• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua một đêm triền miên, nhưng tinh thần của Lãnh Thiên Hàn rất tốt.



Khi thức dậy, nhìn cô gái nhỏ nằm trong lòng mình, cả người cô đều là dấu vết của cuộc hoan ái hôm qua, anh cảm thấy cô ấy đã hoàn toàn thuộc về mình. Hai mươi tám năm chăn đơn gối chiếc cũng đã được giải quyết.



Không nỡ gọi cô dậy nên anh thay bộ quần áo đơn giản rồi xuống dưới nhà trước. Lúc này, mọi người đang ở phòng khách.



Chỉ thấy Lãnh Thiên Hàn nhưng không thấy dâu, cả nhà đều giơ ngón cái lên. Khóe miệng anh giật giật. Anh thề, đây là lần đầu tiên trong đời ba người này khen anh.



Mẹ Lãnh lên tiếng: "Con bé còn ngủ à?"



"Vâng."



"Để con bé ngủ đi. Bốn người chúng ta ăn cơm thôi."



Đợi Giản Ngân tỉnh dậy cũng đã gần tối. Cô lấy điện thoại xem, gần 6 giờ rồi.



"..." Không ngờ cô lại ngủ nhiều như vậy. Cũng tại Lãnh Thiên Hàn, giày vò cô đến gần sáng mới chịu buông.



Giản Ngân định đi thay quần áo thì cảm thấy hạ thân đau nhức, hai chân bủn rủn. Cô ngồi bệt lại xuống giường.



Giờ thì hay rồi, đi cũng không xong nữa...



"Cạch", Lãnh Thiên Hàn mở cửa bước vào. Nhìn cô gái ngồi trên giường chỉ lấy chăn quấn lại đang trừng mắt nhìn mình, bỗng cảm thấy có chút... đáng yêu a.



Anh tiến lại, gỡ chăn ra khỏi người cô. "Anh giúp em tắm rửa."



Bế cô gái khỏi giường, Lãnh Thiên Hàn như có như không liếc nhìn màu đỏ hồng trên tấm ga giường. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười.



Miệng thì nói tắm cho cô nhưng tay thì bắt đầu sờ mó loạn xạ. Giản Ngân hận không thể cho anh ta một cái bạt tay. Đây mà là tắm à?



Đợi hai người xong xuôi thì cũng đã gần 10 giờ. Ga trải giường cũng đã được thay, anh đặt cô nằm xuống rồi nói: "Anh nấu cho em chút gì đó ăn."



Một lát sau, anh bưng lên 1 chén súp nóng hổi. Giản Ngân đang ăn, thấy Lãnh Thiên Hàn cứ nhìn chằm chằm mình thì có chút rùng mình. "Bảo bối, anh làm sao vậy? Mặt em dính gì à?"



"Không có."



"Chứ sao anh nhìn em mãi vậy?"



"Đang nghĩ khi nào em mới chính thức làm vợ anh."



"..." Cô hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề này. Sao sau khi ngủ xong anh ấy thay đổi dữ vậy...



Bỗng, trong đầu anh nảy ra một ý. "Hay mình làm giấy kết hôn trước đi. Hôn lễ thì từ từ. Em thấy thế nào?"



Giản Ngân suy nghĩ 1 lát, rồi gật đầu. "Cũng được."



Thế là sáng hôm sau, Lãnh Thiên Hàn nói với ba người lớn về ý kiến này, tất cả đều rất vui vẻ. Đùa, làm giấy kết hôn chứng tỏ con dâu đã được gả vào đây, bọn họ có điên mới ngăn cản.



Hai người cùng đến cục dân chính. Lãnh Thiên Hàn cầm tay cô, có chút run. Giản Ngân cảm nhận được, cười nói: "Em còn không lo, anh lo cái gì?"



"Anh sợ đây là mơ."



Hết cách, cô đành nhéo má anh một cái. "Đau không? Nếu đau là anh không có mơ."



Vào trong rồi, sau khi điền hết thủ tục cần thiết, hai người bắt đầu chụp hình.



Hôm nay Lãnh Thiên Hàn chọn một bộ âu phục màu đen, mái tóc được chải chuốt cẩn thận làm cho anh càng thêm đẹp trai và phong độ.



Còn Giản Ngân chọn 1 bộ đầm màu trắng cổ cao, tôn lên làn da trắng như tuyết. Một nam một nữ với hai sắc màu đối lập nhau, khiến cho thợ chụp ảnh cũng phải xuýt xoa. Mười mấy năm nay chụp ảnh cưới chưa bao giờ ông thấy cặp đôi nào đẹp như vậy, hơn nữa nhìn cô gái này có chút quen quen...



Xong xuôi, Lãnh Thiên Hàn cứ ngây ngô cầm giấy chứng nhận kết hôn, hận không thể đính chặt vào người. Giản Ngân nhìn hành động trẻ con đó, cười khẽ.



"Em cười cái gì?"



"Ha ha không có."



Lãnh Thiên Hàn ôm cô vào lòng. "Bây giờ em thật sự đã trở thành vợ anh rồi."



Cô cũng vỗ vai anh. "Chúc mừng anh đã được thăng cấp làm chồng của Giản Ngân."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK