• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm thành thân, trong Thục viên chỉ bày mười bàn, bên ngoài cũng không có tiệc cơ động. Mấy nhà hàng xóm đều bàn tán xôn xao, đương triều Hữu tướng bủn xỉn cỡ nào, khó khăn lắm mới cưới vợ được, thế mà ngay cả tiệc cơ động cũng không mở cho người ngoài ăn, định giữ lại tiền để lót quan tài à? Một nhóm người luồn tay trong tay áo đứng đợi ngoài cửa, kiểu gì thì Thẩm Anh cũng phải ra ngoài đón tân nương tử, xem làm sao hắn có thể không biết ngượng nhìn nhiều người đứng trước cửa như vậy mà không cho ăn.

Kết quả, một nhóm người chờ mốc mỏ mà cũng không thấy có ai từ bên trong đi ra. Lúc kiệu của Tông Đình đến, thấy một đống người đứng lúc nhúc trước cửa, còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì. Đến khi kiệu phu lại gần dò la, nghe nói đây là hàng xóm đang chờ Thẩm Anh ra cửa đón dâu, định ăn chùa một bữa, lập tức chạy về nói cho Tông Đình biết.

Tông Đình nghe vậy, ôm bụng cười cả buổi trời, sờ sờ thiệp cưới trong tay áo, nói: “Uống một chút rượu của Thẩm đại nhân đúng là không dễ mà.”

Kiệu phu bên cạnh vội nói: “Đồ cưới chuẩn bị cho Mạnh đại nhân sắp tới rồi, đại nhân có muốn đi vào trước không?”

Trước đó Tông Đình nghĩ, cháu gái xuất giá, dù sao cũng phải chuẩn bị một phần đồ cưới, mặc kệ bao nhiêu cũng coi như là tâm ý của mình, sau này tiếng “cậu” này cũng sẽ gọi thuận miệng hơn.

Hắn vừa mới đi đến cửa, liền thấy Đổng Tiêu Dật đến. Đổng Tiêu Dật thong thả xuống xe ngựa, thấy trước cửa náo nhiệt như vậy, đi tới hỏi một chút. Tông Đình nói sơ qua với nàng, đang muốn mời nàng đi vào trong cùng với mình, Đổng Tiêu Dật lại nói với mọi người: "Các vị đừng đợi nữa, tân nương tử ở ngay tại trong nhà, e là Thẩm đại nhân tên quỷ keo kiệt này sẽ không ra đâu.”

Đám người lập tức xôn xao, cha chả, Thẩm đại nhân cưới nàng dâu này thực sự không có quy củ gì mà, không khác gì nạp thiếp cả, ấy thế mà lúc trước còn ầm ĩ khiến cho dư luận xôn xao cả lên đấy.

Chợt có người nói: "Ai da, nhà này vốn của Mạnh gia, tân nương tử không ra, đừng nói là...... Hữu tướng ở rể đấy chứ?”

Tiếng chậc chậc nổi lên trong khắp đám người, Hữu tướng có uy phong gì đâu, suy cho cùng cũng chỉ là một tên đi ở rể.

Đúng lúc này, Bạch Tồn Lâm đã lẹt đẹt chạy tới. Thời tiết vốn lạnh nhưng hắn đã đổ cả một thân mồ hôi, đứng ở cửa muốn ngó vào trong nhìn một chút, nhưng lại không có ai nhường đường cho hắn.

Mạnh Cảnh Xuân vậy mà lại là một nha đầu! Lừa hắn lâu như vậy, xem hắn như tên đần à? Nha đầu chết tiệt! Nghĩ một chút lại cảm thấy giận ghê gớm, lòng tốt của hắn cứ như là bị ném cho chó ăn vậy. Hắn đang thở phì phì chen vào bên trong, lại bị Đổng Tiêu Dật bắt quả tang, Đổng Tiêu Dật nói nhàn nhạt: "Bạch đại nhân."

Bạch Tồn Lâm cứng ngắc, không dám nhúc nhích, đứng tại chỗ cung kính nói: "Đổng, Đổng đại nhân......"

Ngay sau đó hắn nhìn thấy Tông Đình đứng bên cạnh, lại lắp ba lắp bắp nói: "Tông, Tông đại nhân......"

Tông Đình cũng không thèm liếc hắn lấy một cái, nghiêng đầu nói với Đổng Tiêu Dật: “Bây giờ vào luôn hay là đợi đồ cưới đưa đến rồi mới vào?”

Đổng Tiêu Dật cười hắn: "Ngươi còn thật sự chuẩn bị đồ cưới à? Đã tổ chức ở Thục viên rồi thì còn cần đồ cưới làm gì. Vừa rồi mọi người đều nói Thẩm Anh làm như vậy tức là đi ở rể, mà đi ở rể thì nào có đạo lý nhà gái đưa đồ cưới tới đây.”

"Đổng đại nhân nói có lý." Tông Đình lập tức xoay người đi, nói với kiệu phu: “Không cần đưa đồ cưới nữa, nâng về đi.”

Tông Đình vừa nói một câu này, cả một đội cứ thế lập tức nâng đồ cưới nguyên xi trở về. Dù sao đội đưa đồ cưới này cũng khoác lụa đỏ vô cùng náo nhiệt, Nghiêm Học Trung với Thẩm Thời Linh trên đường đi tới, thấy có người nâng đồ cưới còn tưởng là có nhà nào khác thành thân, cũng không hỏi nhiều. Lúc hai người đến Thục viên, bên ngoài vẫn náo nhiệt như trước, mọi người vẫn không chết lòng, cứ thế mà đứng đợi một bữa cơm của Thẩm Anh. Hàng xóm mà, đến dính dính tí không khí vui mừng cũng có sao đâu?

Lúc này Tông Đình với Đổng Tiêu Dật đã vào trong, Bạch Tồn Lâm vẫn chỉ có thể đóng quân ngay trước cửa, xem có thể bắt được người quen nào dẫn hắn vào trong hay không. Kết quả đợi nửa ngày, phát hiện khoảng một trăm người được Thẩm Anh mời tới, không phải quan lớn tam phẩm trở lên thì chính là nhân vật có máu mặt trong kinh thành, trong số khách đến không có người nào mà hắn có thể nịnh bợ được.

Thẩm Thời Linh thấy trước cửa có nhiều người đứng chặn như vậy có hơi mất hình tượng, sau khi hỏi xong nguyên nhân, nhìn thấy bên cạnh có một tửu lâu, liền nói với Nghiêm Học Trung: “Chàng vào trước đi, thiếp sang tiệm ăn xem một chút.”

Thẩm Thời Linh vào tiệm ăn tìm chưởng quầy, hỏi còn bao nhiêu bàn trống rồi cực kỳ hào phóng đặt hết, để chưởng quầy đi đến mời mấy người đứng trước cửa Thục viên sang tiệm ăn này uống rượu mừng. Chưởng quầy ngẩn người, Thẩm Thời Linh móc ra một tấm ngân phiếu: "Đây là tiền đặt cọc, số còn lại đợi xong hôm nay rồi tới thanh toán. Dù sao Thục viên cũng ở ngay bên cạnh, trực tiếp đến tìm Thẩm đại nhân là được.”

Nàng nói xong liền đi ra ngoài, chưởng quầy sững sờ một khắc rồi vội vàng nhận lấy tiền đặt cọc, chạy ra nhà bếp đằng sau phân phó, sau đó lập tức đi ra ngoài. Trước cửa Thục viên có ít nhất khoảng một trăm người, chưởng quầy kia liền nói, Thẩm đại nhân mời các vị hàng xóm đến bổn tiệm uống ly rượu mừng.

Bên ngoài vốn lạnh, chưởng quầy vừa nói xong câu này, gần một trăm người cứ thế chen chúc đi vào, chưởng quầy lớn tuổi suýt chút thì bị chen đến ngã lăn ra đất.

Cuối cùng trước cửa Thục viên cũng được thanh tịnh hơn một chút, chỉ còn mỗi Bạch Tồn Lâm đứng đó hứng gió lạnh. Từ Chính Đạt khoan thai đi tới, thoáng nhìn Bạch Tồn Lâm, đột nhiên nói: "Bạch đại nhân tới đây làm gì?"

Bạch Tồn Lâm nhìn thấy Từ Chính Đạt, mắt sáng rỡ: "Từ đại nhân cũng tới uống rượu mừng à?” Một Thiếu khanh ngũ phẩm như ông ta mà cũng có tư cách tới ăn tiệc cưới của Thẩm Anh?

Từ Chính Đạt ho một tiếng, từ trong tay áo lấy một tấm thiệp mời ra, mở ra cho Bạch Tồn Lâm nhìn thoáng qua: “Đương nhiên. Chẳng lẽ Bạch đại nhân không nhận được thiệp mời à? Không thể nào, tốt xấu gì Bạch đại nhân cũng là bạn đồng khoa với Mạnh thám hoa, sao có thể không mời Bạch đại nhân cho được?”

Bạch Tồn Lâm đen mặt, lúng túng đến mức nói không ra lời, dõi theo bóng dáng Từ Chính Đạt đi vào trong, lại nhìn ra bên ngoài, thấy mọi người đều đã chen chúc hết vào trong tiệm ăn ăn tiệc. Hắn hít hít lỗ mũi, luồn tay vào trong tay áo rồi cĩng đi vào tiệm ăn.

Bên trong Thục viên đã bái đường xong, Thẩm Anh ở ngoài xã giao với khách khứa, Mạnh Cảnh Xuân đến hậu viện thay quần áo. Hôm nay thân phận của nàng là tân nương tử, không tiện ra đằng trước ăn cơm, vì thế đi thẳng tới nhà bếp. Thẩm Anh đã đặc biệt dặn đầu bếp giữ lại một bàn thức ăn cho nàng, Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống, thấy món ngon bày đầy bàn, ăn vui đến mức quên trời quên đất.

So với lễ thành hôn ở đất Sở lần trước, hôm nay lại bớt việc hơn nhiều. Mạnh Cảnh Xuân gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng, chợt cảm thấy chán ngấy, lập tức bỏ xuống chuển sang món khác.

Thẩm Đại Duyệt sợ tẩu tẩu ở hậu viện cô đơn, đặc biệt mang một ít thức ăn từ đằng trước đến đây, lại thấy Mạnh Cảnh Xuân đang một mình quất một bàn thức ăn, không khỏi ngậm miệng. Mạnh Cảnh Xuân chào hỏi nàng, mời nàng tới ăn cùng, lại hỏi một ít chuyện trong mấy ngày gần đây của nàng, đọc sách gì, đi những đâu. Thẩm Đại Duyệt lần lượt khai báo, cuối cùng lại nói sắp về Sở rồi. Mạnh Cảnh Xuân thấy cả buổi trời mà nàng cũng không nhắc đến Trần Đình Phương, cũng không dám hỏi nhiều nữa.

Mấy người ngồi ở đằng trước nhà đều là nhân vật tai to mặt lớn, nên cũng không gây ra chuyện gì ầm ĩ, ăn uống linh đình, lá mặt lá trái, nói năng bùi tai. Không như lúc ở Sở, đủ loại thân thích, đủ mọi hạng người, muốn người thế nào là có thế đó, nói chuyện cũng không có gì cố kỵ. Hơn nữa mấy người ăn tiệc hôm nay cũng biết rõ Thẩm Anh không thích uống rượu, vì vậy không ai đến mời rượu, về điểm này thì Thẩm Anh cực kỳ hưởng thụ.

Tông Đình gọi Thẩm Anh qua, cầm lấy một cái bát không, đưa cho hắn rồi gắp hai đũa thức ăn vào: "Thẩm Anh à, tổ chức tiệc cưới trong nhà cha vợ mà còn phải đi ra xã giao, ngay cả thức ăn cũng không ăn được một miếng, thật là khổ cực quá đi mà."

Đổng Tiêu Dật ngồi bên cạnh cười, nhấp một ngụm rượu, nói: "Tông đại nhân làm chức cậu này thật đúng là không dễ, còn phải lo lắng sợ chồng của cháu gái không ăn cơm được, đúng là nhọc lòng.”

Tông Đình cười nhạt: "Đổng đại nhân làm chức cô cô này cũng không dễ mà, tiễn cháu gái xuất giá hai lần, không biết trong lòng là cảm nhận gì nữa.”

Trên mặt Thẩm Anh vẫn giữ nguyên bình tĩnh, ngồi xuống chậm rãi dùng bữa. Tông Đình liếc nhìn hắn một cái: “Da mặt ngươi bây giờ dày ghê hồn.”

Thẩm Anh ăn xong, cũng không thèm nâng mắt, đặt bát không xuống. “Như nhau như nhau.”

Tông Đình liếc qua Từ Chính Đạt ngồi bàn đằng sau: “Ngươi thiếu tiền mừng cỡ nào mà ngay cả thể loại như Từ Chính Đạt cũng đến dự tiệc được thế? Đúng là không biết phải nói ngươi thế nào nữa.”

Đương nhiên Thẩm Anh đã sớm để ý đến, ánh mắt bất chợt dời về phía Nghiêm Học Trung, nói: "Nghe nói Nghiêm đại nhân không nỡ đơn độc chi ra một phần tiền mừng nên mới trả thiệp mời này lại, chắc là Từ đại nhân tiện tay dắt trộm dê."

Nghiêm Học Trung nghe vậy, sắc mặt không tốt, Thẩm Thời Linh ngồi bên cạnh cúi đầu uống trà, hắng giọng một cái nói: “Còn có chuyện này nữa cơ à.”

Nghiêm Học Trung nghiêm mặt: "Mọi việc chỉ dựa vào suy đoán không tốt mà thôi."

Mọi người cười ha ha hai tiếng, không cần nói cũng biết, các vị ngồi đây đều hiểu được. Cả đám đều nghĩ thầm, Nghiêm Học Trung ngươi vẫn nên tự cầu phúc nhiều một chút đi, coi chừng về nhà phải quỳ ván giặt đồ đấy.

Bữa tiệc cưới này tuy rất vui vẻ, nhưng tuyệt đối không được xem là náo nhiệt. May mà ý đồ của khách khứa đến đây cũng không phải là muốn ầm ĩ náo nhiệt, ăn xong nói thêm vài câu chúc mừng, đến xế chiều liền lục tục tan về.

Hàng xóm bên ngoài cũng đã được ăn uống no đủ, từng người tan đi. Chưởng quầy tiệm ăn đứng bên quầy lạch cà lạch cạch khẩy bàn tính, cẩn thận tính một chút, trừ đi tiền đặt cọc, tính rành mạch rõ ràng xem còn thiếu bao nhiêu lượng bạc, sau đó liền cầm sổ sách qua Thục viên.

Thẩm Anh hơi mệt, đang nghỉ ngơi trong thư phòng. Mùa này ngày khá ngắn, mắt thấy trời sắp tối, Ngưu quản gia tới gõ cửa, nói chưởng quầy tiệm ăn tìm tới, bảo là muốn tính tiền.

Thẩm Anh hỏi một chút, bảo là chuyện này ai làm chủ thì cứ đi tìm người đó, không liên quan gì tới hắn rồi bảo Ngưu quản gia tiễn khách. Chưởng quầy kia ồn ào, sao Thẩm đại nhân lại keo kiệt đến thế. Còn chưa gào được vài câu, Ngưu quản gia đã kéo người đó đến một bên, nhỏ giọng nói: "Trong phủ chúng ta khá là đặc biệt, Thẩm đại nhân không có quản lý tiền. Vị phu nhân đến tiệm ăn tìm ngươi trước đó là trưởng tỷ của Thẩm đại nhân, ngươi cứ đến Thẩm phủ tìm nàng ấy tính tiền là được.”

Chưởng quầy kia nghĩ thầm, ít nhiều gì phu nhân kia cũng sảng khoái, chắc cũng sẽ không quỵt nợ, ngừng chân lại nghĩ một chút rồi đi thật.

Màn đêm buông xuống, Mạnh Cảnh Xuân đã đi ngủ sớm, Thẩm Anh rửa mặt xong, thay một tấm áo khoác ấm áp ngồi đọc sách một lát, đến khi vào phòng, Mạnh Cảnh Xuân lại ngồi dậy, dụi dụi mắt nói: "Tướng gia xong việc rồi à.”

“Ừ.” Thẩm Anh ngồi ở bên giường, nghịch nghịch tóc nàng, “Ngủ tiếp đi, trời lạnh rồi.”

Mạnh Cảnh Xuân sáp đầu lại gần, duỗi tay ôm lấy cánh tay hắn, hôn hôn mổ mổ rồi tự mình cười lên. Thẩm Anh đè đầu nàng lại: “Ngủ đủ rồi phải không?”

Mạnh Cảnh Xuân vẫn cười như trước, giọng hơi khàn: "Cũng tàm tạm......"

Thẩm Anh cách một lớp trung y đùa nàng, Mạnh Cảnh Xuân cũng ôm hắn hôn hôn gặm gặm không buông tay. Lúc hai người đều đang thở hổn hển, Thẩm Anh lại bất chợt nhớ ra gì đó, thoáng chốc buông nàng ra.

“Có phải nguyệt sự tháng này của nàng chưa tới không?”

Mạnh Cảnh Xuân giương mắt nhìn hắn, vẫn còn hơi hổn hển: “Đúng vậy......" Nàng bỗng nhiên hiểu ra được chuyện gì đó, cánh tay khoác trên người Thẩm Anh cũng buông xuống.

Thẩm Anh nằm xuống bên cạnh, đối diện với nàng, nói: "Ngày mai xin nghỉ đi, đừng đến nha môn nữa. Ta sẽ gọi Trương Chi Thanh tới đây một chuyến."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK