Vương Thanh giống như chăm cho con trai, bản thân thì cả trán đầy mô hôi vẫn còn lo Phùng Kiến Vũ nóng hay lạnh. Cố Ninh cũng không ngừng chửi thầm trong bụng. Ánh mắt Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh có thể luyện ra được mật rồi, hai người này có thể thu liễm một chút hay không.
Cố Ninh nhìn lướt qua Bạch Nham ngốc nghếch đang ăn bên cạnh, người này nhất định đã làm gì đó sau lưng cô rồi.
Bạch Nham xoay người thấy Cố Ninh trừng mắt liền biết trong lòng bạn gái nghĩ gì: "Đừng giận, cho em xem cái này cực kích thích!".
Ngày đó Bạch Nham theo Vương Thanh ra ngoài xem chút tình hình, nhưng không cẩn thận thấy hai người ở cầu thang ôm hôn nhau, hắn ngứa tay giơ điện thoại ra chụp một tấm.
"Ai u, đâu rồi?" Bạch Nham tìm nửa ngày, thế nào cũng không tìm thấy bức ảnh kia nữa.
Vương Thanh nhìn hắn lật tung cả điện thoại lên, hừ một tiếng: "Tìm ảnh gì?. Tôi giúp cậu xóa rồi".
"Thao!".
Bạch Nham cầm điện thoại ném một cái, hai người đối diện còn không biết xấu hổ hắc hắc cười rộ lên, Phùng Kiến Vũ lấy điện thoại di động của Vương Thanh ra: "Cố Ninh, tôi có ảnh bạn gái cũ của Bạch Nham, cô xem không?".
"Tôi Kháo. Đại Vũ, cậu chỉ học được tính xấu của Vương Thanh thôi" Bạch Nham tức muốn chết. Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu mà một chút cũng không đỏ mặt là thế nào.
Vương Thanh gắp thịt cho Phùng Kiến Vũ: "Biết vậy mà vẫn còn muốn uy hiếp người khác, đúng là làm trò cười".
Phùng Kiến Vũ lướt lướt điện thoại của Vương Thanh xem ảnh chụp, đa phần đều là ảnh tự sướng của hắn và ảnh chụp chung của hai người, còn có mấy ảnh lộn xộn trên giường không biết chụp từ lúc nào, cậu lướt qua một loạt, ở cuối cùng tìm thấy một bức ảnh xa lạ.
Ảnh chụp rất tối, thực sự không nhìn rõ, cậu nhìn được là góc nghiêng của một người, nhưng nhìn hồi lâu cũng không nhận ra được là ai. Phùng Kiến Vũ đọc kĩ thông tin về ảnh chụp trong máy, không phải là chụp từ điện thoại này của Vương Thanh, xem chừng là từ điện thoại khác chuyển vào.
Ảnh chụp người nào mà đáng để lưu giữ như vậy.
Phùng Kiến Vũ có chút ăn không tiêu.
Người bên cạnh mới vừa rồi còn rất vui vẻ, bỗng nhiên lại không nói nữa, Vương Thanh hỏi: "Làm sao vậy, ăn rồi buồn ngủ?".
"Ừm, buồn ngủ".
Vừa nghe cậu nói buồn ngủ, Vương Thanh nhanh chóng giục hai người đối diện: "Hai người ăn nhanh lên, ăn xong còn tính tiền, có biết mấy giờ rồi không?".
"Cậu cút đi".
Ăn cơm xong, ai trở về phòng nấy, Vương Thanh trong lòng suy nghĩ thấy có gì đó không đúng. Phùng Kiến Vũ lúc nào cũng có thể ăn, còn có thể vừa ngủ vừa ăn, tự dưng hôm nay lại nói mình buồn ngủ không muốn ăn.
Bạch Nham quay về thấy bạn cùng phòng đang trầm từ: "Nghĩ gì vậy?".
Vương Thanh không trả lời, đem chuyện lúc ăn cơm ra nghĩ một lần, rồi lấy điện thoại di động ra xem, sau khi mở ra liền thấy tấm ảnh cuối cùng mà Phùng Kiến Vũ xem lúc nãy.
Là ảnh năm ấy hắn chụp Phùng Kiến Vũ ở trong phòng học.
Nghĩ đến đây có thể là nguyên nhân khiến Phùng Kiến Vũ tức giận, Vương Thanh cười đến giường cũng rung lên, Bạch Nham đi qua vỗ vỗ vai hắn: "Bạn thân, cậu không có chuyện gì chứ?. Mới vừa rồi còn vẻ mặt đau khổ cay đắng, tại sao hiện tại lại vui vẻ rồi?".
Vương Thanh nín cười, chuyện này có thể khiến hắn vui vẻ cả một năm.
Thật là đáng yêu, thật là đáng yêu!. Ghen với chính mình!.
Tự mình vui vẻ nửa giờ, càng nghĩ càng thấy vui không sao tả được, nhịn không được đăng lên một trạng thái. [Từ biệt đã lâu, nhớ em], đăng cùng với câu nói đó là bức ảnh chụp nửa mặt mà Phùng Kiến Vũ không nhận ra nhân vật chính là bản thân cậu.
Phùng Kiến Vũ theo thường lệ mặt không đổi sắc, dùng trạng thái lạnh lùng máu tanh chơi Crossfire. Lúc trở lại thấy vẻ mặt Phùng Kiến Vũ không tốt, cả ba người còn lại đều thắc mắc có phải đã cãi nhau với Vương Thanh không.
Từ Khoát lấy điện thoại ra, mở wechat, tìm đến group chat nhỏ.
Từ Từ đồ chi: [Tôi thấy Thanh ca còn đăng wechat nói nhớ nhị ca mà, nhìn không giống cãi nhau]
Cốc Nam: [Còn có tâm tình đăng wechat sao?]
Mã Dung: [Đúng nhị ca sao?]
Từ Từ đồ chi: [Thế nào lại không phải, chỉ là ảnh có chút tối thôi]
Mã Dung: [Nhìn kỹ một chút thấy đúng vậy a!. Nhưng nhị ca lúc ấy gầy, hiện tại...]
Cốc Nam: [Đừng nói ra, người yêu người ta không có chê!]
Từ Từ đồ chi: [Nhị ca tức giận với ai vậy?]
Cốc Nam & Mã Dung:[Ai biết]
Phùng Kiến Vũ sinh hờn dỗi, thoát khỏi trò chơi trong lòng vẫn còn khó chịu, chuyển qua lướt wechat xém chút nữa tức muốn ngất.
Được.hiện tại có người yêu mà còn bắt đầu tơ tưởng người khác, mẹ nó, mới ở bên nhau được mấy ngày????.
Nhớ Nhớ Nhớ!. Nhớ cái đầu anh!.
Phùng Kiến Vũ còn đang tức giận, Tiểu Thanh gửi một đoạn âm thanh sang: "Nhớ em"
Được lắm Vương Thanh! Bản lĩnh lớn!.
Phùng Kiến Vũ mím chặt môi đằng đằng sát khí ấn vào xem tỉ mỉ tấm hình kia, cậu muốn nhìn thật rõ tên tiểu yêu tinh này là ai mà có thể để Vương Thanh nhớ mãi không quên!.
Nhìn kiểu tóc thì là nam, trên tay còn cầm điếu thuốc, nhìn thế nào lại có chút quen mắt?. Mặc đồng phục học sinh?. Phùng Kiến Vũ đem ảnh chụp lưu xuống máy vi tính, phóng đại lên...
Hửm?.
Người này... Hình như là cậu mà...
Ha ha ha, cậu nói rồi. Vương Thanh làm sao có thể đối với người khách nhớ mãi không quên, ha ha... ha ha... ừm.
Phùng Kiến Vũ mím môi nhíu mày trầm tư. Rất tốt, may mà cậu không có đi chất vấn Vương Thanh, nhận lầm chính mình rồi ghen tuông. Tên Vương Thanh kia biết được không phải sẽ cười cậu đến chết sao.
Ai nha, sớm biết người kia là mình, cậu không có tức giận a, còn nồi lẩu nữa, còn chưa ăn được miếng nào.
Ai nha, thịt dê mới gọi thêm!. Ai nha, thịt dê đến miệng rồi!. Ai nha, nồi lẩu ngút khói!.
Suy nghĩ một chút, Phùng Kiến Vũ liền thấy đói bụng, lặng lẽ lấy một gói bánh ra ăn, đang nghĩ ngợi nhắn lại cho Vương Thanh thế nào, bên kia đã gửi tới một câu nói.
Tiểu Thanh: [Đi ra ngoài, anh ở sân bóng rổ chờ em]
Phùng Kiến Vũ một bên lẩm bẩm: "Anh bảo em ra ngoài là em phải ra à", một bên lại cầm điện thoại tung tăng tung tẩy đi ra.
Ba người trong group chat kia liếc nhìn nhau, đúng là lo bò trắng răng.
Buổi tối sân bóng rổ đã tắt đèn, tuy vậy vẫn còn mấy nam sinh thừa tinh lực ở lại chơi bóng. Vương Thanh ngồi trên bậc thang dưới tán cây bạch dương, chân dài nổi bật nhất, thấy cậu đi tới liền không nhịn được cười.
Phùng Kiến Vũ rất sợ để hắn nhìn ra mình vừa mới tự ăn giấm, làm bộ ngồi xuống bên cạnh hắn: "Làm gì vậy, tối rồi?".
Vương Thanh đem bọc trong tay đưa sang: "Hai mươi xiên thịt dê vừa mới nướng, hai miếng sườn quay, còn có bánh nướng".
Mùi thơm không thể nào tả xiết, Phùng Kiến Vũ bụng đã bắt đầu cồn cào, nuốt nước bọt mạnh miệng: "Không đói..".
Vương Thanh thực sự không nhịn được nữa, nở nụ cười: "Đừng giả bộ, chưa được ăn lẩu làm sao no, cái này còn nóng nhanh ăn đi!. Tự ăn giấm của mình, em cái gì cũng có thể a!".
Phùng Kiến Vũ bị hắn vạch trần, cũng không nhịn được bật cười, đoạt lấy túi đồ trong tay hắn: "Em đói, ở trong phòng còn phải ăn bánh quy!".
"Biết em ăn chưa no mới qua cửa hàng mua về cho em" Vương Thanh vừa thấy đau lòng vừa buồn cười: "Em có bị ngốc hay không, ngay cả mình cũng không nhận ra?".
"Ảnh chụp cũng đã bao nhiêu năm rồi?. Em lại chưa từng thấy qua, làm sao mà nhận ra được?" Phùng Kiến Vũ vừa ăn thịt xiên vừa thanh minh cho mình: "Chụp lại còn tối còn mờ như vậy, ca đẹp trai thế này cơ mà, thật muốn tức giận".
"Ừ, vâng vâng vâng. Là anh chụp không tốt được chưa?" Vương Thanh đưa tay cọ cọ lên mặt cậu: "Không thấy rõ còn không biết ngại mà đi ghen, em nghĩ gì vậy?".
Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn: "Em giận đấy thì làm sao, nào có thời gian nghĩ nhiều như vậy?".
"Rồi rồi rồi. Em càng ngày càng hư" Vương Thanh mở cho cậu một chai nước: "Uống chút nước, mặn không?".
"Tạm được, thím bán hàng ở cửa chợ đêm phải không?, nhà họ nướng là ngon nhất" Phùng Kiến Vũ được ăn ngon, tâm tình tốt lên rất nhiều: "Anh thật biết mua".
"Hết cách rồi, ai bảo người yêu anh ăn nhiều như vậy?".
"Anh cút đi".
Phùng Kiến Vũ cười đến mắt cũng cong lên, tiện chân đá Vương Thanh một cái, Vương Thanh giả bộ kêu một tiếng rõ đáng thương.
Mùi thịt nướng bay ra cả chỗ mấy anh em đang chơi bóng rổ, bọ họ liền nhìn sang phía Vương Thanh hỏi xem mua ở đâu, Vương Thanh nhiệt tình chỉ đường. Mấy người nam sinh kia nói cám ơn rồi xoay người đập bóng đi mất, Phùng Kiến Vũ nghe được giọng mấy nam sinh xa xa vọng qua: "... người anh em kia ăn nhìn thật ngon...".
Phùng Kiến Vũ phình má nhai nhai, lặng lẽ liếc một cái. Vương Thanh cười trộm, đâu chỉ là ăn ngon, còn là ăn rất nhiều nữa.
"Vương Thanh, anh có phải đang cười sau lưng em không?".
"Không có a!".
"Không có cái em gái anh, em thấy cả răng khôn của anh rồi".
"Thần kỳ như vậy sao?. Ha ha ha ha...".
Phùng Kiến Vũ ăn xong, Vương Thanh còn ở lại sân tập cùng cậu đi mấy vòng, nhìn sắp đến giờ rồi mới chuyển hướng để về kí túc xá. Phùng Kiến Vũ đẩy hắn vào trong bụi cây hung hăng hôn một cái, Vương Thanh ghét bỏ đẩy ra.
"Ăn hai mươi xâu thịt dê, cả miệng toàn mùi dê còn đòi hôn!".
Phùng Kiến Vũ ôm cổ hắn kéo mặt xuống muốn hôn: "Nhanh lên một chút, tới hôn dê con nào".
Vương Thanh nắm cổ tay cậu cười rộ lên: "Cút đi!".
Phùng Kiến Vũ vẫn không chịu từ bỏ: "Không!. Anh lại còn từ chối em nữa, ghét em rồi đúng không?".
Vương Thanh trán hiện mấy vạch đen, nhìn một chút bốn bề vắng lặng, bỏ tay cậu ra rồi nắm lấy lòng bàn tay, ở trong lòng ban tay cậu hôn một cái thật sâu.
Phùng Kiến Vũ một đường từ lòng bàn tay đến gương mặt đều đỏ bừng, lại tiếp tục đỏ từ mặt xuống đến cổ chân.
"Em xem, hôn xong lại cái bộ dạng ngốc nghếch này" Vương Thanh lay lay đầu cậu: "Được rồi, nhanh về rửa mặt rồi ngủ".
"Vậy anh về phòng rồi nhớ báo với em một tiếng".
"Được rồi, nhanh về đi!".
Phùng Kiến Vũ không chút lưu luyến quay đầu chạy ào một mạch lên lầu, Vương Thanh trong lòng liền có chút mất mát. Lặng lẽ thu thập xong trái tim tan vỡ rơi đầy trên mặt đất mới chậm rãi quay về kí túc, nhưng chưa đi được mấy bước chợt nghe trên đầu có người hô.
"Hi~~~".
Vương Thanh hiếu kì, ngẩng đầu lên liền thấy Phùng Kiến Vũ từ cửa sổ thò đầu ra chào hắn.
Sao có thể chạy nhanh được như vậy!.
Từ Khoát thấy tam ca của hắn vừa trở về phòng ngủ liền đem rèm cửa sổ vén lên, lo lắng nhìn xung quang, nhịn không được mở miệng: "Nhị ca, muỗi vào...".
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị lão đại lườm một cái, chỉ có thể câm miệng.
Phùng Kiến Vũ hướng Vương Thanh dưới lầu tạm biệt xong mới thỏa lòng đi rửa mặt lên giường nghỉ ngơi.