Mạnh Cảnh Xuân vội vàng ngồi dậy khoác quần áo lên, đi đến bên giường nhỏ bế đứa bé dậy, nói với nhũ mẫu ngoài cửa: "Không cần, ta làm được.”
Trên thân nàng chỉ phủ tạm một lớp trung y phong phanh lỏng lẻo, Thẩm Anh sợ nàng bị cảm lạnh, cũng đứng dậy đi nhóm chậu than. Mạnh Cảnh Xuân chưa buộc trung y lại, bên trong cũng chưa mặc đồ lót, đứng bên cạnh giường ôm con cho bú sữa. Tiểu gia hỏa nhắm mắt lại, miệng cũng không ngừng, có vẻ rất hưởng thụ.
Thẩm Anh đi qua nhìn nhìn, cảm thấy hơi ghen tị, trong tay lại cầm một tấm chăn nhỏ, khoác lên vai Mạnh Cảnh Xuân, sau đó từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt cằm lên vai nàng.
Mạnh Cảnh Xuân chợt thấy ấm áp hơn một chút, quay đầu sang hôn nhẹ lên khóe môi hắn, lại cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa trong ngực, nhỏ giọng nói: "Hai ngày trước mẫu thân gửi thư tới, nói hồi trước lúc nuôi chàng thế nào thế nào. Thiếp cân nhắc cẩn thận một chút, thấy A Thụ rất giống chàng hồi bé, không biết sau này lớn lên sẽ ra sao.”
“Giống nàng vẫn tốt hơn.” Thẩm Anh dán vào lỗ tai nàng, nhỏ giọng trả lòi, chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát.
Mạnh Cảnh Xuân thấy ngưa ngứa, liền nho nhỏ nói thầm: "Đừng phá.”
Thẩm Anh lại không thành thật, hơi thở phà ngay vào cổ nàng, tay cũng từ bụng dời lên. May mà tiểu gia hỏa ăn không nhiều, lại khò khò ngủ tiếp. Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới thở hắt ra, thả hắn vào giường nhỏ lần nữa.
Đêm hôm ấy giày vò mấy phen, tận đến khi bên ngoài tiếng chuông báo canh bốn vang lên mới hài lòng thoả dạ thu tay. Mạnh Cảnh Xuân an phận dựa vào hắn ngủ, hơi thở đều đều, tướng ngủ tốt đến không thể tốt hơn. Tay Thẩm Anh khoác ngang ngực nàng, sờ lên trên, ngón tay liền chạm vào xương bả vai cứng rắn. Hắn cụp mắt nhìn nàng, một người có tướng ngủ cực kém mà bây giờ lại ngủ biết điều như vậy, chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong nửa năm này. Lúc mang thai không thể tùy tiện xoay người, nằm ngửa lại rất mệt mỏi. Nếu đây là thói quen tốt bị ép buộc dưỡng thành, ngẫm lại cảm thấy thật sự quá khổ cực.
Trong lòng hắn đau xót, để cằm lên trán nàng, than nhẹ một tiếng.
***
Cuối cùng mùi hoa quế trong vườn cũng dần dần nhạt bớt, chẳng mấy chốc thời tiết đã lạnh hơn, dân chúng kinh thành đều khẩn cấp đổi sang áo khoác, hòa thượng trong chùa lại vẫn mặc một bộ đồ mỏng manh như trước, giống như không hề sợ lạnh vậy.
Viên Tuệ lẹt đẹt chạy đến liêu phòng đằng sau, rầm một tiếng kéo cửa phòng sư thúc ra, cái đầu tròn tròn chui vào: "Sư thúc, cho con mượn bản chép ‘Hoa Nghiêm kinh’ một chút......"
Trần Đình Phương đứng lên, lấy từ trong hộp sách ra một cuốn kinh đã sao chép, đi đến cửa đưa cho hắn. Viên Tuệ lại không vội nhận lấy, con ngươi quay tròn một vòng, cuối cùng mở miệng: "Vừa rồi con thấy nữ thí chủ xinh đẹp tới, bây giờ đang thắp hương ở đằng trước, chắc là lúc này đã đến phòng khách rồi. Sư thúc, người không đi xem à? Hình như tỷ ấy còn mang theo một bao đồ.”
Trần Đình Phương không đáp lại hắn.
Viên Tuệ lại nói: “Sao sư thúc lại mất hứng như thế? Chẳng lẽ vì lần trước chơi cờ bị thua nữ thí chủ, nên không vui vẻ sao?"
Trần Đình Phương duỗi tay xoa xoa đầu hắn, chỉ nói: “Chép kinh cho tốt đi.”
Viên Tuệ phồng mang trợn má, sau đó chậm rì rì nhận lấy bản chép kinh, kép cửa lại rồi đi mất.
Trần Đình Phương cũng không đi ra phòng khách, chỉ vòng qua trai phòng, cầm một hộp bánh hồng diệp, khi quay về lại vừa khéo gặp Thẩm Đại Duyệt ngay trước cửa phòng.
Thẩm Đại Duyệt chắp tay thành chữ thập hành lễ với hắn, Trần Đình Phương kéo cửa phòng ra: “Mời vào.”
Thời tiết lúc này mà ngồi trên chiếu cói thì có hơi lạnh, Trần Đình Phương cầm nệm êm tới cho nàng ngồi. Thẩm Đại Duyệt cũng không nhiều lời, nói tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống, sau đó đưa bao đồ trong tay tới: "Nhàn rỗi ở nhà làm bộ quần áo ấm. Thời tiết lạnh, mặc nhiều một chút, đừng để cảm lạnh.”
Trước giờ nàng tới cũng chưa từng đưa đồ gì, cho nên hành động hôm nay có vẻ hơi bất thường. Trần Đình Phương cũng đưa hộp điểm tâm trên bàn tới: "Trai phòng mới làm bánh hồng diệp, mang về ăn đi.”
Thẩm Đại Duyệt chưa ngẩng đầu, nhìn mấy quân cờ đen trong hộp trước mặt, chậm rãi nói: "Trong kinh thành này, sư phụ là người bạn hiếm có mà ta có thể nói chuyện được, thời gian này cùng nghiên cứu thảo luận học vấn với sư phụ, ta thu được ích lợi không nhỏ. Hôm nay tới đây là muốn tạm biệt với sư phụ. Ta sắp về quê rồi, cũng không biết lần tới vào kinh là khi nào."
Trần Đình Phương chậm rãi nói: "Nghe nói trong kinh sắp xây dựng trường nữ, sao không chờ thêm một chút?”
Thẩm Đại Duyệt cười nhạt nhìn hắn, vẻ mặt thoáng có chút mất tự nhiên: "Trong nhà muốn ta trở về."
Trần Đình Phương chưa nói thêm gì, chỉ đứng dậy lấy ấm nước đun sôi trên bếp lò, rót một chén nước ấm cho nàng.
Hắn chỉ nói: "Mọi việc cẩn thận, lên đường bình an."
Thẩm Đại Duyệt khẽ gật đầu, hai tay ôm lấy chén trà làm ấm tay.
Trần Đình Phương mở bàn cờ, tách cờ đen cờ trắng ra, nói khẽ: “Chơi thêm một ván đi.”
Thẩm Đại Duyệt lên tiếng nói được, liền chơi nốt ván cờ cuối cùng với hắn. Hai người đều hạ cờ rất cẩn thận, một ván cờ kéo cực lâu, cho đến cuối cùng tạo thành thế cờ chết. Trần Đình Phương nhìn ván cờ trước mắt cả buổi, bỗng nhiên cười nhẹ. Hắn không nói gì, đứng lên lần nữa, lấy một bản chép kinh từ trong rương mây ra, lại ngồi xuống đối diện Thẩm Đại Duyệt, đưa tới.
Chỉ là một bản kinh chép tay bình thường, khi mở ra, bút tích đoan chính thanh tú của Trần Đình Phương liền ánh vào mi mắt. Sớm biết trong bản kinh chép tay này có kẹp gì đó, nàng lật đến một trang, thấy một vòng tay đỏ kẹp trong sách kinh.
Kim cương kết, có thể ban phước lành mãi mãi, nếu không muốn đeo cũng không thể tùy ý vứt bỏ, chỉ có thể đốt cháy hủy sạch.
Thẩm Đại Duyệt khẽ hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn Trần Đình Phương.
Giọng Trần Đình Phương hờ hững: “Giữ đi, ít ra có thể bảo vệ bình an.”
Sắc trời ngoài phòng tối dần, trong phòng lộ vẻ cô đơn lạnh lẽo, cuối cùng Thẩm Đại Duyệt đứng lên: "Vậy thì cáo từ, Vô Tâm sư phụ bảo trọng."
Trần Đình Phương chưa đứng dậy tiễn nàng, cúi đầu mở bao đồ kia ra.
***
Mười ngày sau, Thẩm Đại Duyệt đi theo Thẩm Thời Linh khởi hành trở về thành Hoa Dương, Mạnh Cảnh Xuân mang theo A Thụ, ngồi xe ngựa tiễn bọn họ đến cửa thành, dõi theo bóng của các nàng rồi mới ôm A Thụ quay về xe ngựa, dặn dò phu xe: "Đi Viên Giác tự một chuyến.”
Từ sau khi đến đây cùng với Thẩm Đại Duyệt vào năm ngoái, nàng cũng chưa trở lại Viên Giác tự, nhớ đến trước đó từng xin bùa cầu con trong chùa, bây giờ đạt thành ước nguyện, theo lẽ thường cũng nên đến đây một chuyến để tạ ơn.
Đến Viên Giác tự, nàng ở đằng trước thắp hương tạ ơn, lại cầu cho cả nhà được bình an, sau đó ôm A Thụ ngồi ở phòng khách một lát. Chợt thấy tiểu hòa thượng ngủ gà ngủ gật trong góc kia nhìn rất quen mắt, nhớ ra đây chính là sư điệt tinh quái của Trần Đình Phương. Tiểu hòa thượng kia bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt lim dim nhìn một lượt quanh phòng khách rồi phủi mông đứng lên.
Ánh mắt hắn cũng sắc bén, vừa liếc một cái đã thấy Mạnh Cảnh Xuân đang bế con. Viên Tuệ tuổi nhỏ, trí nhớ không kém giống như Mạnh Cảnh Xuân, lẹt đẹt chạy tới, như khuôn như mẫu chắp tay chữ thập, hành lễ, nói: "Nữ thí chủ đã rất lâu không tới rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân cười nhẹ, Viên Tuệ lại đột nhiên sáp lại, nhìn chòng chọc A Thụ đang ngó quanh ngó quẩn, hiếu kỳ đánh giá nửa ngày. A Thụ cũng mở to mắt, đôi mắt lay láy cũng nhìn chòng chọc Viên Tuệ.
Viên Tuệ thần bí lẩm bẩm: “Số mệnh của vị tiểu thí chủ này thật là đại cao quý nha, nữ thí chủ đã sinh được một vị Tướng tài.” (Editor: Tướng ở đây ko phải tướng quân đâu mà là Tướng trong thừa tướng nhé)
Mạnh Cảnh Xuân nhịn cười, đứng lên nói: "Ta muốn gặp sư thúc của ngươi Vô Tâm sư phụ, không biết có tiện không?”
Ánh mắt của Viên Tuệ vẫn còn dừng lại trên người A Thụ, hắn duỗi ngón tay mập mạp ra, chọc chọc vào mặt A Thụ, mềm nhũn, chơi rất tốt. Khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, hắn hơi áy náy nhìn Mạnh Cảnh Xuân rồi chạy như bay ra liêu phòng ở đằng sau.
Mạnh Cảnh Xuân ngồi đợi ở phòng khách một lát, nửa ngày mới chờ được Trần Đình Phương. Thời tiết đang tốt, Trần Đình Phương liền mời nàng đi ra ngoài dạo một chút. Hắn thấy Mạnh Cảnh Xuân ôm con, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ ấm giọng nói một câu chúc mừng, rồi không nói năng rườm rà gì nữa.
Bạn bè cũ gặp nhau, không cầu nói nhiều. Dù sao trong chùa cũng thanh tịnh, bây giờ lại đang là cuối thu, thoạt nhìn có vẻ đìu hiu. Mạnh Cảnh Xuân tỏ vẻ vô tình nhắc tới một câu, nói hôm nay tiễn Thẩm Đại Duyệt ra ngoài thành, cho nên tiện thể tới đây một chuyến để tạ ơn.
Trần Đình Phương chỉ khẽ nói: “Thật không, sao lại về nhanh vậy.”
“Hình như trong nhà bàn chuyện chung thân." Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhìn lá khô trên đất, “Cũng không còn nhỏ nữa, cho nên trong nhà đã có sắp xếp."
“Ừ.” Trần Đình Phương khẽ đáp lại một tiếng, tiểu gia hỏa mà Mạnh Cảnh Xuân ôm trong lòng lại đột nhiên khóc lên.
A Thụ nhìn thấy Trần Đình Phương, sững sờ, bỗng nhiên nín khóc. Trần Đình Phương cười nhẹ với hắn, A Thụ liền y y nha nha, thân trên bổ nhào ra đằng trước, duỗi tay qua muốn hắn ôm.
Trần Đình Phương nhất thời hơi mất tự nhiên, Mạnh Cảnh Xuân nói không sao, liền đưa tới cho hắn ôm một cái.
Trần Đình Phương nhận lấy A Thụ, tay A Thụ nắm chặt lấy phật châu của hắn không thả, cọ đông cọ tây, cuối cùng cọ hết nước miếng lên bộ áo hòa thượng trên người hắn. Mạnh Cảnh Xuân thấy vậy, vội vàng bế A Thụ về, hơi áy náy đưa khăn tới cho hắn.
Trần Đình Phương vội nói không sao, cũng chưa nhận lấy cái khăn kia, chỉ nhìn A Thụ mỉm cười. Cả nửa buổi sau, hắn mới chậm rãi nói: “Trong đám đồng khoa bây giờ, viên mãn nhất chắc cũng chỉ có mình ngươi.” Mọi việc đều tự tại, tâm bình khí hòa, đây là cảnh giới mà người tu hành cũng không nhất định đạt được.
Mạnh Cảnh Xuân lại nói: "Trong lòng tự đắc, thế là tất cả tự đắc. Trong lòng náo nhiệt, vì thế tất cả đều náo nhiệt. Trong lòng cô độc, thì dù thế nào cũng đều là cô độc. Ngươi rời khỏi tục gia lâu như vậy, có từng nhớ nhung cha mẹ trong nhà không?”
Trần Đình Phương chưa trả lời nàng, chỉ xoay người, cúi đầu cất bước đi tiếp.
Trên đời này, chuyện có thể để xuống hình như rất nhiều, nhưng nhớ mong ở chỗ sâu trong lòng thì vẫn luôn tồn tại.
Mạnh Cảnh Xuân cũng không phải là đang khuyên hắn, lời nói của người bên ngoài chẳng qua cũng chỉ là một cách nhìn nhận. Nghe thế nào nghĩ thế nào, lại là chuyện của bản thân mình.
Nàng thừa dịp sắc trời còn sớm, liền chào tạm biệt, không quấy rầy thêm nữa.
Đến đêm, Trần Đình Phương niệm xong kinh chiều, đi về hướng liêu phòng, lại thấy Huyền Tuệ trưởng lão đứng trước hiên chờ hắn. Huyền Tuệ gần trăm tuổi, nhưng tinh thần vẫn quắc thước như trước. Trần Đình Phương theo Huyền Tuệ xuất gia là một nhân duyên cực kỳ khó cầu. Huyền Tuệ cảm thấy hắn khá là nhanh nhạy, tuổi nhỏ nhưng thông hiểu rất nhiều chuyện. Đáng tiếc, chỉ còn kém một bước chân, nhưng rốt cuộc lại không thể tiến lên được nữa.
Bạn bè tục gia của Trần Đình Phương rất đông, lúc nhớ đến hắn cũng thường hay tới thăm hắn, nhưng đa số hắn đều tránh không gặp, lấy lý do cầu trong lòng thanh tịnh. Huyền Tuệ nhìn trong mắt, cũng biết tâm bệnh của hắn nằm ở đâu, nhưgn lại chưa bao giờ vạch trần.
Đêm đen sương nặng, một đường bước đi đằng trước, Huyền Tuệ cười cười mở miệng: "Vô Tâm à, lúc vi sư bằng tuổi con, còn đang ngây ngô dại dột sống ở tục gia đấy. Bây giờ con cũng chỉ mới mười mấy tuổi, tự xưng là nhìn thấu thế tục hồng trần, nhưng thật ra cũng chưa hẳn đâu.”
Chẳng qua ông chỉ nói ra một câu này, Trần Đình Phương đã láng máng đoán được ý đồ của ông, chỉ cười nhẹ đáp lại, cũng không nói xen vào.
Huyền Tuệ lại nói: "Thiên hạ lớn như vậy, chỗ mà con từng đặt chân có phải chỉ gói gọn trong một mảnh đất nhỏ nơi kinh thành này hay không?”
Trần Đình Phương trả lời: "Vâng."
Huyền Tuệ phút chốc dừng chân lại, xoay người nhìn đồ nhi của mình, nói: "Tu hành không phải là lánh đời. Không phải con ở trong chùa miếu hàng ngày, tránh đi cố nhân, tránh đi chuyện xưa chính là tu hành. Con hiểu rõ không?”
Trần Đình Phương thật lâu không nói.
“Chỉ lấy một người, một sự kiện, một địa phương, rồi nghĩ rằng đó là toàn bộ thiên hạ, như vậy không khỏi có chút qua loa." Ông nói, đưa một chuỗi tử đàn cho hắn, “Con còn trẻ tuổi, còn có thể lên đường."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK