Mùa hè ở thành phố này luôn trôi qua rất nhanh, vội vội vàng vàng, hoa vừa nở chớp mắt cái đã héo úa.
Phùng Kiến Vũ từ tòa nhà số hai đi ra sân tập đối diện, cậu hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại cầm tay ra muốn gọi điện cho Cố Ninh.
"Tìm được chưa?".
"Tìm được rồi, tìm được rồi. Cậu làm gì thế, muốn hẹn hò à?".
"Cô biến đi!".
"Được rồi, gửi địa chỉ cho cậu".
Từ lúc cậu vào trường đến nay là năm thứ hai rồi, dần dần cũng đã quen với cuộc sống ở nơi này... và cũng dần dần lãng quên quá khứ.
Ít nhất thì bản thân Phùng Kiến Vũ cho là như vậy.
Chạy tới địa chỉ Cố Ninh vừa gửi, Phùng Kiến Vũ phát hiện đây là một quán bar nhỏ tồi tàn, gần giống như quán bar ngày trước cậu từng đi qua.
"Ông chủ quán nói gần đây thấy cậu ta. Này, cậu đừng vào một mình a, tôi sợ cậu bị sói thịt".
Cố Ninh không nghĩ tới cô ở thành phố này sẽ gặp lại Phùng Kiến Vũ, nhớ đến hình ảnh cậu nửa đêm hoảng sợ, cô không thể cứ vậy mà mặc kệ cậu không lo. Phùng Kiến Vũ như thế này làm cô thấy sợ, sợ một ngày nào đó cậu sẽ bị nuốt chửng vào trong bóng đen.
Phùng Kiến Vũ bị Cố Ninh khoác tay kéo vào, rất nhiều ánh mắt bắt đầu hướng về phía cậu.
Bức bách, tù túng.
Mỗi lần vào những nơi như thế này, Phùng Kiến Vũ đều cảm thấy không thở nổi.
"Cho cậu ấy hồng trà lạnh, không cần để ý đến tôi".
Quán rượu ầm ĩ, không ít ánh mắt liếc qua. Cố Ninh ngồi bên cạnh cậu như có như không mà cản hết mấy ánh mắt soi mói kia lại.
Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên tò mò: "Tôi vẫn muốn hỏi, cô là les à?".
"Từ ngữ của cậu cũng phong phú thật đấy" Cố Ninh châm một điếu thuốc: "Tôi nếu đúng như lời cậu nói không phải là quá tốt sao?. Aiii, sau này hai chúng ta kết hôn, cậu đi tìm bạn trai của cậu, tôi sống cuộc sống của tôi. Đến ngày lễ, ngày tết thì đến nhà thông gia đóng kịch. Thật tốt a~".
"Cô nghĩ xa quá rồi đấy".
Phùng Kiến Vũ nhận lấy cốc hồng trà, vừa vặn có người mở cửa quán bar, mang theo cả gió lạnh bước vào.
Thiếu niên nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, trong chớp mắt đã muốn quay đầu đi, thế nhưng do dự nửa ngày vẫn là tiến đến.
"Anh làm sao tìm được chỗ này?".
Người này có gương mặt non nớt, thanh âm khi nói chuyện cũng vẫn còn khá trẻ con. Lúc Phùng Kiến Vũ mới quen cậu ta, cậu ta thường xuyên quanh quẩn ở mấy nơi như quán rượu.
Vị thành niên, hút thuốc, say rượu, bỏ học, đồng tính.
Thời gian Phùng Kiến Vũ nghiên cứu tìm hiểu về thế giới này thì biết người này. Cậu ta luôn luôn mang trên người cảm giác mê muội và sợ hãi chính bản thân...
dáng người cậu ta... thật giống Vương Thanh.
"Tìm cậu cũng không dễ. Tôi hỏi cậu. Cậu có về nhà không?, có về trường học không?".
"Thao. Cmn anh với mẹ tôi phiền y như nhau".
Cậu thiếu niên cầm cốc hồng trà của Phùng Kiến Vũ uống cạn, sau đó không quay đầu mà rời khỏi quán bar.
Cố Ninh cả quá trình chỉ ngồi nhìn, yên lặng thở dài một cái: "Cậu thật là, người mà ngay cả bản thân còn không cứu được, lại muốn đi cứu người khác".
"Cứu người và tự cứu mình có gì khác nhau sao?" Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm vào làn khói thuốc mịt mù hỏi.
"Vậy cậu có biết chuyện tính hướng này vốn không cứu được không?".
"Tôi biết" Phùng Kiến Vũ nhìn bóng lưng cậu thiếu niên: "Tôi muốn cứu, là cứu cuộc sống của cậu ấy".
Ai mà không muốn trong khoảng thời gian khó khăn có một người vươn tay ra giúp đỡ?.
Cố Ninh cười cười, cô hiểu ý của Phùng Kiến Vũ. Cứu người và cứu mình, kỳ thực không có gì khác biệt.
Cậu muốn đem một người quay lại với cuộc sống đúng đắn, cùng là cố gắng đem mình kéo theo vào quỹ đạo ban đầu. Cậu muốn giúp đỡ người khác bước ra khỏi hoang mang nghi hoặc, nhưng trên thực tế chính là tự vớt mình ra khỏi vũng bùn lầy năm xưa.
---------------
2.
"Vừa sang thu là trong trường toàn lá cây”. Bạch Nham ghé vào bậu cửa sổ nhìn xuống phía dưới: "Ai da, Thanh ca, bên kia có một người đẹp kìa!".
"Trường chúng ta có chỗ nào có mỹ nhân vậy!" Vương Thanh cúi đầu vẽ tranh, thuận miệng đáp lại một câu.
Kí túc xá ở đây cơ sở vật chất quá kém, đa số mọi người ở phòng ngủ đều chuyển ra ngoài, hắn cùng Bạch Nham hai người ở trong phòng ngủ dành cho tám người.
Bạch Nham thấy người bạn cùng phòng này thực kì lạ, đa phần nói rất nhiều, nhưng đôi khi lại rất kiệm lời. Lần trước làm mất di động cũ, liền biến thành hai ngày không ăn không uống thứ gì.
Vương Thanh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bạch Nham vẫn đứng yên nơi đó, bên ngoài là ánh nắng ấm áp của buổi chiều thu, thế nhưng vẫn không thể khiến cho con người ta có cảm giác ấm áp.
"Tôi có việc bận, đi ra ngoài một chút".
"Lúc nào về mua cơm cho tôi a~".
"Được".
Đi hai tuyến xe bus vào trung tâm thành phố, vào lúc người khác đến giờ tan sở, thì Vương Thanh gõ cửa phòng khám.
Sau hai tiếng trị liệu két thúc, bác sĩ nói: "Tôi sẽ trao đổi lại với người nhà, tình trạng của cậu hiện tại rất khá, không cần quay lại nữa, cậu là bệnh nhân tôi thấy có ý chí tự chủ tốt nhất đấy".
Hắn quay qua bác sĩ nói câu cảm ơn, chậm rãi bước dọc theo con phố đông đúc, đi qua con phố nhỏ phồn hoa trụy lạc, có người xa lạ đến xin hắn chút lửa, ánh mắt mười phần ám chỉ mà nhìn hắn.
Vương Thanh làm bộ không hiểu, xoay người bỏ đi, bước lên chuyến xe cuối cùng.
Bạch Nham ở phòng kí túc đói đến chết đi sống lại, Vương Thanh lúc trở may mắn mang theo cơm và một lốc bia.
"Lần đầu thấy cậu chủ động uống rượu, làm sao vậy?".
"Khỏi bệnh rồi".
"A?".
So với trước đây, hiện tại Vương Thanh còn nói ít hơn, chỉ yên lặng uống rượu, yên lặng hút thuốc. Bạch Nham cố gắng phá vỡ bầu không khí yên lặng, cuối cùng cũng phí công khiến cho cả căn phòng lần nữa rơi vào trầm mặc.
"Tôi từng thích một người".
Vương Thanh bỗng nhiên mở miệng, Bạch Nham ngẩng đầu nhìn, trên mặt Vương Thanh lúc này xuất hiện một biểu tình ôn nhu chưa từng có.
"Lúc cậu ấy đến bị thầy giáo thể dục đùa giỡn, tôi còn giúp cậu ấy đánh thầy giáo".
"Tôi kháo, không nhìn ra cậu là người si tình như vậy".
Vương Thanh nở nụ cười, mím môi một cái: "Khi đó không biết làm sao, nhìn thấy cậu ấy luôn có cảm giác không kìm chế được, rốt cuộc có một ngày hôn cậu ấy, làm cậu ấy sợ, khiến cậu ấy gặp là đánh tôi. Lúc ấy thật sự không biết, gặp là muốn hôn, không gặp là thấy nhớ, hóa ra chính là vì thích".
"Nam sinh mà, so với con gái thường nhận ra chậm hơn một chút. Chỉ là bạn thân à, cậu cũng quá trực tiếp đi, gặp nhau là hôn?".
"Ừ".
Ở trong phòng học tối đen hôn môi, ở dưới mái hiên chờ mưa tạnh nắm tay nhau, trong đêm hè ôm nhau ngủ, coi dục vọng là trò chơi, đem tình yêu xem như là tình bạn...
"Sau đó thì sao?".
Vương Thanh bỗng nhớ lại. Sau đó?.
"Sau đó..." Hắn hít một hơi thuốc lá: "Tôi chỉ cậu ấy hút thuốc, hôn môi, đánh máy bay. Sau đó, chúng tôi rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là thích".
"Cậu còn..." Bạch Nham cười cười đột nhiên cảm giác có gì đó sai sai: "Đánh máy bay?. Chơi trò chơi kích thích như vậy sao?. Liệu có xảy ra chuyện gì không?".
Vương Thanh nhìn hắn một hồi, bình tĩnh nói: "Tôi thích, là thích một nam sinh".
Tôi thích, là thích một cậu con trai có chút khiết phích và ám ảnh hoàn hảo, cung Xử Nữ, miệng lúc nào cũng chu lên, lúc hôn môi lông mi rung rung giống như hồ điệp vỗ cánh, trong ánh mắt chứa cả vụ trụ long lanh...
Chính là thích một người con trai tên Phùng Kiến Vũ.
-----------
3.
Mùa đông tới rất nhanh, một trận tuyết lớn đã phủ trắng cả thành phố, lúc Phùng Kiến Vũ hết tiết học, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết bay.
Một cậu thiếu niên đang ở trước cửa phòng học đợi cậu, thấy cậu đi ra liền hưng phấn vẫy tay: "Vũ ca!. Trường học lần trước liên lạc đã đồng ý nhận tôi rồi".
"Được rồi được rồi, nhìn cậu đắc ý kìa!".
"Có thể mời khách không?".
"Được được được".
"Cố Ninh tỷ đâu?".
"Ai biết, lại biến mất rồi".
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tuyết rơi mỗi lúc một lớn, hai người tiến vào quán cafe Cố Ninh thường đến.
Phùng Kiến Vũ nhìn tài liệu cậu nhóc kia đưa tới, càng nhìn càng vui vẻ: "Lần này nếu cậu còn bỏ học nữa, không chỉ có cha mẹ cậu muốn đánh cậu, Cố Ninh tỷ của cậu là người đầu tiên giết chết cậu".
"Hắc hắc, anh yên tâm, chắc chắn sẽ không đâu".
Ở trong quán ăn dùng bữa, cậu thiếu niên uống một chén rượu, mượn rượu hỏi cậu một câu. Vũ ca tại sao phải giúp tôi?.
Phùng Kiến Vũ dùng thời gian hơn một năm để kéo đứa trẻ này quay về với trường học, cậu ngày đó còn lưu loát viết hơn mười vạn chữ về nghiên cứu quần thể được giáo sư khích lệ có tố chất hơn người.
Ai mà biết được chính những thứ này là dùng để giúp cậu tự cứu lấy bản thân?.
Cậu luôn nghĩ, khi cậu cố gắng cứu bản thân mình, trên đường cứu thêm một người nữa cũng tốt.
Lúc ra cửa, tuyết bên ngoài vẫn còn đang rơi, hai người một đường đi đến trạm xe, cả tóc và lông mi đều đã trắng xóa. Người đi trên đường và xe cộ cũng chậm rãi lướt qua, trong không gian im lặng cũng có thể giống như nghe thấy tiếng tuyết rơi.
Thiếu niên đang đợi xe, lén lút hỏi Phùng Kiến Vũ: "Vũ ca, tôi sau này có thể theo đuổi anh không?".
Phùng Kiến Vũ nhìn đèn xe phía xa, không chút do dự trả lời: "Không thể".
Thiếu niên bĩu môi: "Tôi có thể hôn anh một cái không?".
"không thể".
"Keo kiệt!".
Phùng Kiến Vũ nở nụ cười, rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả khói ra: "Đừng nghĩ nữa, vô ích thôi. Tôi là anh trai cậu".
Đêm hôm đó Phùng Kiến Vũ nằm mơ.
Trong mơ tuyết cũng rơi rất nhiều, truyết phủ trắng cả lông mày và tóc cậu, một số còn đọng thành băng. Vương Thanh mỉm cười nói cậu giống như một ông già, rồi hắn hôn từ lông mi cậu hôn xuống đến môi...
Lúc Phùng Kiến Vũ tỉnh lại, cả lồng ngực thắt chặt, ngay cả hít thở cũng không thông. Bên ngoài sắc trời vẫn còn tối, nắng sớm vẫn còn tỏa sáng.
------------
4.
Vương Thanh ngay trong đêm tuyết rơi trở về nhà, mẹ hắn gọi điện nói Tháp Tháp bệnh rất nghiêm trọng.
"Bác sĩ nói trong đầu có một khối u, cũng có thể trị khỏi. Chính là muốn hỏi chúng ta một chút có đáng không...".
Tiểu công chúa bị cạo hết lông, nhìn trần trụi ngốc nghếch, đầu sưng lên một cục, cảm giác được tay hắn sờ qua, chó nhỏ rầm rì hai tiếng rồi cọ cọ tay hắn ngủ tiếp.
Những gì Phùng Kiến Vũ để lại cho hắn, cũng chỉ còn Tháp Tháp.
Liên hệ bác sĩ, sắp xếp phẫu thuật tốn rất nhiều thời gian, hắn mỗi ngày đều ở trong bệnh viện thú cưng, các bác sĩ và y tá ở đây đều quen mặt hắn.
"Vương Thanh, phẫu thuật thành công rồi, cậu không cần ở đây coi chừng nữa, có chúng tôi chăm sóc Tháp tháp cậu còn không yên tâm sao?".
Vương Thanh vẫn ngồi xổm ở bên ngoài cửa kính nhìn vào Tháp Tháp bộ dạng đáng thương bên trong, chị y tá đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn: "Về nhà đi".
"Không có chuyện gì, em nhìn nó một chút".
"Vậy cậu nhìn đi, tôi đi ăn cơm".
Bác sĩ đi ngang qua đều hướng hắn chào một câu, thuận miệng nói một chút chuyện tiểu công chúa khôi phục rất khá, khuyên hắn không cần lo lắng.
Vương Thanh một phút đồng hồ cũng không dám rời đi, hắn sợ Tháp Tháp rời khỏi tầm mắt của hắn sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên Phùng Kiến Vũ mang nó đến, cũng bé xíu như vậy, còn không to bằng một bàn tay.
Điện thoại cũ làm mất, những hình từng chụp không còn một cái nào, hắn cố gắng nhớ kĩ từng chút một, thế nhưng theo thời gian kí ức đã ngày một phai mờ. Không quá hai năm, những gì khắc cốt ghi tâm cũng dần dần trở nên không còn rõ.
Vô luận dù thế nào, hắn cũng không thể mất đi Tháp Tháp.
Y tá lúc xuống tầng, Vương Thanh đã nằm cuộn lại trên sàn nhà lạnh như băng say ngủ. Sống mũi cô cay cay, không đoán ra được hắn như thế này là vì con chó nhỏ hay là còn vì cái gì khác.
Trước đêm giao thừa, Tháp Tháp được về nhà.
Tinh thần Vương Thanh cũng theo đó mà trở về, mẹ Vương chăm sóc Tháp Tháp thật tốt, có lúc cứ nhìn hắn muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Mẹ, con khỏi rồi".
"Bệnh của con khỏi rồi, vậy những cái khác đã tốt chưa?".
Vương Thanh gãi gãi cằm Tháp Tháp: "Không tốt, cũng không biết lúc nào sẽ tốt".
------------
5.
Trước khi kết thúc kì nghỉ đã không thấy tăm hơi Cố Ninh đâu, những người khác trong kí túc cũng đã về nhà hết.
Phùng Kiến Vũ ở lại đến tận đêm trước giao thừa, cậu do dự thật lâu mới quyết định về nhà.
Từ lúc chuyển trường, cậu gần như không quay về nhà, ngoại trừ ở trường học thì về ở nhà bà ngoại, cậu cũng không có cảm giác bản thân đang lảng tránh điều gì.
Phùng Kiến Vũ hiểu được. Cậu giúp đỡ một thiếu niên, cũng chính là trị tâm bệnh của cậu.
Cậu đáp ứng mẹ năm nay nhất định sẽ về nhà ăn Tết.
Ngồi xe cũng không lâu, xem xong một bộ phim là có thể về đến trạm. Người trong nhà chờ đợi đều là những người đang mong đợi một cái tết đoàn viên, nhưng cậu ở đây lại dần dần buông lỏng cảm giác chờ đợi.
Trước giao thừa một ngày, Vương Thanh thu dọn lại gian phòng của hắn, lọ thuốc trầm cảm ban đầu bác sĩ kê cho hắn vẫn còn nguyên trong hòm thuốc, cùng với hộp thuốc tiêu hóa năm ấy hắn mua cho Phùng Kiến Vũ đã hết hạn từ lâu.
Bác sĩ nói hắn tốt rồi, hắn cũng cảm giác bản thân tốt rồi. Hắn bây giờ có thể thẳng thắn cùng Bạch Nham ngồi trò chuyện về người hắn thích, mặc dù có chút đau lòng nhưng lại có thể cảm nhận được cảm giác vui vẻ trước đây chưa từng có.
Đã từng thích cậu ấy, hóa ra là một chuyện vui vẻ như vậy.
Trước giao thừa, Vương Thanh bất chợt muốn quay về một lần, nếu như có thể gặp lại cậu ấy, có khi còn có thể bình tĩnh chào hỏi mấy câu, hơn nữa còn có thể nói ra câu hẹn gặp lại khi đó chưa kịp nói.
Lúc Phùng Kiến Vũ xuống xe, bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết.
Cậu đứng trên sân ga, nhìn dòng người tấp nập vội vã ra vào. Cậu chợt phát hiện, cậu vẫn không thể.
Ra khỏi cái ga tàu này, khắp nơi đều là hồi ức của cậu và Vương Thanh. Chiếc xe từng ngồi chung, con đường từng đi chung, quán ăn từng ăn cùng nhau. Trong nhà của cậu, còn có chiếc giường Vương Thanh đã từng ngủ qua, cái bát Vương Thanh đã từng dùng, còn có đồng phục học sinh hắn để quên trong tủ quần áo...
Cậu vẫn không có cách nào đối mặt.
Cậu cho là cậu có thể thanh thản, lại quên mất chuyện quan trọng nhất....
Vương Thanh ở trong sân bóng rổ ngồi một mình cả buổi chiều, nhìn cửa sổ sáng đèn của tòa nhà phía bên kia, nhìn tuyết mới rơi phủ đi những dấu vết cũ, hắn chậm rãi đứng lên, trên nền tuyết mới tinh viết xuống một hàng chữ.
---------Phùng Kiến Vũ, tôi thích cậu.
Hóa ra, thích cùng với nhớ nhung, không có thuốc nào có thể chữa được.