Khéo léo và chuẩn xác bước trên những bậc thang làm bằng gỗ, con mắt màu xám của nó nhìn chăm chăm vào thị vệ loạn bắn tiễn vào trong đám hỗn chiến, đó là một thổ binh chân chính, nhưng đã bị sự lười biếng lâu năm làm cho mất đi tinh nhuệ, cung tiễn tuy nhắm chuẩn xác, nhưng lực độ đã không thể nào bắn xuyên qua mục tiêu.
Người như thế này……… đối phó rất dễ dàng.
Thanh lang vẫn luôn có tâm tư ‘vượt ngục’ này, nhưng nó hiểu rõ nếu chỉ có một mình mình thì không thể nào thực hiện, chỉ cần chạy trong phạm vi trước khi đến cửa mỏ thì đã bị loạn tiễn bắn chết rồi, hơn nữa nó cho rằng bản thân không có uy tín để hiệu triệu một đám dã thú cùng tạo phản. Chuyện tối qua khiến nó hiểu được, thật ra chỉ cần mình bước ra một bước, thì sẽ mang đến thời cơ vẫn luôn chờ đợi, nhưng nó lại vì những suy nghĩ vô vị, vì bị giam cầm suốt một năm. Một năm, những khổ hình kéo dài là để nghênh đón thời khắc kết thúc này. Nghĩ tới thảo nguyên sơn hà bên ngoài, dòng máu dã thú liền sôi sục, chỉ cần có thể chạy ra……..
Chỉ cần chạy ra “A, có lang!” Tên cung thủ đột nhiên phát hiện sự tồn tại của chúng, thanh lang không chậm trễ thêm, nhạy bén tránh người qua thoát được một tiễn sát đất, vút một tiếng bổ nhào lại, trong tác chiến cự ly gần, cung tiễn không có nổi tác dụng gì. Hàm răng như ý nguyện đâm vào cổ của tên đó, nó hút dòng máu tươi nóng hổi lạnh mắt nhìn cánh tay đang múa may đạp lên người mình. Không đau không ngứa.
Sự yếu đuối của nhân loại dưới sự cường thế này hiển nhiên càng thêm kích phát địch khí áp chế từ rất lâu của nó, hai tiếng gầm hừ hừ cổ quái, nó mở miệng đỏ máu cắn đứt một tay của người đó. Sức mạnh, cảm giác nhìn kẻ yếu lăn bò dưới chân mình khẩn cầu sót thương rất dễ dàng nghiện, ánh sáng trong mắt thanh lang càng đậm, nó vứt di thể đã chết đó đi, quay người bổ tới một tên canh gác khác, hắc lang vốn bị phân đi tấn công nghi hoặc nhìn thanh lang, không rõ tại sao nó lại đến ‘giúp’ mình, nhưng cũng không nghĩ nhiều, quay đầu lập tức đối phó lên còn sót lại.
Có đạt được, mới sẽ có không thỏa mãn, đạt được càng nhiều, bất mãn cũng càng nhiều, cũng giống như nước dâng thì thuyền cũng cao dần, hai danh từ này trước giờ vẫn dính lấy nhau không thể phân ra. Thanh lang một mặt triển khai thực lực vượt mức của mình, một mặt càng đối với bản thân không sớm dẫn phát ra cảnh tượng này mà hối hận, nếu bản thân có thể nghĩ thông sớm một chút, thì sao phải để cho một tiểu tử lông xám mới đến mấy ngày vẽ đường cho chạy…..
Ầm ầm Âm thanh gì?
Tiếng đổ của vật thể cực lớn và âm thanh lốp bốp của ngọn lửa không quy luật vang lên bên tai, thanh lang liếc mắt nhìn lên đài quan sát đã được thu dọn xong, trầm xuống đi về viền mép.
Nó nhìn thấy, kho cất giữ lương thực đã biến thành một biển lửa, những bao bố chứa vàng được làm thành bao lương thực được lôi ra, những tên canh giữ vốn không nhiều bây giờ loạn thành một đống, một số đỏ mắt vì số vàng đó mà bắt đầu chém giết nhau, một số thì bị đám lang cắn đuổi đến không thể không phản kháng, nhưng nương theo sự lui dần của dã thú, càng nhiều người gia nhập vào vòng tranh đoạt vàng bạc, nó nhìn thấy đám dã thú dưới sự chỉ huy của Á hạc đang lặng lẽ trốn ra sau, sau đó lại một trận âm thanh ầm ầm, vô số đá vụn lăn từ trên đỉnh núi cuồn cuồn đổ xuống…..
Trong lòng tựa như bị chịu một kích, nhãn thần tự hào của thanh lang tản đi, đổi thành trầm tư hoang mang:
Nếu là lúc đó, ta đứng ra thật sự có ai có thể cùng ta phản kháng?
Nếu là ta và con lang xám đó đối kháng ta…. có thể thắng?
Nhất thời suy nghĩ không được đáp án, nó mê mang nhìn bóng ảnh màu xám đang xông xuống từ sườn núi, cuối cùng, hú dài một tiếng, thuận theo thang nhảy xuống.
“Sao vậy, thuận lợi không?”
Câu hỏi đầu tiên của Lâu Ánh Thần, là hỏi Á hạc. Á hạc gật đầu, kẻ làm Vương, công tác chỉ huy là nắm chắc nhất, nhìn đám canh gác đó bị đá rạch thương hoặc bị áp chế, nó bất giác nhướng khóe môi lên: “Càng lúc càng bội phục ngươi rồi dứt khoát sau này đi theo ta, làm bộ hạ đệ nhất của ta là được.”
Lâu Ánh Thần liếc mắt trắng dã nhìn nó, rất lạnh nhạt hỏi: “Ngươi đang nằm mơ sao?” Sau đó quay đầu chạy về cửa mỏ đang đóng chặt. “…… Không cần đả kích ta như thế đi……” Á hạc không nói nên lời than thở, nghĩ nghĩ, rồi tự an ủi mình, “Bỏ đi, để tiểu tử này bên cạnh mình, không được vài ngày sẽ bị tức chết.” Nói xong, đánh một ánh mắt cho đám lang đang tụ lại bên cạnh, đuổi theo phương hướng Lâu Ánh Thần vừa chạy.
Đại môn khu mỏ, lấp đặt đến ba chốt khóa, điều này đối với Lâu Ánh Thần mà nói thì không phải chuyện gì khó, y lợi dụng cửa đứng thẳng bằng hai chân, dùng móng vuốt hung hăng đẩy động trở ngại đó, chốt khóa bằng thiết nặng trình trịch dưới nỗ lực không từ bỏ cuối cùng cũng di động một chút, Lâu Ánh Thần từ sau khi biến thành lang đây là lần đầu tiên cảm giác thân thể này …… không thuận tiện đến thế.
“Để ta.” Á hạc tiến lại, không chút dấu vết nhào tới cạnh y, học theo bộ dáng vừa nãy của Lâu Ánh Thần để đẩy khóa chốt, tựa hồ là sức lực của nó lớn hơn một chút, hoặc là móng vuốt dày bự của nó càng thích hợp làm chuyện này hơn, chốt cửa thứ nhất nhanh chóng bị gỡ ra. Khi Á hạc đang cười dương dương đắc ý, lại nghe thấy phía sau một trận oanh động, quay đầu nhìn, người bị vàng làm mờ mắt đó giờ lại cầm trường đao đuổi tới, nhưng hiển nhiên mục tiêu của hắn không phải là ngu si mà đánh nghênh trực diện với đám lang, đột ngột chuyển hướng chạy tới căn phòng nhỏ cách đài quan sát chừng mười bước, cầm tù và treo ở trước cửa thổi liên hồi.
“U u u u”
Thanh âm trầm thấp mà lại cực lớn đó đột nhiên vang lên, đám lang bất an trở nên xao động. Trong lòng Lâu Ánh Thần hiểu rõ đây là chuyện khó khăn, lạnh mắt nhìn con lang màu xanh trước đó tiếp nhận nhiệm vụ bổ lên người đó, quay đầu nghiêm túc nói với Á hạc: “Nhanh lên, chúng ta không thể ở chỗ này lãng phí thời gian nữa người đó báo tín hiệu rồi!”
Á hạc rất biết chừng mực, thô bạo đẩy chốt cửa, phát huy càng mạnh hơn, dùng thời gian bằng lúc nãy để mở hai chốt còn lại. Cùng đẩy ra, cánh cửa nặng nề cuối cùng cũng mở, đám lang không nhịn được hưng phấn, ngao ngao cuồng kêu xông ra ngoài.
“Nhanh chạy”
Chú ý đến thân ảnh sau lưng đang rục rịch muốn động, Lâu Ánh Thần không dự định để tâm đến chúng, dù sao, bản thân thành công rồi. Y đối với Á hạc trần ổn cười nói: “Chuyện đáp ứng ngươi, ta sẽ làm được.” Nói xong cũng chạy ra ngoài.
Bước chân vừa mới chạy qua bệ cửa, khí tức xông đến trước mặt làm y chấn động, chỉ trong một thoáng chốc do dự như thế, đã cảm thấy trên cổ đột nhiên bị quấn thứ gì đó, thân thể bị một thứ như dây thừng ném lên không trung, binh một tiếng hung hăng chạm đất.
Chuyện gì??
Trong nhất thời, sự việc biến hóa khiến y ngưng trệ, thậm chí ngay cả tiếng kêu kinh hoảng và cảnh giác đối kháng của Á hạc cũng không chú ý.
“Mấy ngày không gặp, tiểu đông tây ngươi cũng thật sự là không có an phận a…… hắc hắc.”
Thanh âm này Lâu Ánh Thần chỉ cảm thấy trước mắt đen đi, y nhìn rõ ràng được người đang dần dần xuất hiện trong hắc ám, lại là người không thể xuất hiện ở nơi này Nam Vương Cổ Lỗ Tư Khải.
Hơn nữa sau lưng của hắn còn đứng Thiên Mạch Doanh, Quỷ Diện, và cả Địch Việt Lăng.