Một câu nói, khiến cho Lâu Ánh Thần bị ngã đến choáng váng nhất thời như vừa bị xối nước lạnh, kinh ngạc tại đó không biết phải nên phản ứng ra sao.
Nam Vương?
Tại sao bọn họ lại xuất hiện?
Á hạc ở chỗ không xa chưa từng gặp qua mấy người Nam Vương, nhưng cảm giác được lai giả bất thiện, huống hồ dưới tình thế này Nó lập tức nhe răng thị uy, bá khí chưa từng lộ ra lúc ăn thịt người đột ngột tản phát hết ra. Lần này không cần gấp, đám người ở trước cửa bị kinh ngạc, đám dã thú sau lưng cũng bất giác co người lại. Khí độ vương giả của dã thú, dù sao cũng không phải là dễ chơi.
Lâu Ánh Thần bị khí thế này kích thích một chút ngược lại liền tỉnh táo, ý niệm đầu tiên trong lòng chính là không tốt
Vạn lần không thể để Nam Vương hay là Thiên Mạch Doanh đối với Á hạc có hứng thú rồi bắt nó đi. Thân thể bị đập cố đứng lên, ngao ngao kêu mấy tiếng với con Á hạc đang dựng hết lông lên, quay đầu, đã là bộ mặt gớm guốc, bung vuốt ra với đám người đến.
Nam Vương gần như đồng thời hồi thần, có lẽ nói chỉ là lực chú ý lại quay trở về, dùng ánh mắt cao thâm khó dò đánh giá Lâu Ánh Thần, nói: “Quả nhiên là một con….. lang thú vị đi, nhưng thật không biết, lúc nào thì ngươi lại trở thành nhân vật lợi hại như thế trong ***g giam này, nếu ngươi là nhân loại, bổn vương chắc nên đề phòng ngươi trước tiên.” Cổ quái nhướng khóe môi, trong con mắt híp lại chảy qua một ám lưu khiến người ta càng thêm bất an. ‘Biến thái đáng chết.’
Lâu Ánh Thần không chút khách khí tặng cho Nam Vương một vị trí thích hợp trong lòng, nhưng y cũng sẽ không ngây thơ cho rằng trừng mắt là có thể khiến đối phương buông tay, huống hồ trên cổ vẫn còn bị cây roi không biết làm bằng chất liệu gì đó quấn lấy, chỉ cần đối phương phát động, cơ hội phản công của y rất……. mỏng manh. Một mặt hung ác trừng trừng động hướng của đối phương, một mặt bất động thanh sắc nói với tên bên cạnh: “Á hạc, vạn phần cẩn thận, người này là Vương ở đây. Phía sau cũng rất lợi hại. Nếu chỉ đơn giản giác đấu, chúng ta đại khái đều không phải là đối thủ………”
Á hạc sau khi nghe tiếng gầm của Lâu Ánh Thần không phải rất hiểu ý của đối phương, nhưng dựa vào trực giác cũng thu liễm một chút khí thế lại, sau khi nghe câu nói này thì chân mày càng nhíu chặt, cùng và vương giả, nó biết phẩm tính của kẻ bề trên, yêu thích cường giả, càng yêu thích chinh phục cường giả. Đột nhiên trong lòng nó có nguy cơ, biết trước mắt không phải là lúc để cao ngạo, chậm rãi tản một thân địch khí đi, nhưng không đổi vẻ tức giận mà nhìn chằm chằm những vị khách không mời này.
Cửa ải đêm nay, không dễ qua, tất cả người (thú) đều biết.
Cục diện nhất thời rơi vào trạng thái đông cứng, tuy nói nhân loại bên đó đều đã được huấn luyện, nhưng đội ngũ dã thú này dù sao cũng đông hơn, vạn nhất nếu chúng toàn bộ bổ lên thì cũng không thể bảo đảm toàn thân mà lui càng huống hồ, mục đích Nam Vương đến lần này, có nguyên nhân khác.
“Thiên Mạch cung chủ, hiện giờ ngươi cũng thấy được.”
Nam Vương đột nhiên mở miệng, nhưng là đối với vị Thiên Mạch Doanh vẫn ở sau lưng không lên tiếng, “Trận loạn đấu này tựa hồ không thể tránh khỏi, bảo bối này của ngươi…… còn muốn mang về không?”
Lời nói đến đây, Lâu Ánh Thần đã hiểu rõ ý của đối phương, thì ra là Thiên Mạch Doanh đến đòi mình về.
Đây còn có chuyện gì nữa?
Rất nhiều chuyện y không rõ, cũng không bước chân vào sâu, nếu là thân thể nhân loại thì còn có khả năng để y có cơ hội thăm dò tất cả nguyên do câu chuyện, đáng tiếc hiện tại y chẳng qua là một con lang một con lang bị săn bắt, bị xem là sủng vật thôi.
“Này này, tiểu quỷ, họ đang nói cái gì?”
Á hạc có chút không kiên nhẫn gầm lên mấy tiếng, rất ít tiếp xúc với nhân loại, nó không thể nghe hiểu ý tứ của mấy lời này. Lâu Ánh Thần lúc này mới nhớ tới nguyên lai ngôn ngữ của hai bên không thông, hơi nghẹn một chút, nhưng càng không biết phải giải thích thế nào. Á hạc tựa hồ hiểu được nỗi khổ của y, ho khan một tiếng, tiếp tục tức giận nhìn người dẫn đầu trước cửa đó.
“…… Theo ước định trước đó của chúng ta, nó đã là của ta rồi.”
Thiên Mạch Doanh nửa ngày mới nói ra một câu.
Câu nói này khiến lỗ tai Lâu Ánh Thần run một chút, rồi không có động tác gì nữa.
“Ô, cũng đúng.” Nụ cười của Nam Vương có chút giả tạo, hắn gật đầu với một thị vệ cao lớn bên cạnh, tên đó lập tức hung hăng kéo trường tiên trong tay, Lâu Ánh Thần ở đuôi trường tiên cố gắng lùi về để giãy thoát, bất đắc dĩ chỗ đuôi đó vốn đã kết thành một mối gút, y không chọn đúng thời cơ, lại thêm sự lôi kéo của đối phương, cái thứ còn hơi lỏng trên cổ lập tức xiết chặt lại. Cảm giác chỗ yết hầu một trận trói buộc, Lâu Ánh Thần theo tiềm thức để đầu bằng lại, thân thể bị kéo ra ba bốn mét, vòng roi cũng đã bị kéo đến sau tai. May mà dây da và lớp lông ma sát cũng coi như là nhu thuận, lại thêm động tác của y cho nên xương cổ họng mới không bị bẽ gãy.
Mẹ nó y chỗ nào giống sẽ bị thu phục! Lâu Ánh Thần rất muốn mở miệng mắng người, đáng tiếc đã lực bất tòng tâm, Á hạc nhìn tình huống không tốt, nhắm chuẩn cây roi nhào tới, hàm răng sắc bén vừa cắn xuống là kéo Lâu Ánh Thần về bên này, nam tử đó tựa hồ có chút ngoài ý muốn, chỉ là kinh ngạc, sau đó hung hăng dùng hai tay bắt đầu kéo dây về, đáng tiếc lần này không đợi hắn kéo được ai, một đạo ti ngân bay qua, cây roi đặc chất thoáng chốc bị cắt đứt.
Xuất thủ là Quỷ Diện mặt không biểu tình.
Đương nhiên, hắn sẽ không nhân từ vì cứu một con lang mà ra tay, chẳng qua là tuân theo mệnh lệnh hành sự.
“Không biết Thiên Mạch huynh là có ý đồ gì?”
Nam Vương trừng mắt nhìn bộ hạ vì vũ khí quan trọng bị tổn thất mà đang muốn động thủ một cái, một mặt cảm thán thủ hạ huấn luyện của mình đích thực không bằng đối phương, một mặt giả trang ra vẻ thị uy. Thiên Mạch Doanh cũng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, thong dong cười, hỏi: “Vừa rồi Nam Vương cũng nói con lang này đã là của bổn tọa, bổn tọa tự có quyền lợi bảo vệ an nguy của nó.”
“Ngươi là nói thủ hạ của bổn vương có ý đồ bất chính?”
“Không dám, chỉ là lo lắng xuất thủ mất nặng nhẹ, sẽ có ngộ thương.”
“……. Cung Chủ lời này cũng đúng. Nhưng mà, phải biết loại roi này là vũ khí mà hán tử Kiêu Ngô chúng tôi cực kỳ quý trọng, Cung Chủ vì một con lang cho phép thuộc hạ cắt đứt nó, không cảm thấy về lý không thể tha sao?”
Quỷ Diện vẫn không có biểu tình gì, nhưng từ lỗ mũi khì ra một tiếng hừ nhẹ biểu thị khinh thường.
Lạnh mắt nhìn hai con hồ ly đó tự chế giễu lẫn nhau, Lâu Ánh Thần gọi Á hạc vì sợi roi thình lình bị cắt đứt mà lắc lư loạng choạng về bên người, thứ trên cổ chỉ cần hai ba cái là vẫy rớt, không nói gì than thở, y thật sự cảm thấy rất mệt, sao cái năm này mẹ nó gặp toàn chuyện hỗn trướng gì đâu không, nộ hỏa không nơi phát tiết khiến y có xung động muốn giết người.
Á hạc lại gần tựa hồ muốn giúp đỡ, nhưng Lâu Ánh Thần không muốn, ngửi được trong miệng nó có vị máu thịt của người, nhãn thần bất giác sắc bén lên.
“Ngươi ăn thịt người.” Từ là để hỏi, nhưng khẩu khí khẳng định. Á hạc không để ý nhún vai, nói: “Tiểu quỷ, trước mắt cần cố kỵ không phải là cái này đi, ta chẳng qua là nhét đầy bụng mà thôi. Hiện tại ngươi nên nghĩ đến là làm sao đánh đuổi được đám nhân loại đáng ghét này.”
Quỷ mới biết ngươi có phải thật sự đói hay không. Lâu Ánh Thần hừ lạnh một tiếng, lại cười chế giễu: “Đừng thấy bọn họ hiện tại chỉ có mấy người, ta dám bảo đảm những chỗ tối xung quanh còn có một đám đông đang cầm vũ khí chờ lệnh đó, nếu họ không nhượng bộ, chúng ta ai cũng đừng nghĩ còn sống.”
“……..Mẹ nó làm gì”
Ở chung mấy ngày này, Á hạc tóm lại cũng học được mấy lời thô tục khi tâm tình Lâu Ánh Thần ác liệt thốt ra.
Nhưng bản thân Lâu Ánh Thần không biết vì sao lại không khẩn trương, liếc nhìn trước mặt, lại nhìn sau lưng, hỏi: “Ngươi nói, chúng ta nếu như đại khai sát giới, thì có thể ăn hết đám người này hay không?”
“……..Toàn bộ, ta không biết, nhưng ta muốn ăn tên dẫn đầu đó”
“Mục tiêu không tồi đáng tiếc hắn là thứ khó nhai nhất.”
“ Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
“Không có gì, chẳng qua trước khi người ta đàm phán kết thúc thì mạng của chúng ta là của người ta.”
“ Thao.”
“Ngươi còn có thể nói bậy.”
Điển hình của hài tử (?) đơn thuần (?) bị dạy hư.
“Nói cách khác ngươi muốn bổn vương cứ thế bỏ qua cho nó?”
Khẩu khí Nam Vương bắt đầu có chút ác liệt.
Ngược lại Thiên Mạch Doanh vẫn bộ mặt thong dong: “Nếu đã là sủng thú của bổn tọa, bổn tọa tự có quyền lợi sắp đặt nó đi hướng nào.”
“”
Rất lâu không nói, gió lạnh thổi bay đám mây đen trên trời, cuối cùng lộ ra một chút ánh sáng.
“ Cung chủ đã nói đến thân phận này, bổn vương nếu còn viện cớ này nọ thì cũng quá giả dối rồi, thả đi”
Một tiếng hạ lệnh, hào khí mười phần, các thủ vệ cũng lĩnh mệnh lùi ra nhường đường, nhưng không biết ra khỏi cánh cửa này, hắn còn giở trò gì nữa.
Lâu Ánh Thần ngửi được vị đạo âm mưu trong không khí đơn giản giải thích hai câu với Á hạc, chuyển mục quang dần dần từ mặt Nam Vương lên người Thiên Mạch Doanh.
Các ngươi rốt cuộc là đang dự tính cái gì?
Y nghi hoặc, không hiểu, hoàn toàn không nhìn ra hai tên này đang nghĩ cái gì.