- Tân Khởi, anh đưa em về được không?
Bước chân Bắc Tân Khởi khựng lại,quay đầu lại nhìn cô ta,nhìn khuôn mặt nhợt nhạt ấy, có chút chần chừ.
- Anh muốn đi tìm cô gái ấy?
Mộ Kỳ Ân dò xét ánh mắt Bắc Tân Khởi, cất tiếng hỏi.
Bắc Tân Khởi mím môi, không nói gì.
Mộ Kỳ Ân bước xuống giường, bước vài bước đến bên Bắc Tân Khởi, rất tự nhiên mà khoác tay hắn, dịu dàng an ủi:
- Có anh trai em đi cùng, anh ý sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện đâu!
Bắc Tân Khởi khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ lời cô ta nói, Mộ Thám tuy ham vui nhưng chắc cũng không đến nỗi không biết điểm dừng.... cuối cùng hắn cũng gật đầu.
Mộ Kỳ An lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt điển trai, hoàn hảo tới từng mm của hắn, khóe môi khẽ cong cong lên chút.
Cũng thời điểm ấy, trên con đường lớn ven biển, Mạc Yến phóng xe đưa theo Mộ Thám đi về phía trung tâm thành phố.
Cô phóng xe với tốc độ khá lớn, nhưng chính tốc độ ấy lại khiến người vốn ưa thích mạo hiểm như Mộ Thám thấy sảng khoái vô cùng.
Tiếng cười vui vẻ vang vọng suốt cả quãng đường...
- Mạc Yến, đi sai hướng rồi....!
Mộ Thám, tối nay có vẻ như rất vui, rất hào hứng, giơ tay chỉ con đường trước mặt, nhắc nhở Mạc Yến.
Tính cách của Mạc Yến, càng tiếp xúc, Mộ Thám lại càng thấy thích, tính cách như cô gái này, người trong giới giải trí có sống cả đời cũng chả tìm ra nổi một người...
Trong giới thượng lưu, những cô gái tầm tuổi Mạc Yến, thì đều là những danh môn thục nữ, bị bó buộc trong những giáo điều cứng nhắc, nho nhã, thanh tao, cao quý....không một ai dám mở rộng lòng mình ra mà vui chơi cho thỏa thích, bạo dạn làm những điều mình yêu.... ngay như Mộ Kỳ Ân, ở trước mặt người anh trai ruột là hắn cũng không ngoại lệ.
Mộ Thám vô cùng thích người có tính cách như Mạc Yến,người sống ở đời cũng chỉ là vài chục năm ngắn ngủi, sao cứ phải bó buộc trong những khuôn khổ cứng nhắc, mệt mỏi như vậy?
- Mạc Yến, để tôi lái thử chút đi!
Người mà Bắc Tân Khởi vừa cho rằng sẽ biết điểm dừng ấy thì giờ lại đang vô cùng hưng phấn....tất cả là do tay lái quá lụa, quá cao siêu của Mạc Yến làm cho hắn ngứa ngáy tay chân....vài ba lần hắn đã định thế chỗ Mạc Yến mà lái xe nhưng không thành....
Lúc này, hắn nhào sang bên Mạc Yến mà giằng lấy vô lăng...
- Mộ Thám, từ từ đã....
Mộ Thám hành động bất ngờ, làm che mất tầm nhìn của Mạc Yến...chiếc siêu xe khẽ loạng choạng...
- Mộ Thám, anh che mất tầm nhìn của tôi rồi....
Mạc Yến khẽ hét lên, tay nắm vào vô lăng chặt thêm chút nữa....
- Tôi lái thử chút thôi!
Mộ Thám giờ đang đắm chìm trong sự hứng phấn vì tốc độ cao này, nét mặt hau háu tựa như đứa trẻ vừa nhìn thấy món đồ chơi lạ mà muốn chơi nghịch luôn...nên đâu chịu nghe lời Mạc Yến. Hắn nắm lấy tay Mạc Yến rồi cố hất tay cô ra khỏi vô lăng.
- Mộ Thám, đừng có đùa nữa!
Nét mặt Mạc Yến biến sắc, chiếc xe mỗi lúc một loạng choạng hơn.
- Yên tâm, tay lái của tôi thật sự không tồi đâu!
Mộ Thám vẫn không chịu dừng tay, vẫn tiếp tục đẩy tay Mạc Yến ra...
- Anh ngồi xuống trước đã, tôi không nhìn thấy đường phía trước mất rồi!
Giọng nói của Mạc Yến có chút hoảng, chiếc xe càng lúc càng loạng choạng....
- Để tôi lái đi!
Vẫn không để ý đến sự khác lạ của chiếc xe, Mộ Thám vẫn tiếp tục giằng co chiếc vô lăng....
....
Vậy thì cũng phải để tôi tìm chỗ dừng xe đã chứ?
Mạc Yến vừa nói dứt câu,chiếc xe mất lái lao thẳng vào lan can ven đường......