Bỗng nhiên một đêm, Phùng Kiến Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Vương Thanh năm bên cạnh không muốn dậy vừa rầm rì vừa chui vào lòng cậu trốn, Phùng Kiến Vũ nheo mắt bật đèn giường, với tay tìm điện thoại.
Điện thoại vang lên là của Vương Thanh, cậu vừa nhận điện thoại vừa vỗ vỗ lưng Vương Thanh để hắn ngủ tiếp.
"Lão Bạch?".
"Đại Vũ a...".
"Ừ, Vương Thanh đang ngủ. Làm sao vậy, hơn nửa đêm rồi?".
"Cố Ninh có thể đến chỗ cậu, cậu giúp tôi trông chừng cô ấy".
"A?".
Phùng Kiến Vũ thanh tỉnh một chút. Hơn nửa đêm rồi sao Cố Ninh lại đến đây, lại cãi nhau sao?.
Vương Thanh mơ mơ màng màng cọ cọ cổ cậu: "Lão Bạch sao?. Làm sao vậy?".
"Hai người hơn nửa đêm rồi còn ồn ào cái gì?".
"Chuyện dài lắm, nói chung hai người cứ khuyên bảo cô ấy một chút".
Phùng Kiến Vũ bày ra vẻ mặt mờ mịt. Chuyện gì cũng không biết thì khuyên bảo cái gì a?.
Bạch Nham gọi điện chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên. Lặp lại vài lần làm Vương Thanh bị đánh thức, hắn trợn trừng mắt: "Mẹ nó lại ai nữa".
Phùng Kiến Vũ hôn xuống đầu hắn một cái: "Anh ngủ đi, em đi mở cửa, hình như Cố Ninh đến".
Vương Thanh vừa nghe là Cố Ninh đến, miễn cưỡng mở một con mắt, khó khăn bám lấy Phùng Kiến Vũ cùng nhau ra mở cửa.
Cố Ninh mang theo vẻ mặt mệt mỏi đứng ở cửa: "Đến chỗ các cậu ngủ một đêm, tôi ngủ phòng làm việc là được rồi".
Phùng Kiến Vũ để cô tiến vào: "Hai người hơn nửa đêm còn ồn ào cái gì?. Trẻ con hay sao mà bỏ nhà đi?".
Cố Ninh kéo theo vali đi vào, hình như không phải chỉ ở lại một đêm.
"Không cãi nhau" Cô nàng nói bằng vẻ mặt bình tình: "Chia tay".
Lời cô nàng vừa nói ra, đến Vương Thanh cũng phải tỉnh táo lại.
"Anh có phải năm mơ không?" Vương Thanh vừa nói vừa đưa tay sờ sờ ngực Phùng Kiến Vũ: "Ngày hôm qua không phải nói hai nhà bọn họ gặp nhau sao?".
Phùng Kiến Vũ nắm tay hắn ý bảo nghiêm túc một chút, Cố Ninh không nói gì chỉ mang theo đồ đạc vào thư phòng, quen cửa quen nẻo tự lấy chăn đệm cho bản thân.
Trong thư phòng có một chiếc giường là để ứng phó lúc ba mẹ đến thăm sẽ làm bộ chia ra ngủ riêng. Cố Ninh thỉnh thoảng bỏ nhà đi sẽ đến đây ngủ nhờ một tối, sang ngày hôm sao bạch Nham sẽ tới đón đi.
"Ai, làm sao vậy?. Hơn nửa đêm còn chạy đến, lại còn mang theo một vali quần áo, lần này ra đi có vẻ rất kiên cường" Vương Thanh kéo ghế ngồi xuống rồi kéo Phùng Kiến Vũ ngồi lên đùi hắn.
Cố Ninh dọn xong giường, ngồi lên rồi bình tĩnh đốt một điếu thuốc: "Hai bên gặp nhau, ăn một bữa cơm, sau đó ba mẹ anh ấy không biết vì sao lại biết quan hệ giữa ba tôi với chú Ninh. Rồi không đồng ý".
Phùng Kiến Vũ quay đầu nhìn Vương Thanh. Chuyện này có chút lớn, không phải một hai câu khuyên bảo là có thể giải quyết.
"Tôi còn có thể làm thế nào?" Cố Ninh hít một hơi thuốc lá: "Tôi nên chém chết ba tôi hay là ép ba mẹ anh ấy chấp nhận".
Giọng nói của cô mang theo sự mệt mỏi. Cô nhớ lại chuyện cãi nhau với ba đã nhiều năm như vậy, nhịn không được mà thở dài.
"Đây là báo ứng đi" Ánh mắt Cố Ninh trống rỗng nhìn đèn trần: "Ba tôi năm ấy không chịu được áp lực nên kết hôn cùng mẹ tôi, mẹ tôi cũng không biết là phát hiện được điều gì, sinh ra tôi rồi thì ly hôn với ba, sau đó cũng không quay lại thăm tôi một lần. Tôi không vui, ông ấy gây tội tại sao tôi phải chịu".
Cố Ninh chống tay xuống giường, ngửa đầu hút một hơi thuốc lá, bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt: "A, được rồi. Tôi chính là tội lỗi mà ông ấy gây ra".
Phùng Kiến Vũ nghe không nổi nữa, đoạt lấy thuốc lá trong tay cô: "Được rồi, đừng ở đây nói lung tung nữa, đi ngủ nhanh lên, ngủ dậy rồi tính tiếp".
Trở lại phòng ngủ, hai người một lần nữa nằm xuống giường nhưng một chút buồn ngủ cũng không có, Phùng Kiến Vũ trở mình, nhìn Vương Thanh.
"Anh nói xem, chuyện này làm thế nào?".
"Chuyện này chúng ta không quản được".
Phùng Kiến Vũ bĩu môi, Vương Thanh ôm cậu vào lòng nói tiếp: "Anh nghĩ vẫn có cơ hội, không phải ba mẹ bạch Nham rất thích Cố Ninh sao?. Dù sao cũng là lấy con dâu chứ có phải lấy ba của con dâu đâu, đợi lão Bạch đả thông tư tưởng cho ba mẹ rồi có khi sẽ không sao nữa. Con người Cố Ninh với chú Ninh cũng không tệ, ba mẹ của lão Bạch cũng từng qua lại với chú Ninh mà".
"Có lý" Phùng Kiến Vũ ngửa đầu nhìn hắn: "Chúng ta ngày mai tìm Lão bạch ăn cơm".
Vương Thanh nhíu mày: "Tự cậu ta làm vợ tức mà bỏ đi, mời cậu ta ăn cơm làm gì?".
"Chúng ta đều là bị cha mẹ bắt buộc chia tay người yêu mà, đồng bệnh tương lân a!".
Vương Thanh sờ sờ lỗ tai cậu: "Không giống, bọn họ bị bắt chia tay thì chỉ biết cãi nhau, hai chúng ta không có cãi nhau!".
"Nói thừa" Phùng Kiến Vũ nở nụ cười: "Cũng không biết là ai, lần trước còn dỗi em mà bỏ nhà đi...".
"Ai da, buồn ngủ, ngủ tiếp đi...".
Cố Ninh đang trong thời gian nghỉ, ban ngày hai người kia đều đi làm, chỉ có một mình cô ở nhà, Bạch Nham không gọi điện qua, cô cũng không gọi điện cho hắn. Xem ti vi chơi điện tử rồi đem đồ trong tủ lạnh ăn sạch, đến xế chiều đã thấy Vương Thanh trở về.
"Tiểu thư cả ngày vui vẻ chứ?".
"Anh về sớm vậy?".
"À, về nhà làm cơm tối".
Phùng Kiến Vũ hôm nay cũng đoàn làm phim ra ngoài quay ngoại cảnh, nói tối nay xong việc sẽ về, còn muốn ăn canh thịt bò. Vương Thanh xong việc ở sở nghiên cứu liền thong thả về nhà đi mua đồ nấu ăn.
Hắn thay quần áo xong liền đi thẳng vào phòng bếp. Cố Ninh không có việc gì cũng theo đuôi đi vào.
"Tôi hỏi Bạch Nham rồi, lão Bạch nói chuyện chia tay là không thể, hiện đang nói chuyện với ba mẹ cậu ta" Vương Thanh vừa rửa rau vừa nói: "Hai người đó, có phúc mà không biết hưởng".
Cố Ninh hứ một tiếng: "Nếu chuyện xảy ra với hai người, đảm bảo hai người cũng không nghĩ được gì".
Vương Thanh bĩu môi, lời này cũng không sai á: "Tốt xấu gì cô cũng là con gái, cô xem nếu Đại Vũ là một cô gái, mẹ tôi lại còn không mừng đến phát điên".
"Nếu cậu ấy thực sự là con gái thì lại có những chuyện phiền lòng khác. Cuộc sống mà, chắc chắn sẽ không bao giờ theo ý muốn của anh".
Lời nói của Cố Ninh làm Vương Thanh phì cười, hắn rửa sạch một quả cà chua cho cô ăn: "Tôi nghĩ xe đến núi ắt có đường, hai người cũng không đến mức vì chuyện này mà cãi nhau đến chia tay. Lão Bạch nói là sẽ không chia tay, là cô nói chia tay".
Cố Ninh nhìn chằm chằm xuống mặt đất ăn cà chua: "Vương Thanh anh biết không, quá mệt mỏi".
Vương Thanh đóng vòi nước, trong nháy mắt cả phòng bếp yên tĩnh lại, thật lâu sau mới mở vòi một lần nữa, hắn nhàn nhạt nói: "Tôi biết".
"Tôi không biết mặt mũi mẹ như thế nào, lúc hiểu ra mọi chuyện đã là chú Ninh chăm sóc tôi, từ nhỏ đã bị bạn bè chê cười không có mẹ, nói cha tôi là biến thái. Tôi nghĩ tôi trong quá trình lớn lên không có chống đối hay hư hỏng đã là may mắn lắm rồi, cuối cùng đến lúc kết hôn còn thất bại, tôi thật sự mệt mỏi".
"Kiên trì thêm chút nữa, vẫn chưa phải cuối cùng" Vương Thanh nói ra lời này rất nghiêm túc nhưng khóe miệng lại nhịn không được cười cười: "Cô như vậy mà lão Bạch còn không từ bỏ, cô phải nghĩ là cô nhiều năm như vậy đã làm ba phải chịu khổ sở rồi, lần này mấu chốt lớn nhất là ở cô, điểm mấu chốt là cô phải thuận".
Mặc dù hắn vừa nói vừa chăm chú thái hành, nhưng Cố Ninh dĩ nhiên biết hắn rất quan tâm đến chuyện này.
"Hai người các cậu thì sao?" Cố Ninh thật tò mò: "Đã nhiều năm như vây, hai người vẫn chưa công khai với gia đình, lần nào gặp cũng thấy cuồng nhiệt như mới yêu, không thấy mệt sao?".
"Mệt?" Vương Thanh nở nụ cười: "Làm sao lại mệt?".
Không biết lúc nào sẽ vì nguyên nhân gì mà xa nhau, mỗi ngày đều coi như ngày cuối cùng được ở chung với nhau, luôn luôn luyến tiếc không thể ở cùng đối phương nhiều hơn một chút, tiếc nuối không thể đem một phút biến thành một trăm hai mươi giây, tiếc không thể trong một ngày đêm bước hết cả cuộc đời, nhìn đối phương tóc mai bạc đi, cùng dắt tay nhau đến khi già yếu.
Thái hành cay mắt, Vương Thanh đưa tay xoa xoa khóe mắt.
"Tôi biết cả đời còn rất dài, cũng muốn cùng em ấy chậm rãi bước đi. Thế nhưng tôi luôn hãi... sợ không thể cùng em ấy đi tiếp".