Ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu sáng, chim tước đậu trên nhánh cây hợp hoan trong sân, ríu rít kêu ầm ĩ.
Mạnh Cảnh Xuân gác đùi lên chân Thẩm Anh, trung y qua loa đắp lên, che khuất thân thể. Hắn vươn tay ra sờ sờ, thấy làn da trên lưng nàng lành lạnh ẩm ướt, lại dò thử lên trên, giữa mái tóc cũng ướt đẫm dính bết lại.
Đang định gọi nàng dậy, Mạnh Cảnh Xuân lại vùi đầu vào cổ hắn, dán chặt hơn, có vẻ ngủ rất say sưa. Hơi thở ấm áp phun lên cổ hắn khiến hắn thấy ngưa ngứa, vừa định dè dặt chuyển nàng đi để ngồi dậy, Mạnh Cảnh Xuân lại nâng tay ôm hắn lại, bàn tay nóng ẩm dán lên lưng hắn, cực kỳ thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng trong cổ.
Thẩm Anh khẽ thở dài, tay lại khoác lên eo nàng lần nữa, không thèm quản xem bên ngoài đã là canh mấy, nhắm mắt ngủ tiếp.
Cuối cùng Mạnh Cảnh Xuân bị muỗi chích làm tỉnh, nàng vô thức gãi gãi nốt muỗi đốt trên người, lại thấy cả người mình cứng đờ, liền ngồi bật dậy, mở mắt nhìn lên, Thẩm Anh cũng đã vì động tác bất chợt này của nàng làm tỉnh.
Thẩm Anh vẫn nằm trên giường, lười nhác nhìn nàng. Mạnh Cảnh Xuân thoáng nhìn ra ngoài, thấy trời sáng choang, e là đã đến chính ngọ (12h trưa), lập tức hấp tấp khoác bộ trung y lên. Nàng luống cuống tay chân, vừa khoác trung y lên người, lại phát hiện còn chưa mặc áo yếm, mà cũng không biết quần lót đã bị ném đi đâu, liền quỳ trên giường tìm quanh bốn phía.
Chỉ có mỗi một bộ trung y rộng thùng thình khoác tạm trên người, mái tóc dài tán loạn rũ xuống, vất vả lắm nàng mới tìm thấy quần lót áo yếm dưới tấm chăn, mắt cá chân lại bị Thẩm Anh bắt lấy. Nàng quay lại liếc hắn một cái, lại liếc sang mắt cá chân mình, ý bảo hắn buông ra.
Thẩm Anh rất là ác ý gãi gãi lòng bàn chân nàng, Mạnh Cảnh Xuân so vai rụt cổ, trực tiếp nằm bò ra giường.
Thẩm Anh kéo nàng lại, lại vơ lấy tấm chăn đắp kín cho nàng, còn mình thì khoác áo ngồi dậy: “Chợp mắt thêm một chút đi, ta gọi người mang nước ấm tới, rửa mặt xong rồi ra tiền sảnh.”
Mạnh Cảnh Xuân chôn nửa đầu trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt nhìn hắn mặc quần áo. Thẩm Anh đưa lưng về phía nàng, động tác thong dong từ tốn, tấm lưng kia quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa. Ừ, lần đầu tiên thấy bóng lưng này là trên bữa tiệc Quỳnh Lâm yến, nàng đi theo đằng sau hắn, suy đoán thân phận của hắn. Lúc ấy nghĩ, câu nói của hắn có trọng lượng như thế, ít nhất cũng phải là quan tam phẩm, nhưng lại cảm thấy hắn còn quá trẻ, không thể nào thăng mau đến thế. Trong lòng còn từng nghĩ hắn là con ông cháu cha, sau đó nghe ngóng mới biết hắn là thừa tướng.
Nàng ở Đại Lý tự, có bắn đại bác tám đời cũng không tới Chính sự đường, hơn nữa phẩm hàm thấp kém, vốn tưởng đời này hoàn toàn cũng không dính dáng gì đến nhau, vậy mà ông trời lại run rủi thế nào, nàng chuyển đến ở ngay bên cạnh hắn. Mấy chuyện sau đó...... Nàng nhắm mắt lại nhanh chóng hồi tưởng qua một lần, từ quan xá đến Tướng phủ, từ đơn thuần ở nhờ đến khi nàng biết ngọn nguồn chuyện năm xưa, rồi tình cảm không biết gieo hạt từ khi nào, càng lúc càng sâu. Thấm thoát trôi qua, nhưng lại giống như đã đi một đoạn đường rất dài.
Con đường phía trước còn rất xa, nhưng hiện giờ ngẫm lại cũng không thấy gian nan. Có người cùng sánh vai bước đi, đây mới chỉ là khởi đầu.
Thẩm Anh đã ăn mặc chỉnh tề, bất chợt quay đầu nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Đang nghĩ gì đấy?”
Mạnh Cảnh Xuân dứt khoát chui hẳn đầu vào trong chăn, cười khanh khách lăn một phát vào bên trong giường, lại bị hoa quả phía dưới cộm lên gây khó chịu.
Thẩm Anh vươn người tới, kéo Mạnh Cảnh Xuân đã quấn thành cái kén ra ngoài. Mạnh Cảnh Xuân vừa mới thò đầu ra, hắn đã cúi đầu hôn lên trán nàng một cái. Vì Mạnh Cảnh Xuân ở trong chăn lâu, bị ém khí, không khỏi thở dốc, mặt cũng bị ngộp đến mức hơi ửng hồng. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, Mạnh Cảnh Xuân cũng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cảm thấy như sắp chết chìm trong đó.
Thẩm Anh lưu luyến buông nàng ra, hít sâu một hơi rồi mới bước ra khỏi tân phòng.
Mạnh Cảnh Xuân chỉ mới chợp mắt được một khắc, đã có người đưa nước ấm tới, nhưng không thấy Thẩm Anh đâu. Nàng đợi tiểu tỳ kia đi khỏi, liền đem thùng nước nóng rót vào trong bồn tắm sau tấm bình phong, sau đó rót thêm nước lạnh vào, thử thử độ ấm rồi bắt đầu tắm rửa. Nước ấm khiến nàng thoải mái thở dài, cầm khăn lên tắm gội.
Khi Thẩm Anh trở về, nàng đã rửa mặt xong. Vì tìm không thấy bộ quần áo nào thích hợp, nên từ trong tủ lấy ra một bộ trung y của Thẩm Anh mặc tạm, ngồi trên nhuyễn tháp sau tấm bình phong, dùng khăn lau tóc.
Thẩm Anh đi vòng qua bình phong bước vào, Mạnh Cảnh Xuân nghiêng đầu nhìn hắn. Chỉ mới một khoảng thời gian ngắn mà hắn cũng đã tắm xong, thay sang một bộ xiêm y sạch sẽ khác. Một tay Thẩm Anh bưng khay, trên đó đặt một bộ quần áo của nàng. Hắn đặt khay lên giường, lại cầm lấy một cái khăn khô, đè lại đầu nàng, giúp nàng lau tóc.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, nói: “Lát nữa ra đằng trước thỉnh an kính trà, không cần quá căng thẳng."
“Ừ, không căng thẳng.”
“Vì hôm qua bọn họ giấu nàng cho nên hôm nay nàng mới dậy muộn, cho nên cũng không cần cảm thấy ngại ngùng."
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, lại vùi đầu xuống. Thẩm Anh lấy tay nâng đầu nàng lên, một bàn tay bất chợt chuyển đến gáy nàng, xoa xoa xương cổ của nàng: “Đừng cúi xuống thế, cổ sẽ bị tật.” Xoa xoa một lát lại hỏi: "Thoải mái không?"
Mạnh Cảnh Xuân “ừ” một tiếng đáp lại, cười hì hì nhìn hắn.
Thẩm Anh mang vẻ mặt nghiêm túc lau khô tóc cho nàng, sau đó chải đầu cho nàng rồi mới cầm lấy bộ quần áo đặt trên khay, định thay cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn cầm đồ lót trong tay, mặt ửng hồng lên một chút, sắc mặt Thẩm Anh lại không hề thay đổi, cúi đầu tháo dây buộc trung y cho nàng trước, rồi thong thả mặc áo yếm cho nàng, tay vươn ra đằng sau thắt dây yếm lại.
Tuy tay hắn bận bịu, nhưng trên miệng cũng không quên dặn dò: “Lúc nãy nghe nói Đổng Tiêu Dật cũng đang ở trong phủ, lát nữa nhớ phải kính trà nàng ấy.”
Mạnh Cảnh Xuân nói: “Đã biết, Đổng cô cô phải không? Chẳng lẽ chàng cũng định gọi vậy luôn à?”
Thẩm Anh không đổi sắc mặt, chỉ nói: “Chứ còn cách nào khác đâu. Nàng cũng đã nhận cô cô này rồi, ta không gọi thì chẳng phải là không có lễ nghĩa sao.” Hắn hơi dừng một chút: "Hôm nay nhớ phải sửa miệng."
Mạnh Cảnh Xuân nói: "Đã biết."
Khi nói chuyện, Thẩm Anh đã khoác áo ngoài cho nàng, cẩn thận gấp cổ áo lại rồi vuốt vuốt vạt áo, đưa tay cầm lấy dây thắt lưng to bản, nhẫn nại bó lại cho nàng.
Mạnh Cảnh Xuân hít sâu một hơi, khẽ nâng đầu nhìn vào mắt hắn, cười làm lành nói: “À, hình như hơi chặt.”
Thẩm Anh lại cúi đầu nới lỏng nút thắt cho nàng, sau đó nâng tay vịn trên eo nàng, cụp mắt nhìn, trong đôi mắt có tia sáng di động: "Phu nhân." Giọng tuy nhỏ, nhưng lại mang theo sức quyến rũ kỳ lạ, khiến Mạnh Cảnh Xuân không nhịn được mà đỏ mặt.
Mạnh Cảnh Xuân mặt dày mày dạn, trịnh trọng đáp lại hắn: "Phu quân." Nhưng trước khi âm thanh chạm đất, nàng đã cười một trận trước, dời tay hắn đi, cười nói: “Oai phong của Tướng gia quá lớn, thiếp thật sự rất sợ, không dám gọi thế đâu.”
“Ngốc, cái này thì có gì mà khó chứ.” Thẩm Anh nói thầm một tiếng, lập tức xoay người lại: “Đi thôi.”
Mạnh Cảnh Xuân đi đằng sau hắn, ý cười trên mặt không giảm. Từ tân phòng ở đông sương đi đến tiền sảnh, ánh mặt trời chiếu rọi vào hành lang, khiến lòng người cực kỳ ấm áp. Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên nhớ đến một giấc mơ, cũng là một ngày nắng đẹp thế này, Thẩm Anh dẫn nàng đi du lịch, nàng bám theo sau mông hắn, giẫm lên cái bóng của hắn. Cuối cùng hắn phát hiện ra, cãi chày cãi cối nói bóng hắn bị nàng làm cho vướng chân nên muốn trừng phạt nàng, thế là hắn rượt nàng khắp cả ngọn đồi. Nàng chạy rất nhanh, cười khanh khách, làm hắn tức đến dở khóc dở cười.
Tiếng cười kia men theo giấc mơ, xuyên qua ký ức, hiện ra trước mắt nàng, rõ ràng chân thật như đã từng xảy ra. Thật sự là...... quá tốt.
Nàng còn đang đắm chìm trong hồi ức vô cùng tốt đẹp đó, Thẩm Anh lại quay sang, chìa tay ra với nàng, ý bảo nàng đi đến.
Nàng vội vàng chạy lên, cầm lấy tay hắn, cùng sóng vai đi.
Tiếng ve kêu râm ran giữa trưa hè như không biết mệt, trong tiền sảnh truyền tới âm thanh nói cười, Mạnh Cảnh Xuân lập tức dựng thẳng lưng, nghiêng đầu trao đổi một ánh mắt với Thẩm Anh, bình tĩnh bước vào phòng.
Tiếng nói cười bỗng chốc im bặt. Đổng Tiêu Dật đặt chén trà xuống, bộ dạng ung dung. Ánh mắt của Thẩm phu nhân rơi xuống trên mặt Mạnh Cảnh Xuân, Thẩm lão gia thì chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Anh một cái rồi tiếp tục ăn đậu phộng của mình. Chỉ có Thẩm Đại Duyệt nắn nắn cuốn sách trên tay, ngồi bên cạnh Đổng Tiêu Dật, ánh mắt khẩn trương nhìn hai người bọn họ.
Thẩm phu nhân phá vỡ trầm mặc trước, ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi nói: "Mặc kệ sớm hay muộn, cứ làm lễ trước đi rồi hẵng nói.”
Vừa dứt lời, liền có tiểu tỳ bưng khay tới, trên đó bày mấy chén trà, trong trà thả táo đỏ với hạt sen, có ý chúc cho một khởi đầu tốt. Tân lang tân nương trong thành Hoa Dương kính rượu không cần dập đầu, tân nương tử cúi lưng kính trà là được, bà mối đã từng nói với Mạnh Cảnh Xuân điều này.
Mạnh Cảnh Xuân dựa theo phép tắc hành lễ, kính trà cho Thẩm lão gia trước, Thẩm lão gia cực kỳ hài lòng cười cười, lấy ra một bao lì xì từ dưới khay điểm tâm rồi đưa cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân đổi lại cách xưng hô: "Phụ thân." Ý cười trong mắt Thẩm lão gia lại nhiều hơn một chút, rất là vui vẻ uống trà.
Nàng lại kính trà cho Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân ôn hoà nhận lấy, uống trà rồi mới lấy một bao lì xì từ trong tay áo ra, đưa cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân gọi: “Mẹ.”
Trước đó Thẩm phu nhân có nghe Thẩm Anh kể về gia thế nhà nàng, bây giờ thấy bộ dáng nhu thuận của nàng, trong lòng cũng cảm thấy thương tiếc. Bà vươn tay ra nắm lấy tay nàng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười cười rồi thôi.
Lời nói đều mỏng manh hơn so với ý cười, mấy đứa nhỏ có thể sống an khang hạnh phúc là tốt hơn bất cứ thứ gì khác rồi.
Mạnh Cảnh Xuân hành lễ xong với bên này, còn thừa lại một người. Vì Đổng Tiêu Dật là cô nuôi, trước đó nàng còn chưa kính trà, cho nên hôm nay cũng phải bổ sung. Thị nữ bưng khay đến trước mặt nàng, Mạnh Cảnh Xuân bưng một chén trà lên, lúc này Thẩm Anh cũng đi đến bên cạnh nàng.
Đổng Tiêu Dật nhíu mày nhìn nhìn hai người, khóe môi ẩn chứa ý cười. Mạnh Cảnh Xuân đưa trà tới, nàng nhận lấy uống một ngụm, ngay cả bao lì xì cũng không đưa, ánh mắt liền chuyển sang Thẩm Anh: “Bọn ta đều đã ăn trưa rồi, có phải các ngươi còn chưa ăn sáng? Xách cái bụng lép kẹp tới kính trà, ngươi thì không sao, nhưng có phải cháu gái ta rất tủi thân hay không?”
Sắc mặt Thẩm Anh thật sự rất tốt, nghe thấy lời này cũng không có ý gì là muốn trở mặt với nàng, chỉ đáp lại: “Cô cô lo lắng quá mức rồi, nếu thấy phu nhân của ta tủi thân ——" hắn nhìn Mạnh Cảnh Xuân một cái: “Hỏi nàng một câu chứng thực rồi mới kết luận chẳng phải tốt hơn sao?”
Đổng Tiêu Dật cười một tiếng: "Ngươi còn chưa kính trà mà đã sửa miệng nhanh đến thế.”
Vẻ mặt Thẩm Anh nhàn nhạt, thong thả chậm rãi nói: “Cô cô không nhớ lúc đón dâu hôm qua ta đã kính trà rồi sao?”
Đổng Tiêu Dật bĩu môi: “Ừ, đúng.” Nàng liếc qua bao lì xì trên bàn trà: "Nhưng hôm qua quên đưa lì xì. Ngươi gấp gáp ôm tân nương tử đi như thế, ngay cả một cái bao lì xì lớn như vậy mà cũng không cần."
Thẩm Anh cười nhạt, mang bộ dạng như chẳng có gì quan trọng, cầm lấy chén trà trên khay, đi qua khom người dâng trà.
Đổng Tiêu Dật hài lòng thoả dạ nhận lấy, ánh mắt lại nhìn chòng chọc hắn không tha, giọng nói đè lại, cực kỳ nhỏ, cũng chỉ có Mạnh Cảnh Xuân đứng bên cạnh mới có thể loáng thoáng nghe thấy: "Ta biết tiếng cô cô này của ngươi không phải kêu không công. Nhưng biết làm sao bây giờ? Ta hoàn toàn không muốn đến một địa phương quỷ quái như kinh thành.”
Sắc mặt Thẩm Anh vẫn không đổi, nhận lấy bao lì xì của nàng, lập tức xoay người, nói với Thẩm phu nhân cùng Thẩm lão gia ngồi trên chủ vị: “Lễ nghi đã hoàn thành, bọn con xin cáo từ trước.” Ngay sau đó lại ngả ngớn nói tiếp một câu: “Đói chết rồi.” Hắn nói xong, liền nắm tay Mạnh Cảnh Xuân bước ra khỏi cửa. Đi được một đoạn, hắn mang theo ý cười xoay người lại, nhét một bao lì xì vào trong lòng Mạnh Cảnh Xuân: "Về nhớ cất đấy."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK