"Tùy tiện chọn một hàng đi, trời nóng quá, người cũng đông, ngồi điều hòa anh cũng ra mồ hôi".
Cậu mắt to đảo vòng quanh, Vương Thanh thoáng nhìn cũng biết cậu nghĩ gì.
"Quả là nóng, chúng ta đi tìm chỗ nào đó uống chút rượu?".
Phùng Kiến Vũ cười cười: "Đi a, em cũng muốn vừa ăn vừa uống!".
Cuối cùng hai người tìm được một quán không tệ, Phùng Kiến Vũ dè dặt ăn một xâu thịt, vẻ mặt mong đợi nhìn Vương Thanh.
"Không được...".
Phùng Kiến Vũ sắc mặt trong chốc lát buồn bã.
"Uống nhiều rồi phải làm sao, anh cũng không cõng em về đâu".
"Em chỉ uống một chút thôi, thật không sao mà, em trước đây uống nhiều rồi vẫn tự về mà".
Vương Thanh không tin: "em uống với ai a?. Cố Ninh hay là Từ Khoát?".
"Anh quản gì, em có thể uống!".
Vương Thanh vẻ mặt hoài nghi nhìn cậu, ăn chocolate nhân rượu cũng có thể choáng váng, thế nhưng hắn cũng không đành lòng nhìn cậu buồn bã. Không thể làm gì khác là bảo chủ quán mang đến một chai rượu có nồng độ cồn thật thấp.
Ông chủ theo lời đưa lên một chai rượu không có bao nhiêu độ cồn, Vương Thanh đầu tiên nếm thử, mùi rượu rất nhạt, vì vậy mới yên tâm cho cậu uống.
Thế nhưng hắn quên mất một vấn đề, rượu uống nhiều không thể khinh thường được. Mặc dù độ cồn thấp nhưng Phùng Kiến Vũ không nhịn được một chén lại một chén, Vương Thanh muốn ngăn cũng không được.
Trời nóng, Phùng Kiến Vũ muốn dừng cũng không dừng được, thịt nướng ăn không bao nhiêu lại chỉ một mực uống.
Mắt thấy cậu bắt đầu đờ đẫn, Vương Thanh nhanh chóng tính tiền rồi chuẩn bị rời đi, uống thêm lúc nữa không biết sẽ biến thành dạng gì.
Trả tiền xong Vương Thanh đi toilet, dặn Phùng Kiến Vũ ở đây đợi mình, kết quả vừa đi ra đã không thấy người đâu. Vương Thanh gấp gáp hỏi nhân viên phục vụ có nhìn thấy một người mắt to đi cùng mình đi đâu không, người phục vụ liền nói có thấy rời đi.
Vương Thanh vội vàng lao ra khỏi cửa, xa xa thấy Phùng Kiến Vũ đang đi theo sau lưng một người, tức giận xông đến kéo cậu lại: "Không phải đã bảo em đứng kia chờ anh sao?".
Phùng Kiến Vũ nhìn hắn chớp chớp mắt: "Tôi đi với Vương Thanh mà!".
"A?. Anh ở đây mà, đã đi đâu đâu?" Vương Thanh sờ sờ mặt cậu, lại bị cậu né tránh.
"Kia mà!" Phùng Kiến Vũ chỉ người đăng trước, người nọ cũng mặc trên người một chiếc áo phông trắng khá giống Vương Thanh.
Vương Thanh tức giận đến méo cả mặt: "Vậy người ta là anh sao?. Uống có chút rượu mà ngay cả người yêu của mình cũng không nhận ra".
Hắn lôi kéo cậu quay lại đường về, Phùng Kiến Vũ không chút phối hợp, giãy dụa tránh né không muốn đi cùng hắn. Vương Thanh không nỡ dùng sức: "Mau về nhà, không anh đánh em đấy!".
Con đường này mặc dù ngay đối diện chợ đêm nhưng vì trường học vẫn chưa khai giảng nên không có mấy người, Phùng Kiến Vũ hất tay hắn ra, tựa vào bên cạnh đèn đường vạn phần ủy khuất bĩu môi: "Tôi muốn tìm Vương Thanh...".
Vương Thanh hít thở thật sâu, nâng mặt cậu lên nhìn:"Anh là Vương Thanh mà!".
Phùng Kiến Vũ bị hắn ôm lấy mặt, môi bĩu lên, hai mắt mờ mịt nhìn hắn, có chút mơ hồ không rõ hỏi: "Anh làm sao chứng minh?".
Vương Thanh ghé sát vào trán cậu, thấp giọng hỏi: "Em muốn anh chứng minh thế nào?".
Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên có chút hồi hộp, giơ tay lên ôm cổ hắn: "Anh hôn tôi...".
"Em rốt cuộc thật sự uống nhiều rồi sao..".
Vương Thanh ôm mặt cậu cúi xuống hôn, đầu lưỡi dò vào miệng Phùng Kiến Vũ cuốn lấy đầu lưỡi cậu, cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có phải Vương Thanh không?".
Lớp sương mờ trong mắt Phùng Kiến Vũ hiện lên chút ý cười: "Không phải, Vương Thanh lúc hôn tôi đều ôm tôi...".
"Thao...".
Vương Thanh mắng một câu, một lần nữa hôn cậu, một tay trượt từ bả vai cậu xuống, kéo cậu ôm thật chặt vào lòng, tay kia giữ chặt gáy nâng cổ cậu lên nhận lấy cái hôn sâu của hắn.
Thân mật hôn môi, tim đập cũng lợi hại, Vương Thanh cắn cắn môi cậu, kiên nhẫn hỏi: "Anh có phải Vương Thanh không?".
Phùng Kiến Vũ bám chặt lấy người hắn he hé mắt, ngậm môi hắn vừa hôn vừa mút, nửa ngày sau mới nói: "Hình như có chút giống...".
Vương Thanh tức đến phát cười, xoa xoa tóc cậu: "Vậy làm sao để chứng minh anh là Vương Thanh a?".
Phùng Kiến Vũ ngoẹo đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Anh để tôi ngủ anh, tôi sẽ tin!".
"Nằm mơ!. Giả vờ say rượu để chiếm tiện nghi có phải không!" Vương Thanh co ngón trỏ lại ấn vào gáy cậu: "Để xem về nhà anh làm sao chỉnh em!".
Phùng Kiến Vũ tựa ở trên bả vai hắn hắc hắc cười rộ lên: "Em choáng. Mẹ nó, suýt nữa đi cùng người khác, đều tại anh. Ăn mặc quần áo như vậy làm sao nhận biết được".
"Ừ, đều là tại anh!" Vương Thanh ôm cậu, hôn một cái vào lỗ tai: "Về nhà đi, ở đây lại bị muỗi đốt".
"Ừm, anh cõng em đi..".
"Chiều em quá rồi!".
Cuối cùng, Phùng Kiến Vũ vẫn được Vương Thanh cõng về nhà, cả quãng đường đều là say ngủ, nước bọt rơi ướt cả cổ Vương Thanh.
Vào nhà bật đèn, Vương Thanh đem người trên lưng cẩn thận đặt lên giường, xoay người muốn đi lấy nước lau người cho cậu, quay lại đã thấy Phùng Kiến Vũ ngồi xổm trên giường cũng không biết làm gì.
"Tỉnh rồi?. Tỉnh rồi thì đi tắm còn ngủ nữa".
Phùng Kiến Vũ đứng lên định nói gì đó, nhưng đứng không vững liền ngã xuống giường, cả người vắt ngang giường, nói cái gì cũng không đứng dậy. Vương Thanh bất đắc dĩ bò lên giường, nhẹ nhàng vỗ mặt cậu: "Cởi quần áo được không?".
"Được..." Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn hắn, nâng hông lên cởi quần của mình, tiện thể cởi luôn cả quần lót.
Vương Thanh nuốt một ngụm nước bọt: "Muốn đùa giỡn lưu manh phải không?".
Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng, lại nghe giống tiếng rên rỉ, quần bị cậu đá xuống đất, cậu vươn người ôm chặt lấy Vương Thanh, Vương Thanh ôm hông cậu, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.
"Bảo bảo, chúng ta chưa có rèm cửa...".
Phùng Kiến Vũ hôn lên mặt hắn, cắn gò má cùng cằm hắn, tay nhanh chóng thò xuống dưới cởi quần hắn, căn bản sớm đã không có quan tâm đến vấn đề cửa sổ.
Vương Thanh ôm lấy mặt cậu hung hăng hôn một cái, sau đó cứng rắn đem người đang bám chặt trên người hắn gỡ ra, kéo quần đi treo rèm cửa.
Vương Thanh chẳng thể làm gì hơn là lấy hai cái ga trả giường che cửa sổ lại.
Trên giường Phùng Kiến Vũ trần trụi nữa người dưới, ánh mắt mười phần câu dẫn.
Vừa uống rượu xong liền biến thành sắc ma, cũng không biết là tật xấu ở đâu...
Vương Thanh than thở trở lại giường, vừa leo đến bên cạnh đã bị Phùng Kiến Vũ đè xuống. Tiểu sắc lang chấp nhất một mực cởi quần hắn, cố sức vỗ bắp đùi hắn, nghiêm túc nói: "Em phải ngủ anh".
"Được a!" Vương Thanh sờ sờ mặt cậu: "Đến đây đi, Vũ ca~".
Phùng Kiến Vũ ghé lên người hắn cười hắc hắc hai tiếng, hôn từ cổ xuống đến ngực hắn, cách một lớp áo cắn đầu ngực hắn.
"Ưm.." Vương Thanh hừ một tiếng, giơ tay lên xoa đầu cậu: "Nhẹ thôi...".
Người này uống rượu vào liền biến thành sắc lang, hơn nữa xuống tay không hề nhẹ, đặc biệt thích cách lớp áo cắn hắn, cảm giác áo bị ướt mang lại cảm giác kì quái nhưng khiến hắn rất thoải mái hưởng thụ.
Phùng Kiến Vũ từ ngực hắn hôn xuống, y như con mèo nhỏ ở trên ngực liếm tới liếm lui, chưa cần kích thích nhiều đã khiến hạ thân Vương Thanh tự động đứng nghiêm ngay ngắn. Phùng Kiến Vũ nắm lấy vuốt nhẹ hai cái, biết rõ còn hỏi: "Làm sao đây?".
"Biết rồi còn muốn anh phải dạy em sao?" Vương Thanh nhéo nhéo lỗ tai cậu hỏi.
Phùng Kiến Vũ cúi đầu hôn một cái: "Chỉ cho tốt, không học được là tại anh".
Vương Thanh hôn môi cậu, xoay người đè cậu xuống dưới thân, tay cầm đầu gối Phùng Kiến Vũ tách hai chân cậu ra, Phùng Kiến Vũ ưỡn lưng giục hắn. Vương Thanh cắn xuống cằm cậu, quỳ xuống giữa hai chân cậu.
Phía dưới Phùng Kiến Vũ trần trụi, một cây thẳng tắp nằm trên bụng, ánh mắt Vương Thanh nhìn một lượt từ trên xuống dưới, Phùng Kiến Vũ bị hắn không nói câu nào chỉ chăm chú nhìn thấy có chút xấu hổ, giơ tay lên che mặt: "Anh nhanh một chút, nhìn gì mà nhìn...".
Mới vừa rồi còn dũng cảm câu dẫn hắn, lúc này đã xấu hổ, Vương Thanh nở nụ cười cúi đầu hôn một cái vào đầu gối, dọc theo đùi trong một đường hôn xuống.
Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng, tay nắm lấy tóc hắn: "Anh nhanh lên một chút, nhanh một chút!".
"Được được được, em nhẹ tay thôi!".
Vương Thanh ở trên hạ thân cậu hôn một cái rồi mới chậm rãi ngậm vào, người dưới thân nhẹ giọng hừ, giống như chú mèo con khoan khoái duỗi mình sưởi nắng.
Phùng Kiến Vũ không nói rõ cảm giác gì, mỗi lần chuẩn bị đều như vậy, nhưng mỗi lần cảm giác ấy đều rất mãnh liệt. Nghe nói rượu sẽ làm tê liệt các giác quan, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng, rượu còn sót lại ở trong đầu hay cảm giác say sưa cùng hắn vui vẻ thì cũng nhanh chóng làm cậu trở nên u mê.
Vương Thanh rất sợ đang làm nửa chừng thì người này ngủ mất, tranh thủ lúc cậu đang buông lỏng mà làm động tác mở rộng, cũng không biết có phải thả lỏng hơi quá hay không mà Phùng Kiến Vũ tuy không có động tác gì nhưng thân thể lại vô cùng phối hợp. Lúc hắn đứng dậy tìm áo mưa thoáng thấy Phùng Kiến Vũ trừng hai mắt nhìn hắn.
"Làm sao vậy?".
Phùng Kiến Vũ hơi nhíu mi: "Sai rồi, em phải ngủ anh, tại sao bây giờ ngược lại rồi?".
Vương Thanh hôn nhẹ đầu cậu: "Như nhau mà, em ngủ anh, anh ngủ em, cuối cùng thì vẫn là ngủ với nhau".
Phùng Kiến Vũ mím môi bóp ngực hắn, bỗng dưng xoay người đè hắn xuống dưới: "Không được, em phải ngủ anh".
"A?".
Vương Thanh còn chưa kịp phản ứng, Phùng Kiến Vũ đã hôn xuống. Vương Thanh đáp lại nụ hôn của cậu, tay bóp lấy hông cậu, âm thầm luồn vào trong áo, vốn chỉ định để cậu hôn một lúc nữa, không nghĩ tới chính là, Phùng Kiến Vũ đưa tay xuống dưới, cầm lấy hạ thân hắn chuẩn bị đi vào.
"Em, em đợi một chút... " Vương Thanh tránh né nụ hôn của cậu: "Em làm gì thế?".
Phùng Kiến Vũ ngồi ngay ngắn, hạ thân hắn bên dưới đã đi vào được một nửa: "Ngủ anh".
"Kháo!" Vương Thanh nện đầu xuống đệm, thật là không thể để em ấy uống rượu, uống vào rồi không khác gì uống xuân dược.
Lúc bắt đầu đi vào, Phùng Kiến Vũ rất khó chịu, cậu cau mày thích ứng, ngửa cổ thở dốc, yết hầu chuyển động khiến Vương Thanh nhìn thấy như muốn phát điên.
"Được, được rồi...".
Phùng Kiến Vũ cúi đầu, nhìn hắn cười.
Vương Thanh trong lòng đập mạnh một cái, nắm hông cậu nhẹ nhàng đỉnh hai cái: "Chỉ tạm được sao?".
"Ừ...".
Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng đáp, vừa lắc eo vừa kéo tay hắn từ hông sờ ngực mình, Vương Thanh tùy ý để cậu lôi kéo tay hắn ở trên người sờ loạn, ngón cái ở trên đầu ngực cậu chậm rãi mân mê, nghe cậu thở dốc, nhìn cậu vươn lưỡi liếm môi, cảm nhận được cậu không tự chủ mà rút chặt phía dưới, Vương Thanh da đầu tê dại, không chút tiền đồ thầm nghĩ trong đầu muốn hung hăng mà dày vò cậu.
Động tác của Phùng Kiến Vũ rất chậm, rút ra phân nửa rồi lại một lượt đi vào, không có kinh nghiệm cũng không có kĩ thuật, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn hắn cùng mình được thoải mái.
Vương Thanh hít một hơi thật sâu, tay rời khỏi ngực cậu, xoa xoa mặt cậu: "Anh đến được không?".
"Không được, em thượng anh".
"Nghĩ cũng nhiều thật đấy...".
Vương Thanh ôm hông của cậu cố sức ngồi dậy, hai tay ôm mông cậu vừa nhanh vừa ác độc đỉnh vào trong cơ thể cậu, Phùng Kiến Vũ thúc vai hắn ngửa đầu rên rỉ. Vương Thanh cắn lấy hầu kết cậu hỏi: "Thượng thoải mái không?".
Phùng Kiến Vũ cười cười mơ hồ mắng một câu, ôm mặt Vương Thanh cùng hôn môi, chống vai hắn một lần nữa nhấc eo lên, lúc này cậu tựa hồ tìm được bí quyết, mỗi lần lắc mông đều đỉnh vào chỗ thoải mái trong cơ thể.
Vương Thanh hôn cổ cậu, nhu cầu cuồng nhiệt trong cơ thể đột nhiên bạo phát, nắm lấy hông cậu đè xuống gường, Phùng Kiến Vũ sau khi phản ứng được bắt đầu giãy dụa.
"Không được, em ở trên, em ở...".
Vương Thanh cầm cổ tay cậu, hôn môi cậu, hai tay nắm hông, thô bạo mà luật động, mỗi lần đi vào đều cắm tận nơi sâu nhất. Chút ý chí cuối cùng còn sót lại trong đầu Phùng Kiến Vũ bị sự tấn công kịch liệt của hắn đánh bay, việc duy nhất có thể làm là theo động tác của hắn mà thở dốc kêu to.
"Thanh nhi... Thanh nhi.... Không được.... Anh chậm một chút...".
Cậu gọi tên hắn, giọng nói rên rỉ mang theo chút giọng mũi, vật nhỏ ban nãy không có tinh thần nay lại phun ra một đợt dịch thể trong suốt.
Phùng Kiến Vũ một tay cầm hạ thân xoa, một tay sờ ngực hắn, Vương Thanh ra một thân mồ hôi, ngực vừa ướt vừa trơn căn bản bóp không được.
"Ưm... Anh, anh chậm một chút...".
Vương Thanh cúi đầu hôn cậu, mồ hôi ướt hết cả áo phông chưa cởi: "Em không thích sao?".
"Cút...".
Cậu thích, nhưng là thích mạnh miệng.
Vương Thanh sờ soạng hạ thân đang ướt nhẹp của Phùng Kiến Vũ, biết cậu cũng sắp đến rồi, chậm rãi từ trong thân thể cậu lui ra ngoài, đem Phùng Kiến Vũ đang mơ mơ màng màng lật úp xuống.
Phùng Kiến Vũ đầu óc không còn tỉnh táo, tự giác hạ thấp vai xuống, nâng mông lên. Vương Thanh tách hai chân cậu ra, nắm hông cậu một lần nữa đi vào, động tác không nhanh không chậm, nhẹ nhàng đỉnh vào nơi nhạy cảm của cậu.
Áo phông người dưới thân trượt lên trên, lộ ra một đoạn lưng, theo nhịp điệu của hắn không ngừng cong vào.
Vương Thanh cúi người hôn cậu, bàn tay với lên sờ mặt cậu, Phùng Kiến Vũ trở tay vuốt dái tai hắn: "Anh nhanh một chút...".
"Được...".
Hắn nói một tiếng được, liền bắt đầu thô lỗ mà trừu sáp, hắn biết cậu thích, nghe tiếng cậu rên rỉ gợi cảm đến không chịu được. Chính bản thân Vương Thanh cũng không kiềm chế nổi, thế nhưng vẫn không quên một việc.
Ngón cái hắn đè lấy lỗ nhỏ trên đỉnh hạ thân cậu, ghé sát vào lỗ tai cậu hỏi: "Anh có phải Vương Thanh không?".
Phùng Kiến Vũ sửng sốt, nghĩ đến chuyện vừa rồi, hồng một đường từ lỗ tai đến sau lưng: "Anh bị bệnh a...".
Vương Thanh cố sức đỉnh vào thân thể cậu: "Nói, anh có phải Vương Thanh không...".
Phùng Kiến Vũ cười cười, tính bướng bỉnh cũng dâng lên: "Anh không phải".
Vương Thanh cắn cắn lỗ tai cậu, tiếp tục vừa nhanh vừa hung tợn đỉnh vào, biên độ càng lúc càng lớn, tiếng cơ thể va vào nhau càng lúc vang, khoải cảm theo đó dâng lên, Phùng Kiến Vũ nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
"Muốn bắn... anh đừng...".
Cậu hổn hển thở gấp, tay kéo cổ tay hắn, nhưng Vương Thanh nắm rất chắc, bên dưới thao càng mạnh thêm, khiến cậu nói một câu cũng không rõ.
"Thật sự.. không được... anh... đừng rộn...".
Vương Thanh hung hăng ra vào cơ thể cậu: "Còn theo người khác đi nữa không?. Anh có phải Vương Thanh không?".
"Anh là... Anh là Vương Thanh, ừ... là Thanh ca...".
Cậu giống như vừa khóc vừa nói ra mấy câu này, Vương Thanh hài lòng thả tay, động tác vẫn không dừng lại, cắn cổ cậu tiếp tục đỉnh vào chố sâu nhất trong cơ thể cậu.
Hắn thả tay, cái nơi nhịn thật lâu trong nháy mắt giống như được trút ra, cái loại cảm giác bị khống chế này không giống như bình thường. Cảm giác thống khoái từ hạ thân giống như luồng điện lan khắp tứ chi cậu, dĩ nhiên so với mọi lần lại càng thêm mãnh liệt, nước mắt trong giấy lát bỗng dâng lên, có phần không thể khống chế, có thể trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ, hay bởi vì quá sung sướng, đầu óc Phùng Kiến Vũ loạn thành một đàn mơ hồ không rõ.
Vương Thanh biết cậu bắn, tiến tới muốn hôn phát hiện cậu đang khóc.
"Làm sao vậy?. Đây là... Quá sung sướng?".
"Cút...".
Một tiếng mắng này của Phùng Kiến Vũ rất mềm, Vương Thanh không nhịn được cười, ôm hông cậu lật lại, thừa lúc cậu còn khóc mặt đối mặt một lần nữa đi vào.
"Làm sao bây giờ?. Thấy em khóc, anh nghĩ anh còn có thể kiên trì thêm một lúc nữa".
Vương Thanh cúi đầu vừa động vừa khẽ hôn cậu.
"Mẹ nó anh biến thái!".
Ánh mắt Phùng Kiến Vũ lấp lánh một tầng nước mỏng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Người biến thái kia thừa dịp nước mắt cậu không khống chế được, nắm lấy hai đầu gối dạng chân cậu ra, hung hăng đánh vào sâu bên trong thân thể cậu.
Lúc hai người tắm cùng nhau, Phùng Kiến Vũ không còn chút sức lực tựa trên người hắn, tùy ý để hắn tẩy rửa từ trên xuống dưới. Buồng vệ sinh chật chẹp, quanh quẩn tiếng nước chảy, cậu không đeo mắt kính, trong không gian đầy hơi nước, nhìn gì cũng thấy mơ hồ.
"Thanh nhi...".
"Ừ?".
Phùng Kiến Vũ cọ cọ bờ vai hắn: "Chờ chúng ta có tiền, sẽ mua một căn hộ nhé...".
Vương Thanh hôn nhẹ lên tai cậu: "Nhất định a~, không lẽ em muốn cả đời đi thuê nhà sao".
Phùng Kiến Vũ cười rộ lên: "Có anh ở cùng, cả đời thuê nhà cũng được".
Vương Thanh cũng cười: "Cả đời như vậy thì quá thoải mái".