Thẩm Anh nghe vậy, vừa định mở miệng, Mạnh Cảnh Xuân ngồi đối diện lại lắc lắc đầu với hắn, ra hiệu hắn không cần khuyên tiếp.
Thẩm Anh cầm đũa lên lần nữa, chỉ nói: "Ăn xong rồi đi đọc sách đi, sau này ra ngoài ít nhất cũng phải nói một tiếng với người trong nhà, nhớ chưa?”
Thẩm Đại Duyệt khẽ gật đầu.
Đến khi ăn xong đã là giờ Mùi (13h – 15h), Thẩm Đại Duyệt đứng dậy cáo từ, Mạnh Cảnh Xuân dọn sơ chén đũa, cúi đầu nhìn thấy Thẩm Anh vẫn đang cau mày như trước, nàng vươn tay xoa xoa lên giữa hai hàng lông mày của hắn: “Tính tình Đại Duyệt cũng ngang bướng, có khi càng khuyên càng phản tác dụng. Chắc tiểu nha đầu bị đóng cửa tiễn khách vài lần sẽ biết khó mà lui thôi.”
“Nếu được thế thì đương nhiên là tốt nhất.” Trên mặt Thẩm Anh vẫn không có ý cười.
"Tướng gia lo lắng Trần Đình Phương sao?" Mạnh Cảnh Xuân hơi híp mắt, cau mày nói: "Trần Đình Phương không giống như người lưu tình mọi nơi, khi cần từ chối sẽ từ chối cực kỳ quyết đoán, chắc sẽ không dây dưa không rõ với Đại Duyệt đâu. Nếu vẫn không yên tâm, thiếp không ngại đi tìm hắn nói chuyện......"
Thẩm Anh không tỏ thái độ gì, thở dài ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Lòng người là thứ khó quản nhất, tuy ta là huynh trưởng của muội ấy, nhưng nói cho ngay thì cũng không hoàn toàn hiểu rõ muội ấy. Đợi Thời Linh về rồi bàn tiếp vậy.”
Mạnh Cảnh Xuân không nói gì, kéo hắn dậy, nói: “Nghe nói hôm nay họp chợ, thiếp đã rất lâu không ra ngoài đi dạo rồi. Nếu Tướng gia có rảnh thì đi dạo chung với thiếp đi.”
Thẩm Anh lại bày ra bộ dáng lười biếng, nói: “Giày vò từ sáng đến giờ, lúc này có hơi mệt. Ta muốn đi ngủ một lát."
Mạnh Cảnh Xuân nói: "Ừ, vậy thì đi ngủ đi. Thiếp cũng đi xem sách một lát, để tối ra ngoài cũng không sao.”
Thẩm Anh xoa xoa đầu nàng rồi lập tức xoay người đi về hướng phòng ngủ.
Qua khoảng một canh giờ rưỡi sau, Mạnh Cảnh Xuân thấy bên ngoài trời cũng sắp tối, liền ra khỏi thư phòng, đến phòng ngủ tìm Thẩm Anh. Nhưng nàng tìm trong cả hai phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng Thẩm Anh đâu. Không phải nói là đi ngủ một giấc à? Sao lại không ở trong phòng? Nàng lại tìm tìm bốn phía, thậm chí cả nhà bếp cũng đến xem một lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Nàng vừa bước ra khỏi cửa phòng, thấy Ngưu quản gia vừa vặn đi ngang qua, liền tóm lấy Ngưu quản gia hỏi: “Có biết Tướng gia đi đâu không?”
Ngưu quản gia cau mày, suy nghĩ rất lâu mới nói: "Tướng gia không ở trong phủ sao?"
“Ta vừa mới đi tìm xong, không thấy.”
Ngưu quản gia lại nghĩ nghĩ, cả buổi sau mới nói một câu: "Chẳng lẽ...... đi Thục viên?"
"Thục viên?" Mạnh Cảnh Xuân rõ ràng sửng sốt.
Ngưu quản gia thành thật đáp: “Vâng, gần đây mỗi lần Tướng gia rảnh là chạy qua Thục viên, cũng không biết...... làm gì."
Mạnh Cảnh Xuân không hiểu gì, lập tức đi ra ngoài, chạy đến Thục viên.
Từ năm ngoái, sau khi biết Thục viên bị Thẩm Anh mua mất, nàng cũng không đến đó nữa, sắp quên béng luôn căn nhà đó rồi. Bây giờ Thẩm Anh lại chạy đến đó để làm gì vậy?
Sắp đến hoàng hôn, hoa quế tỏa hương khắp đường. Băng qua khu chợ chiều nhốn nháo đông đúc, lúc Mạnh Cảnh Xuân chạy đến Thục viên thì đã thở hồng hộc. Cửa chính chỉ khép hờ, Mạnh Cảnh Xuân vừa thấy tình hình này, nghĩ Thẩm Anh quả thực là tới đây. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tấm biển vốn treo trên cửa không còn nữa. Mạnh Cảnh Xuân không khỏi cau mày, đẩy cửa lặng lẽ vào trong. Đứng trong căn nhà im ắng, nàng ngây ngẩn cả người.
Thời gian như chảy ngược dòng, quay lại hơn mười năm trước. Bố cục trong nhà, vị trí hoa cỏ đều khớp với ký ức mơ hồ của nàng. Mạnh Cảnh Xuân nhất thời sững sờ, đứng ngoài sân cả nửa buổi, không biết phải đi vào trong.
Khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, nàng chậm rãi tiến lên, đi một đường đến sảnh giữa, vừa vặn thấy Thẩm Anh đang đứng trên một cầu thang gỗ, giơ cao tấm biển bằng đồng viết hai chữ "Thục viên", muốn treo lên nóc.
Hoàng hôn bao phủ cả căn nhà, mặt trăng từ từ nhô lên, gió đêm lướt qua vạt áo cùng mái tóc buông rũ xuống của Mạnh Cảnh Xuân. Nàng yên tĩnh đứng đó, Thẩm Anh cũng tập trung treo tấm biển, cho đấn khi hắn đã đặt tấm biển vào đúng vị trí, xoay người định xuống thang, mới phát hiện Mạnh Cảnh Xuân đã đứng trong hành lang ngay sau lưng hắn.
Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên hoàn hồn, nâng tay vén sợi tóc rơi loạn ra sau tai, chỉ nói: “Thấy chàng không ở trong phủ, lại nghe quản gia nói chàng đến đây, nên tìm tới......"
Thẩm Anh chỉ mặc một bộ đồ bằng vải thô trên người, cả tay lẫn quần áo đều không sạch sẽ, tuy không coi là chật vật, nhưng tuyệt đối không thể gọi là vẻ vang. Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên giết tới đây, hắn mang theo vẻ mặt như chưa chuẩn bị tốt, nói: “Sao còn sớm vậy mà đã tới đây, Ngưu quản gia......"
Hắn cuống quít thu thang gỗ lại, Mạnh Cảnh Xuân nhìn tấm biển treo giữa phòng, khẽ thở dài: “Tấm biển này do mẫu thân thiếp viết, vốn treo ở đây, sau đó không biết ai lại chuyển nó ra ngoài cổng. Bây giờ vật về chỗ cũ......" Cổ họng nàng hơi nghẹn lại, không nói tiếp nữa.
Thẩm Anh cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không nói gì. Hắn cũng chỉ dựa theo bố cục trong ký ức, sửa lại Thục viên một lần nữa, tự mình làm hết, muốn cho Mạnh Cảnh Xuân một kinh hỉ nho nhỏ vào Trung thu, nhưng cuối cùng lại chưa kịp làm xong. Vốn định tối nay là có thể hoàn thành, không ngờ nàng lại tự mình tới đây.
Mạnh Cảnh Xuân gạt bỏ ưu tư vừa rồi của mình, nhìn quanh bốn phía, nói: “Sao Tướng gia còn nhớ rõ hơn cả thiếp nữa?”
Thẩm Anh cất thang gỗ vào trong nhà, đưa lưng về nàng, nói: “Lúc ấy nàng còn nhỏ.”
“Nhưng nói cho cùng thiếp cũng ở ngần ấy năm, nhưng lại có rất nhiều cái không thể nhớ được.” Mạnh Cảnh Xuân nhìn kỹ từng điểm một, than nhẹ.
Thẩm Anh bâng quơ giải thích cho nàng: “Bởi vì nàng ngốc chứ sao.”
Mạnh Cảnh Xuân tiến lên hai bước, đứng trước mặt hắn, hừ một tiếng, nói: "Tướng gia lén lén lút lút sửa vườn này trở về nguyên dạng, lại còn khoác lên bộ đồ này, tự mình làm việc, có phải vì muốn được khen ngợi hay không? Nhưng nếu nói thiếp ngốc, thì sẽ không có khen ngợi gì sất.”
Tay Thẩm Anh bẩn, không đành lòng nâng tay nhéo nàng, ngoan cố nghểnh cổ lên, nói: “Ai vì muốn được khen ngợi mà làm nhiều chuyện như vậy chứ? Ta đâu phải là đần độn."
“Ồ?”
"Bây giờ tòa nhà kia cũng không phải là nhà gì tốt nữa, Thời Linh với Nghiêm Học Trung đều có ý muốn ở lâu tại kinh thành, để bọn họ đỡ phải chuyển, chúng ta chuyển đến đây ở. Nàng thấy sao?”
Mạnh Cảnh Xuân chưa hề nghĩ đến chuyện này, không ngờ Thẩm Anh đã vụng trộm cân nhắc lâu như vậy, thật đúng là đa mưu túc trí.
Thẩm Anh bận cả một buổi chiều, ngay cả nước cũng chưa được uống. Hắn vươn đôi tay bẩn thỉu ra: “Trong nhà bếp ở đằng sau có đun nước nóng, rót một chén nước giùm ta đi.”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, ngay cả nhà bếp mà cũng dọn dẹp xong rồi? Nàng vội vàng chạy đến hậu viện, thấy trên bếp lò trong nhà bếp có một ấm nước vừa mới sôi, lại nhìn dụng cụ pha trà ở trên bàn, sạch bóng, một chút bụi bặm cũng không có. Nàng dứt khoát cầm lấy chén trà, xách ấm nước đến sảnh giữa. Nước nàng rót đã nguội, nhưng nhìn bốn phía cũng không thấy bóng dáng Thẩm Anh đâu.
Đợi thêm một lát, chỉ thấy Thẩm Anh cầm một cuộn chiếu cói đến, trải ra trong hành lang trước sảnh giữa, lại chuyển cái bàn thấp trong phòng ra, nói: “Trời không còn sớm nữa, muốn ăn gì?”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng bưng chén chạy ra, đến trước mặt hắn, kiễng chân lên: “Tướng gia mở miệng ra nào."
Thẩm Anh hơi cúi đầu uống trà, nhưng lại uống rất chậm, Mạnh Cảnh Xuân kiễng chân kiễng đến mệt, vậy mà hắn còn chưa uống xong một chén trà, nàng không khỏi nâng tay lên: “Uống nhanh nhanh một chút, đừng lề mề nữa mà, không phải là khát sao......"
Thẩm Anh uống xong, đang định duỗi tay xoa xoa đầu nàng, nhưng trên tay quá bẩn nên đành phải từ bỏ. Mạnh Cảnh Xuân nhìn bộ quần áo vải thô trên người hắn: “Không có đồ thay à?”
“Sao? Mặc thế này liền ghét bỏ ta à?"
Mạnh Cảnh Xuân đặt cái chén không lên bàn: “Mau nói quần áo để ở đâu đi.”
Thẩm Anh tự mình đi thẳng tới hậu viện, dừng lại trước một gian phòng ngủ ở đông sương: “Quần áo trên người toàn bụi, đi vào xui lắm. Đồ thay để trong ngăn tủ, nàng lấy ra giùm ta.”
Mạnh Cảnh Xuân lườm hắn một cái: “Không lẽ định thay quần áo ngay giữa sân à?”
Thẩm Anh khoát tay bảo nàng đi nhanh: “Có gì quan trọng đâu, trong sân cũng không có ai khác.”
Mạnh Cảnh Xuân vào phòng ngủ, nhìn lên, thấy trong ngăn tủ để đầy quần áo, ngay cả trên giường cũng đã được trải chăn đệm đàng hoàng. Rốt cuộc là khi nào thì có chủ ý này vậy, chuẩn bị đầy đủ đến thế, giống như có thể dời đến đây ở ngay lập tức vậy.
Nàng tìm một cái áo khoác ngoài, đi ra ngoài, thấy Thẩm Anh đang đứng dưới mái hiên chờ nàng. Mạnh Cảnh Xuân đi tới, cởi bỏ lớp áo ngoài bằng vải thô trên người hắn ra, lại thấy tay hắn bẩn, liền giúp hắn mặc ngoại bào sạch sẽ vào, nắm lấy cổ tay hắn, nói: “Đi rửa tay đi.”
Thẩm Anh đến bên cạnh giếng rửa tay, lại vào nhà bếp lấy một vò rượu cũ mười năm ra, hỏi Mạnh Cảnh Xuân: “Có muốn uống chút rượu không?”
Mạnh Cảnh Xuân đứng dựa cửa, cười: "Tướng gia còn giấu cái gì thì cứ mang ra hết đi.”
Thẩm Anh khó chịu mở chạn bếp ra: “Hồi chiều lúc tới đây, thuận đường mua một ít thức ăn. Vốn định đến tối về phủ đón nàng, không ngờ nàng lại tự mình chạy qua.”
Hắn bày dĩa thức ăn cùng với chén sứ nhỏ ra mâm, đưa cho Mạnh Cảnh Xuân, còn mình thì xách một vò rượu mười năm cùng với một hộp bánh Trung thu, đi đến sảnh giữa. Mặt trăng đã treo cao giữa trời, Mạnh Cảnh Xuân đặt mâm xuống, cởi giày ra, ngồi lên chiếu cói trước hiên: "May mà thời tiết hôm nay tốt, có thể ngồi bên ngoài ngắm trăng một lúc.”
Thẩm Anh cũng ngồi xuống, rót hai chén rượu, đưa cho Mạnh Cảnh Xuân một chén, than nhẹ: “Đúng là chỉ có hai người vẫn thoải mái hơn.”
Mạnh Cảnh Xuân cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngửa đầu nhìn trời, trực tiếp nằm xuống: "Tướng gia như thế là do ở quan xá nuôi ra thói xấu, quái gở quen rồi.”
“Thục viên tuy nhỏ nhưng bên trong đều có đầy đủ, kỳ thật là một chỗ ở rất thích hợp.” Thẩm Anh hơi mệt, nhấp một ngụm rượu, bẻ nửa cái bánh Trung thu cho Mạnh Cảnh Xuân.
Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy, lại ngồi dậy, vừa cúi đầu gặm bánh Trung thu vừa nói: “Thiếp cũng cảm thấy ở đây rất thoải mái!”
“Tối nay không về, dù sao đêm nay Thời Linh với Học Trung cũng về phủ.”
Mạnh Cảnh Xuân ăn mà làm rơi vụn bánh ra đầy chiếu, Thẩm Anh lườm nàng một cái: “Nàng là bà lão à? Thiếu răng cửa hay sao mà tướng ăn lại khó nhìn dữ vậy.”
Mạnh Cảnh Xuân vừa mới nuốt miếng bánh Trung thu cuối cùng xuống, căm giận liếc hắn một cái, lại lấy ra một cái bánh Trung thu khác: “Đúng là keo kiệt, cho thiếp có nửa cái bánh. Rõ ràng lúc chàng bẻ bánh cho thiếp làm rơi vụn bánh ra, vậy mà giờ lại đổ lên đầu thiếp.”
Thẩm Anh không bắt bẻ nàng, chỉ duỗi tay qua xoa xoa đầu nàng. Mạnh Cảnh Xuân né ra đằng sau, lúc đầu sắp đập vào đất, được Thẩm Anh kịp thời bảo vệ. Mu bàn tay của Thẩm Anh đập lên mặt đất, sau đó thân thể cũng nằm sấp xuống. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhắm ngay môi hắn hôn lên, Thẩm Anh thuận thế hôn ngược lại, hôn hôn gặm gặm như thế một hồi, Mạnh Cảnh Xuân vội vàng né tránh, nhìn trời cười nói: “Vẫn còn ở bên ngoài đấy, Tướng gia đừng nghịch lửa.”
Thẩm Anh quay mặt nàng lại: “Ở ngoài thì sao? Dù sao cũng đâu có ai."
Mạnh Cảnh Xuân vươn tay đè gáy hắn lại, nhỏ giọng oán giận: “Bây giờ Tướng gia nói chuyện càng lúc càng không cần mặt mũi, học của ai vậy? Nghiêm Học Trung sao? Đôi khi tỷ phu nói chuyện với trưởng tỷ đúng là không biết xấu hổ."
“Sao lại so sánh ta với tên thê nô kia, có thể giống nhau sao......" Thẩm Anh chuyển tay nàng đi, "Sợ cảm lạnh thì chúng ta về phòng là được.”
Editor: Ai da, vậy mà cứ tưởng là 2 anh chị sẽ đánh dã chiến chứ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK