• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Cảnh Xuân không hề dự liệu là sẽ đến nhanh như vậy, trong phút chốc có hơi hốt hoảng.

Cho đến sáng hôm sau, Trương Chi Thanh đeo hòm thuốc xuất hiện trong phủ, Mạnh Cảnh Xuân mới lấy lại được tinh thần. A, bây giờ chính là lúc xác nhận xem có thật là có thai hay không.

Thẩm Anh cũng không có lòng dạ nào mà lên triều, Trương Chi Thanh liếc nhìn hắn một cái, bắt đầu trêu ghẹo: "Hôm qua còn uống rượu mừng ở trong vườn này, hôm nay liền tới chẩn xem có thai hay không...... Hiệu suất của Thẩm đại nhân thật sự là......"

Thẩm Anh không để ý đến lời của hắn, vội vàng để Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống rồi kéo ghế cho Trương Chi Thanh, ra hiệu cho hắn ngồi. Trương Chi Thanh chậm rì rì lấy gối bắt mạch từ trong hòm thuốc ra, lại chậm rì rì nói: “Nhớ lại, lần đầu tiên chẩn bệnh cho Mạnh đại nhân là lúc vẫn còn ở quan xá. May mà lúc ấy phát hiện sớm, nếu muộn thêm một ngày, e là Mạnh đại nhân đã......"

Thẩm Anh trừng mắt nhìn hắn.

Trương Chi Thanh lại nói: “Tính ra, lần hôn mê đó vẫn là do sai lầm của Thẩm đại nhân. Nếu không đưa điểm tâm kia cho Mạnh đại nhân, vậy thì cũng không đến nỗi xuất hiện loại chuyện kia nha.”

Hiện tại đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân đã biết rõ đầu đuôi lúc đó, bây giờ nghe hắn nói vậy, chỉ có thể nhịn cười, nói: "Hôm nay làm phiền Trương thái y." Nói xong liền đặt tay lên gối bắt mạch.

Trương Chi Thanh thong thả chẩn mạch, Thẩm Anh đứng bên cạnh cũng mang vẻ mặt gấp gáp. Tuy đã khắc chế, nhưng dáng vẻ này rơi vào trong mắt Trương Chi Thanh vẫn hết sức buồn cười. Hắn thừa nước đục thả câu chậc chậc hai tiếng, mím môi thu hồi lại gối bắt mạch, lại không ừ hử tiếng nào đóng kỹ hòm thuốc rồi đeo hòm thuốc đứng dậy.

Thẩm Anh phủ lấy cổ tay hắn: “Sao?”

Trương Chi Thanh nhìn hắn, im lặng một lúc, cau mày. Thẩm Anh căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều đã mướt mồ hôi, vội nói: "Ngươi có nói hay không.”

Trương Chi Thanh nhịn không được, hì hì một tiếng bật cười: "Chúc mừng Thẩm đại nhân Mạnh đại nhân."

Trái tim thấp thỏm của Thẩm Anh thoáng chốc thả lỏng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Cảnh Xuân lại thật sự bình tĩnh, mở miệng nói: "Trương thái y không ngại thì ở lại trong phủ ăn bữa cơm trưa đi.”

Trương Chi Thanh khoát tay, cười nói: "Không được rồi, Thái y viện còn có chuyện, ta phải chạy về, bây giờ phải đi đây. Mạnh đại nhân an tâm dưỡng ——" Hắn lại chắp chắp tay: “Chúc mừng lần nữa nha.”

Hắn đang định đi, Thẩm Anh lại túm chặt lấy hắn. Trương Chi Thanh quay lại: "Thẩm đại nhân đang làm gì vậy? Thầy thuốc nhất định không dám nhận tiền thưởng, Thẩm đại nhân vẫn nên để tại hạ đi về đi.”

Thẩm Anh liếc nhìn hắn một cái: “Đâu có định đưa tiền thưởng cho ngươi.”

“Vậy......"

Thẩm Anh hắng giọng một cái, cân nhắc cả buổi mới nói: “Phải viết một ít thuốc dưỡng thai chứ?”

Trương Chi Thanh kinh ngạc nhìn Thẩm Anh: "Thẩm đại nhân —— "

Hôm nay Trương Chi Thanh diễn quá tận lực, Thẩm Anh mím môi nhìn chòng chọc hắn: “Được rồi, đừng diễn trò nữa. Ta chỉ muốn hỏi xem có cần uống thuốc dưỡng thai bồi bổ gì hay không thôi.”

Trương Chi Thanh đứng thẳng người lại, nghiêm mặt: “Đừng đùa, thuốc có ba phần độc, uống thuốc bổ không bằng ăn đồ bổ. Cơ thể Mạnh đại nhân thật sự rất tốt, mạch tượng cũng rất tốt, thường ngày chỉ cần ăn một ít đồ bổ là được.” Hắn hơi ghét bỏ nhìn thoáng qua Thẩm Anh: “Bây giờ ngươi chính là quan tâm quá sẽ bị loạn. Đừng căng thẳng quá, sẽ khiến cho người trong nhà căng thẳng theo, đối với thai phụ cũng không tốt."

Nói xong, hắn lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân nói: “Chỉ cần cơ thể Mạnh đại nhân khỏe mạnh, tâm trạng bình thường là tốt rồi. Tương lai sẽ khổ cực hơn một ít, đến lúc đó nghỉ ở nhà liền không sao.”

Mạnh Cảnh Xuân đứng lên, trên mặt có nụ cười yếu ớt: “Ừ, đã biết, Trương thái y vất vả rồi.”

“Sau này mỗi tháng ta lại tới một lần, nếu có gì bất thường thì cứ lập tức sai người đến Thái y viện tìm ta là được.” Trương Chi Thanh làm tròn bổn phận nói, xong rồi mới vỗ vỗ vai Thẩm Anh: “Đi đây.”

Thẩm Anh tiễn hắn ra cửa, sau khi quay vào thì vui vẻ vô cùng. Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn như vậy, không khỏi cười hắn: “Tướng gia vui đến mức đó à?”

Thẩm Anh nhìn bụng nàng vẫn còn bằng phẳng như trước, hơi hơi bình tĩnh lại một chút, ánh mắt lập tức dời lên nhìn Mạnh Cảnh Xuân, duỗi tay ôm lấy nàng, nhẹ giọng thở dài: "Sẽ rất khổ cực đấy, sợ không?"

Mạnh Cảnh Xuân phì cười: “Sợ gì chứ? Gan của thiếp rất lớn.” Nàng đẩy Thẩm Anh ra, ngược lại đi dỗ dành hắn: “Hôm nay Tướng gia đừng loanh quanh trong phủ, không lên triều cũng được, nhưng bên Chính sự đường chắc chắn là có một đống chuyện. Nếu chàng không đi, Đổng đại nhân sẽ bận chết mất, sợ là sẽ lại oán hận. Nàng ấy chỉ cần lên tiếng là sẽ không nể tình đâu......"

Thẩm Anh đứng một lát, lại chạy đến nhà bếp ở hậu viện dặn dò đầu bếp rồi lộn trở lại nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Hôm nay nàng không được đi nha môn, biết chưa?”

Trong tay Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn dồn một đống vụ án, nàng suy nghĩ một chút, chỉ đáp: “Ừ, biết rồi.”

Thẩm Anh quay đầu lại nhìn vài lần rồi mới cực kỳ luyến tiếc rời đi.

***

Tin tức Mạnh Cảnh Xuân có thai truyền đi cực nhanh, trên phố lại bàn tán ầm ĩ ——

“Ái chà xem ra Hữu tướng thật đúng là có năng lực ghê gớm, nhanh thế mà đã làm cha.”

"Xem ra là có thai trước khi kết hôn à nha, Hữu tướng làm vậy chính là có con mới cưới đó, có khi hồi trước là một tên quỷ phong lưu cũng không biết chừng.”

“Hồi trước cô nương nhà ngươi đã uổng công ngưỡng mộ Hữu tướng rồi nha, thật không ngờ hắn lại là loại người như thế.”

“Nếu Thẩm gia có được một thằng nhóc, tương lai nhất định được ổn thỏa phong ấm(1). Còn nếu là một cô nương, không chừng lại được tiến cung làm nương nương, đúng là tốt số mà”

(1) Phong ấm: Thời xưa, quan lại có một phẩm hàm nhất định, ông bà cha mẹ và vợ đều sẽ được phong tặng, con cháu cũng được hưởng nhờ bóng râm, được phong quan tước. Kiểu như là con ông cháu cha ấy.

“Đúng vậy, Hữu tướng là người nham hiểm đến thế cơ mà ......"

“Cuối cùng Hữu tướng cũng đã có thể ưỡn lưng làm người rồi ha.”

"Thôi đi gần ba mươi mới tòi ra được đứa con, tự mãn cái quái gì cơ chứ”

......

Đương nhiên là Thẩm Anh không đếm xỉa tới mấy người mồm năm miệng mười đó, một lòng một dạ đều đặt trên người Mạnh Cảnh Xuân, hỏi han ân cần, tỉ mỉ chu đáo, chỉ sợ nàng dâu của mình chịu thiệt thòi gì.

Mạnh Cảnh Xuân có chút chịu không nổi đãi ngộ cung phụng này, cảm thấy trong phủ cực kỳ khó chịu, sáng sớm một ngày kia liền lén lút chuồn đến nha môn. Lúc nàng đến nha môn, thấy đống vụ án ban đầu được giao vào tay nàng vẫn còn treo trên danh nghĩa của nàng, Nghiêm Học Trung không hề có ý định chia cho người khác làm. Nàng không đến nha môn đã được mười ngày, vì thế, mấy vụ án tồn đọng này cũng phải nhanh chóng nhặt lên giải quyết sạch.

Bây giờ nàng vẫn chưa lộ bụng bầu, quan bào cũng không tính là quá chật, nên khi đi lại trong nha môn cũng không có gì quá kỳ lạ. Các đồng liêu thuận miệng nói lời chúc mừng, cũng không khua môi múa mép loạn xạ, trong nha môn cực kỳ thanh tịnh, nàng cảm thấy rất tốt.

Đến giữa trưa, có người tới đưa cơm cho Nghiêm Học Trung, Nghiêm Học Trung gọi nàng qua, đưa hộp thức ăn cho nàng, nói: “Có thai rồi, buổi trưa chỉ ăn lương khô thật sự không được tốt. Sau này ngươi nói với người trong phủ một tiếng, sai người đến đưa cơm trưa đi.”

Mạnh Cảnh Xuân hơi ngại ngùng cầm lấy hộp thức ăn , lại đưa lương khô của mình cho Nghiêm Học Trung rồi mới rời đi. Nghiêm Học Trung cầm hộp lương khô kia, mặt đen sì sì, nhưng chỉ đành phải vùi đầu ăn.

Buổi tối Mạnh Cảnh Xuân về nhà khá sớm, vội vàng về trước Thẩm Anh, cho nên Thẩm Anh còn tưởng nàng ở trong nhà cả ngày, cũng không hỏi gì nhiều.

Đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân không thể bảo người trong phủ đưa cơm trưa đến, ngày hôm sau nàng lại mang theo lương khô đến nha môn. Kết quả, đến giữa trưa, Nghiêm Học Trung xách hộp cơm đúng lúc đi ngang qua, thấy nàng lại vẫn gặm lương khô, lạnh mặt nói: “Không bảo người trong phủ đưa cơm tới à?”

Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu lên nhìn hắn, lắc lắc đầu.

Nghiêm Học Trung bó tay, lại đành phải đưa hộp cơm của mình ra đổi với lương khô của nàng rồi đi về thẳng.

Liên tiếp mấy ngày như vậy, Nghiêm Học Trung thật sự đói đến phát điên, dứt khoát bảo người trong phủ đưa hai phần cơm trưa tới. Kết quả, Thẩm Thời Linh biết chuyện này, trực tiếp giết đến nha môn, đập bàn nói: “Sao chàng có thể nhẫn tâm để một thai phụ đến nha môn làm việc chứ?”

Lần này Nghiêm Học Trung lại vô cùng kiên cường, bắt bẻ nói: “Công việc trên tay muội ấy vẫn chưa được giải quyết xong, quẳng cho người khác, làm sao người ta làm cho được? Đại Lý tự vốn đã thiếu người, muội ấy khỏe hùng hục như vậy, sao lại không thể tới làm việc được? Huống chi bây giờ ta cũng không để muội ấy phải tự mình chuyển hồ sơ, cũng không có việc nặng nào khác, nàng không cần lo lắng."

Thẩm Thời Linh cực kỳ có nguyên tắc, bây giờ Mạnh Cảnh Xuân có thai, đương nhiên mọi chuyện đều phải lấy thân thể làm trọng, làm sao còn có thể đi quản chuyện trong nha môn gì đó, liền nói với Nghiêm Học Trung: “Chàng mau mau để muội ấy về đi. Thiếp mặc kệ Đại Lý tự thiếu người hay không, phải lấy em dâu cháu trai của thiếp làm trọng. Thời gian mang thai vốn đã khổ cực rồi, còn phải phí lòng phí sức ở chỗ này, thật sự rất khó cho muội ấy. Hiện giờ A Anh không biết chuyện này, nếu hắn biết, thế nào cũng phải tới đây, không kéo Tiểu Mạnh về không được.”

Nghiêm Học Trung lại nói: "Tự bản thân Mạnh Cảnh Xuân muốn tới đây, e là cho dù ta có khuyên muội ấy, muội ấy cũng không về.”

"Cứng đầu gặp đầu cứng." Thẩm Thời Linh nói thầm một tiếng, "Hai người bọn họ nhất thiết đừng vì chuyện này mà tranh cãi. Hôm nay thiếp dẫn Tiểu Mạnh về trước, chàng chia công việc trên tay muội ấy cho người khác đi, thiếp khuyên muội ấy nhiều một chút là được.”

Mắt thấy canh giờ không còn sớm, Thẩm Thời Linh đến tiền sảnh tìm Mạnh Cảnh Xuân, lần lượt giải thích rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, bảo là mang nàng về trước, mất công Thẩm Anh biết rồi lại xảy ra mấy chuyện không cần thiết.

Suy cho cùng thì Mạnh Cảnh Xuân cũng dễ nói chuyện, lập tức thu dọn hồ sơ trên tay, khóa vào trong ngăn tủ rồi lên xe ngựa cùng với Thẩm Thời Linh.

Kết quả khi hai người về đến Thục viên thì Thẩm Anh đã về sớm một bước.

Hôm đó là sinh nhật Mạnh Cảnh Xuân, Thẩm Anh đặc biệt về sớm một chút, không ngờ nàng lại không ở trong phủ. Hắn đợi một hồi, cảm thấy chắc là nàng đến nha môn, vừa định ra ngoài tìm nàng, xe ngựa của Mạnh Cảnh Xuân với Thẩm Thời Linh đã đến.

Thẩm Thời Linh nhìn thấy hắn, cực kỳ hờ hững mở miệng nói: "Hôm nay rảnh rỗi dẫn Tiểu Mạnh đến Viên Giác tự một chuyến, bây giờ đưa người về đến nơi rồi, ta đi trước đây.”

Thẩm Anh nói tiếng ‘vất vả’, bảo Mạnh Cảnh Xuân vào nhà trước, lại một mình tiễn Thẩm Thời Linh đến cửa, khẽ nhíu mày nói: “Có phải là giấu ta chuyện gì hay không?”

Thẩm Thời Linh cười cười, qua một lát mới nói: "Tiểu Mạnh mới vừa nói với ta, chỉ định làm xong mấy việc trên tay thì sẽ không đến nha môn nữa. Ngươi nhất quyết đừng vì chuyện này mà tranh chấp với muội ấy, nếu chọc tức em dâu cùng cháu trai của ta thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

"Cháu trai cháu trai, gọi thuận miệng thế. Lỡ là con gái thì sao?”

"Con gái thì sao? Nếu là cháu gái, ta cũng yêu thương giống vậy thôi.” Thẩm Thời Linh buột miệng nói ra, "Xem ra ngươi muốn có con gái à.”

Thẩm Anh không trả lời, quơ quơ tay ra hiệu nàng có thể đi về.

Đợi Thẩm Thời Linh đi rồi, Thẩm Anh quay lại nhà bếp sau hậu viện, thấy Mạnh Cảnh Xuân ngồi trước bàn ăn chờ hắn, đã xới cơm cho hắn xong rồi. Thẩm Anh xách một bao vải ngồi xuống, đặt bao vải lên chiếc ghế trống, nhìn Mạnh Cảnh Xuân: "Biết hôm nay là ngày gì không?”

Mạnh Cảnh Xuân sờ sờ mũi, cười dịu dàng nhìn hắn: “Ừ, sinh nhật thiếp.”

Thẩm Anh ngồi thẳng dậy, cũng không bưng bát lên: "Sinh nhật có phải nên nói thật hay không.”

Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân chuyển chuyển, chắc là đã bị hắn nhìn thấu, cười ha ha nói: “Thiếp cũng đâu có giấu Tướng gia cái gì đâu, lúc nào cũng nói thật mà.”

“Ừ?” Thẩm Anh thong dong nhìn nàng: “Thật sự không có gạt ta gì cả?”

Mạnh Cảnh Xuân bưng bát cơm lên, vùi đầu ăn cơm, gật gật đầu.

"Tiểu lừa đảo." Thẩm Anh cũng không thèm so đo với nàng, cầm bao vải từ trên ghế lên.

Động tác trong tay Mạnh Cảnh Xuân hơi ngừng lại một chút, nhìn chòng chọc bao vải kia, nói: "Ồ? Lẽ nào là quà tặng thiếp?”

Thẩm Anh đưa tay qua xoa xoa đầu nàng, lại rút tay về, chậm rãi mở bao vải kia ra: “Không phải cho nàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK