chính là ý tứ săn bắt tính cách gấu lười biếng, nếu không bị chọc tức thì chúng cũng sẽ không bạo nộ như thế, cũng chính là nói, người khác trộm đồ của nó, chúng lang vừa khéo đi qua bị xem thành cường đạo mất chủ hận nhà hận cả quạ bay ngang mà.
“Cho nên ta ghét cùng nhau hành động……”
Nhịn không được hung hăng phun một câu, Lâu Ánh Thần bắt đầu nhanh chóng tính toán tiếp theo nên ứng phó thế nào, vị trí của y ẩn ẩn có thể nhìn được đám lang ẩn nấp gần đó, nhưng mà đối thủ gấu này không chỉ có một con, cũng không phải chỉ tới từ một hướng, càng nghĩ càng cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt, y đột nhiên phát hiện, bản thân đối với tình huống thế này lại không có bất cứ biện pháp nào. Bất đắc dĩ quay đầu nhìn Á hạc, “Làm sao đây?” Không thể không nói, lần này Lâu Ánh Thần xác thực là khẩn trương rồi.
==============
“Ngao ô”
Xạt xạt…..
Một đám lang khác đang ở trong khu rừng nhanh chóng di chuyển, đột nhiên, hắc lang cực đại đầu lĩnh dừng bước lại, nó nghi hoặc quay đầu nhìn ra sau, mục quang nhìn thấy, ngoại trừ tuyết trắng và cây khô, không có bất cứ sinh mạng nào.
“Sao vậy?”
Một con lang khác vốn đi theo sau con hắc lang chừng hai mét cũng đi chậm lại, sau khi vượt qua vị trí của hắc lang mấy bước thì dừng lại, “Vương, có tình huống gì?” Thích lực của nó không nhạy bén như hắc lang đó.
“…… Có một cảm giác kỳ quái…… giống như” Hắc lang không nói tiếp, con ngươi màu vàng trong làn tuyết trắng lấp lánh tinh quang. Đám lang vì họ dừng chân mà cũng toàn bộ đứng lại, hấp khí, nhưng không ai dám vọng tưởng mở miệng.
“Có lẽ là ta nghe lầm đi” Có chút buồn bã than thở, hắc lang chợt quay đầu, thanh âm không vang vọng, nhưng mỗi con lang đều có thể nghe thấy, “Gia tăng tốc độ, chúng ta đêm nay sẽ qua đêm ở trong hốc núi trước mặt.”
“Hiểu rõ.”
Một tiếng hú dài, đám lang tiếp tục di động, duy chỉ có hắc lang thỉnh thoảng lại quay đầu, trong lòng nó có một dự cảm ẩn ẩn không biết tên, nghĩ muốn cụ thể cảm ngộ ra, nhưng nói không nên có chút an tâm, có chút khẩn thiết.
Đại khái là mệt rồi…….
Vù vù hít mấy hơi, Lang Vương vẫy rơi một lớp băng trên đuôi, phi đi như bay.
Gia hỏa đó
Lưu Sa bất động thanh sắc quan sát tất cả nhíu nhíu mày, điều chỉnh lại tốc độ đi song hành với con lang vừa rồi đã hỏi, “Ai, Phù Xuyên, gia hỏa đó lại làm sao vậy?”
Có chút bất mãn nhìn Lưu Sa một cái, Phù Xuyên đối với cách xưng hô ‘gia hỏa đó’ của nó rất không vui, nhưng nó không phát huy vấn đề này ra, có chút lo lắng than một tiếng, thấp giọng nói: “Đại khái là….. lại nhớ tới ‘vị đó’ rồi.”
Lúc này, Lưu Sa chính là nửa đường gia nhập vào đàn cũng biết cái gọi là ‘vị đó’ là ý gì, ngừng một lát, lại hỏi: “Con lang đó…… tên là cái gì Lâu…… đó, y rất lợi hại sao?” Đối với sự hung hãn của Lang Vương, Lưu Sa đã từng thấy qua, cho nên nó cảm thấy con lang có thể làm cho con lang thế này ngày nhớ đêm mong, hơn nữa còn là một tình nhân đồng giới tính nhất định sẽ là một con lang rất đặc biệt.
“Ha ha, ngươi có thể đi hỏi Vương a ” Phù Xuyên cố ý làm khó, lời vừa nói ra, không ngoài ý muốn liền thấy Lưu Sa sầu mặt: “Đã hỏi rồi, nhưng……… gia hỏa đó căn bản không nói đúng trọng điểm, ai…… nếu không ta còn hỏi ngươi làm gì ”
Lại là ‘gia hỏa đó’.
Nhẹ ho một tiếng, Phù Xuyên trầm mặc, trong não hồi ức lại lần đầu khi gặp con lang đó, đối phương rất thê thảm, bất giác lại cười lên, “Y rất thần kỳ.” Ngẫm lại, cảm thấy câu nói này của mình rất đúng, lại thêm một câu, “Ân, rất là thần kỳ.” Nói xong, không lý đến gương mặt thúi của con lang nào đó, bước nhẹ tăng tốc đuổi theo đội ngũ phía trước.
Đây tính là đáp án thúi gì a……..
“Y rất đặc biệt.” “Y rất thần kỳ.” Kháo….. đây mà là đáp án sao?
Càng lúc càng bị rối như tơ vò, trên mặt Lưu Sa lộ ra vẻ nhăn nhó hiếm thấy, Mộc Bàn đi theo sau đích nó không đánh mất thời cơ tà tà cười gian: “Ngốc nghếch, bị đùa còn không biết, hắc hắc hắc hắc……”
Bầu trời xẹt qua một ngôi sao băng, lấp lóe một chút, rồi tiêu thất trong chân trời xa thẳm.
Lang Vương ngẩng đầu, trầm mặc nhìn, nghĩ tới truyền thuyết cổ lão trong thú tộc, tâm tình có chút gợn sóng:
Để ta tìm được ngươi……. Vợ của ta a…….
==============
Lúc này đồng thời, Lâu Ánh Thần đang trong nguy cơ cũng qua dư quang khóe mắt nhìn thấy ánh chớp mỹ lệ xẹt qua chân trời, trong lòng hơi chấn động, ta muốn sống tiếp y nghĩ. Sau đó hít sâu một hơi, trên gương mặt bình tĩnh dần hiện ra sự dữ tợn, lúc chiến đấu, cần phải tiến công, dưới tình huống không còn đường lui, phải để cho các bản năng của mình đều đạt đến đỉnh điểm. Địch chết, hoặc là ta vong! Y nhe răng nanh sắc bén ra, thả người nhảy từ trên cây xuống, gần như đồng thời, Á hạc ở một góc khác cũng nhảy xuống, vì màu sắc của bộ lông hấp dẫn phần lớn lực chú ý và cả lực công kích của gấu đen, cùng lúc khi một chưởng của gấu đánh qua, Lâu Ánh Thần lanh lẹ ôm chặt sau não gấu đen, sau đó không chút lưu tình cắm hàm răng bén nhọn vào sau gáy nóng nhiệt của nó.
Trong miệng, lại là vị ngọt tanh quen thuộc.