"Sao anh lại đi hướng này, đỗ xe ở đây xa hơn, còn phải đi bộ qua khu kia, cổng bên này bảo vệ không cho đi xe vào, em phải bê hành lý vào, đến lúc đó anh khiêng nhé!".
Vương Thanh chuyển tay lái, vừa tìm chỗ đỗ xe vừa nói: "Đưa em đi xem phòng".
"Xem phòng ở sao?" Phùng Kiến Vũ cau mày nói: "Đem đồ về kí túc trước đã, túi lớn túi nhỏ thế này, tốn sức lắm. Thôi để tạm trong xe cũng được...".
Vương Thanh đỗ xe xong, xuống xe lấy hành lý của cậu ra: "Đi thôi".
"A, anh cứ để trong xe đi, còn mang theo làm gì, mệt chết được" Phùng Kiến Vũ đi sau lưng hắn cằn nhằn: "Anh đây không phải là đi xem phòng mà là rèn luyện thân thể thì đúng hơn".
Lên tầng đứng ở cửa, Phùng Kiến Vũ vừa muốn gõ cửa liền bị Vương Thanh ngăn lại. Cậu nhìn hắn móc túi quần nửa ngày, lấy ra một cái vòng nhỏ, trên vòng còn có hai cái chìa khóa, va vào nhau kêu leng keng.
Vương Thanh đem chìa khóa nhét vào tay cậu: "Mở cửa đi".
Phùng Kiến Vũ loáng thoáng đoán được gì đó nhưng không dám chắc. Chìa khóa cắm vào ổ, Vương Thanh nắm tay cậu cùng mở cửa bước vào...
Ánh nắng đầu thu ấm áp hắt vào sàn nhà, trong phòng tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, cũng không có đồ đạc dư thừa, đơn giản chỉ một chiếc ghế salon và hai bàn máy vi tính.
Phùng Kiến Vũ đứng ở cửa phòng ngủ thấy giường lớn bên trong, hưng phấn nhào đến: "Nhìn đã thấy thích, nằm còn thấy thoải mái hơn nhiều a~".
Cậu nhảy xuống giường, chạy vào phòng bếp mở cửa tủ lạnh, bên trong là một loạt bia và nước uống có gas, còn có nửa quả dưa hấu. Phùng Kiến Vũ hài lòng gật đầu: "Ừm, em uống rượu, anh uống nước có gas".
Ra khỏi phòng bếp, cậu lại mở phòng vệ sinh, vừa nhìn vừa gật đầu: "Không tồi không tồi!. Thật sạch sẽ, anh dọn qua rồi?".
Xem xong nhà vệ sinh, cậu chạy tới ghế salon trước bàn máy vi tính ngồi xuống, vỗ vỗ tay vịn nói: "Cái ghế này vô cùng thoải mái. Ôi chao! Sau này em ngồi chơi game ở đâu, thì anh ngồi bên cạnh vẽ, vẽ tranh mệt rồi thì anh bóp chân cho em".
Vương Thanh cười cười gật đầu, đột nhiên cảm giác được có gì đó sai sai: "Nói gì vậy?. Anh vẽ bài mệt còn phải bóp chân cho em?!?!?".
Phùng Kiến Vũ cười cong cong khóe mắt, đứng lên ôm cổ hắn: "Ai da, Thanh ca, quan hệ hai chúng ta là gì, đừng tính toán mấy cái này a".
Vương Thanh nhìn cậu cười, không nhịn được cười rộ lên, hung hăng bóp mặt cậu: "Xem em vui chưa kìa".
Phùng Kiến Vũ nhẩm hát một bài đi tới mở cửa sổ phòng ngủ, đối diện dưới tầng vừa vặn là quán cafe Tháng Tám mà Cố Ninh cự kì thích, dưới lầu cây cối xanh tươi rậm rạp, tất cả đều tốt như vậy.
"Thật tốt...".
Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lại đây!".
Vương Thanh cười, nằm xuống bên cạnh cậu.
Hai người nhìn chiếc đèn trần cũ kĩ, trong giây lát không ai nói gì, ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến âm thanh văng vẳng, mang theo chút cảm giác không chân thật.
Hai người không hẹn mà đồng thời xoay người, mặt đối mặt nhìn người kia.
"Thích không?".
"Thích".
"Thích là tốt rồi".
"Hết tiền sao?".
Vương Thanh không biết nói gì, vốn hắn định bắt đầu một màn lãng mạn lại bị người này dùng một câu dập tắt nhiệt tình: "Em nói cái này đâu phải trọng tâm".
"Nhưng là thật mà~" Phùng Kiến Vũ gối lên vai hắn: "Không sao, sau này Vũ ca nuôi anh. Ai, em thực sự còn rất nhiều tiền, anh cũng không nói trước với em một tiếng".
"Nói trước sẽ không bất ngờ" Vương Thanh có chút đắc ý, nhìn Phùng Kiến Vũ ánh mắt kinh hỉ sáng lên rất rõ ràng. Có thể làm cậu vui vẻ như vậy, hết thảy đều đáng giá.
"Lại còn kinh hỉ, anh dỗ tiểu cô nương hay sao?".
Muốn hỏi ai là người không hiểu phong tình?. Phùng Kiến Vũ đây chính là đệ nhất thiên hạ.
Thế nhưng Vương Thanh biết cậu bên ngoài thì cứng miệng, nhưng trong lòng lại không giấu được vui vẻ.
"Buổi tối ở đây?" Vương Thanh xoa xoa lỗ tai Phùng Kiến Vũ, mân mê đến đỏ hết cả lên.
Phùng Kiến Vũ mặt đỏ lên: "A, em phải về kí túc...".
Ngón tay Vương Thanh đã cảm nhận được nhiệt độ lỗ tai cậu đang nóng lên, tâm địa xấu xa muốn đừa giỡn lưu manh, lôi kéo tay cậu sờ xuống phía dưới: "Em về kí túc làm gì, em có thể ngủ sao?. Em có lương tâm không vậy, không nhớ anh sao?".
Phùng Kiến Vũ bị hắn lôi kéo sờ xuống giữa hai chân, cậu vỗ nhẹ hai cái: "Ai nhớ anh, đừng tự mình đa tình!".
Vương Thanh biết cậu cứng miệng, đành tìm cớ: "Tiền thuê nhà cũng thanh toán rồi, không ở cũng đã trả tiền rồi, tự em nghĩ đi!".
"Vậy em phải ở thôi!" Phùng Kiến Vũ giảo hoạt nhìn hắn, cười ánh mắt cong cong: "Anh nói gì thì là thế ấy!".
"Em đấy..." Vương Thanh kéo người kia sát lại gần, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Xa cách mấy ngày, hôn nhau vẫn có cảm giác giống như nụ hôn đầu. Phùng Kiến Vũ khẩn trương ôm lấy cổ hắn, mà Vương Thanh kích động cũng chỉ biết cắn loạn, mút lấy môi lưỡi cậu, khiến cậu không thở nổi.
Rốt cuộc cũng tìm được tiết tấu, giữa lúc không ngừng được, điện thoại di động của Vương Thanh vang lên, Phùng Kiến Vũ giúp hắn với lấy điện thoại cho hắn nghe, Vương Thanh nhìn cũng không nhìn liền cúp máy.
Ngay sau đó điện thoại của Phùng Kiến Vũ cũng vang lên...
Hai người thở hổn hển rời nhau ra, trong đôi mắt Phùng Kiến Vũ vẫn còn vương một tầng hơi nước, khiến hạ thân Vương Thanh trong nháy mắt căng cứng, lại ôm chặt lấy cậu hung hăng hôn một cái, sau đó kìm chế tức giận mà nhận điện thoại.
"Đại Vũ, cậu có ở cùng Vương Thanh không?".
"Thanh ca của cậu đây!!!".
Bạch Nham bên kia rõ ràng sửng sốt, lập tức ha ha ha ha cười to: "Tôi có phải đã phá hoại chuyện tốt rồi phải không?".
"Cút đi, có việc gì nói nhanh!".
Phùng Kiến Vũ nằm ngửa nhìn hắn, cười hắc hắc không ngừng, lúc trở mình liền bị Vương Thanh dùng sức vỗ mông một cái.
Tiện nhân Bạch Nham này, gọi điện thoại chỉ để hỏi Vương Thanh lúc nào về đến trường học giúp cậu ta đem chăn ra phơi nắng, Vương Thanh tức đến muốn ném điện thoại, đứng dậy đi đến phòng khách, thấy Phùng Kiến Vũ chân trần ngồi trên salon chơi điện thoại.
Phùng Kiến Vũ ngửa đầu hỏi hắn: "Vẫn cứng rắn sao?".
"Còn cứng cái khỉ!" Nhắc đến chuyện này lại tức giận. Bạch Nham, cái phế vật này không sớm thì muộn cũng sẽ tìm cơ hội chỉnh tên này đến chết.
Vương Thanh vạn phần ủy khuất ôm lấy cậu, cọ cọ gáy: "Đều tại tên ngốc đó, đúng không?".
"Ừm, đúng đúng đúng!" Phùng Kiến Vũ xoa xoa cằm hắn: "Em cũng sẽ có ngày đáo hố cậu ta".
"Ừm được rồi" Vương Thanh bỗng nhiên nhớ ra: "Em sau đấy có gặp lại Cố Ninh không?. Nhà cô ấy có việc gì xảy ra?".
Phùng Kiến Vũ lườm hắn: "Anh sao lại bát quái như vậy?. Liên quan gì đến anh?".
"Anh thay em quan tâm một chút cũng không được à?".
"Đừng có lấp liếm, anh chính là tên hóng hớt!" Phùng Kiến Vũ ngửa đầu tựa lên vai hắn, gãi gãi cằm hắn: "Em đoán, không hẳn là cô ấy được hai người ba nuôi dưỡng, em quen cô ấy nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn luôn muốn kết hôn với em, em nghĩ chắc chắn có liên quan đến ba cô ấy".
"Hả?. Cô ấy vẫn muốn kết hôn với em?".
"Ách... Em đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi, tiệm thịt nướng kia mở chưa?".
Phùng Kiến Vũ nói rồi chạy khỏi ghế salon, tay chân nhanh nhẹn lấy quần áo đồ đạc của mình ở trong vali ra treo gọn gàng, xoay người nói với Vương Thanh: "Em còn phải về kí túc lấy chút đồ, còn có sách của em nữa".
"Em bây giờ dọn hết đồ đạc, định nói với bạn cùng phòng như thế nào?".
Phùng Kiến Vũ tay đang thu dọn đồ đạc bỗng khựng lại: "Xong rồi, trước kia em có nói em dự định ra ngoài ở, nhỡ đâu bọn họ muốn qua đây thì phải làm sao giờ?".
"Bây giờ mới nghĩ đến chuyện này, có phải ngốc không?" Vương Thanh xoa nhẹ tóc cậu: "Thì nói anh ở đây một mình không tiện, đến ở chung với anh".
"Cũng được" Phùng Kiến Vũ gật đầu, bỗng nhiên rất khổ não hỏi: "Anh nói xem bọn họ liệu có tin không?".
"Tin hay không thì tùy, cuối cùng nếu có ai muốn đến thì cũng bị anh nhốt ngoài cửa thôi!".
"À. Chỉ cần cứng rắn như vậy...!".
Hai người một lúc sau thu dọn đồ đạc xong liền ra cửa. Phùng Kiến Vũ trở về sớm, trong phòng ngủ không có ai, cậu đem sách vở nghiên cứu của bản thân dọn đi trước, hận không thể một luợt đem tất cả theo cùng, cuối cùng Vương Thanh nhìn không chịu được, bảo cậu chia ra vài lần mà mang đi.
Lúc ăn cơm Vương Thanh bỗng nhớ ra một đại sự -------Chưa mua rèm cửa!.
Đừng đùa, không có rèm cửa sống thế nào?.
"Chủ nhà có rèm cửa vẫn còn tốt".
"Xấu xí, anh muốn mua mới!".
"Anh có tiền mua mới sao?".
"Vũ ca của anh có tiền".
"...".
Cả đường náo loạn đòi mua rèm cửa, tiện đường mua thêm chút đồ, Phùng Kiến Vũ đói đến không muốn động, nhỏ giọng oán giận Vương Thanh không làm được việc gì, Vương Thanh hết cách cũng chỉ có thể dụ dỗ cậu buổi tối sẽ đưa đi ăn ngon.
Nhưng mà không ổn, rèm cửa sổ phải đo rồi mới đặt, mấy hôm sau mới có thể lấy về.
Phùng Kiến Vũ trừng mắt nhìn Vương Thanh, đo còn chưa đo mà đòi đi mua?. Vương Thanh rất ủy khuất, hắn cho rằng rèm cửa cái nào mà chả giống nhau.
Bà chủ tiệm rất tốt rất nhiệt tình: "Thời tiết này đúng là phải cần gấp, thế này đi, tôi cho hai cậu số điện thoại, các cậu đo xong rồi nói cho tôi một tiếng, tôi sẽ làm cho, không cần đến nữa. Đợi khi làm xong sẽ gọi điện cho hai người đến lấy".
Hai người cảm ơn bà chủ, Vũ ca đóng tiền cọc xong vung tay lên: "Đi thôi, Vũ ca mời anh ăn cơm, sắp làm Vũ ca của anh chết đói rồi".
Vương Thanh đi theo phía sau nhìn cậu nở nụ cười, ở giữa dòng người đông đúc qua lại lặng lẽ nắm lấy tay cậu.
Cậu và hắn, từ khi nhận thức được mọi chuyện bắt đầu đã quyết định tìm hiểu mọi thứ, thử hôn môi, thử gần gũi thân mật, thử nói câu yêu thương, không ngừng cố gắng, dần dần trở nên quen thuộc. Hôm nay lại muốn bắt đầu cuộc sống ở chung khó khăn, hai người lại một lần nữa học cách chung sống cùng một mái nhà.
Đây là lần đầu tiên cùng nhau mua rèm cửa, từ nay về sau có thể sẽ còn rất nhiều những lần đầu tiên khác...
Lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên thân mật, lần đầu tiên nói yêu thương, lần đầu tiên ở chung, đối phương cũng chỉ có thể là người kia. Cậu và hắn, giống như lời ai đó đã từng nói... chính là trời sinh nhất định phải ở bên nhau.