Sau khi chụp X-quang, bác sĩ giúp cô xử lý vết thương.
Cô phải gọi điện báo cho Thẩm Đại một tiếng.
"Vâng, con đang ở bệnh viện, chiều nay không thể qua đó được. Không sao đâu, bị ngã thôi. Không nghiêm trọng, mẹ không cần phải đến đây, chiều nay mẹ phải họp mà? Vâng vâng, con tự lo được."
Ngay cả khi không gặp mặt trực tiếp, khi gọi điện cho Thẩm Đại, Thịnh Minh Trản vẫn thường nở một nụ cười với không khí, như thể Thẩm Đại đang ở ngay trước mặt cô.
Nhưng cuộc gọi lần này, sự quan tâm của Thẩm Đại vẫn như cũ, tuy vậy, Thịnh Minh Trản cảm thấy có thêm sự xa cách khó tả.
Một phút sau khi cúp điện thoại, nụ cười cứng ngắc mới dần dần biến mất khỏi khuôn mặt cô.
"Được rồi, không có gì nghiêm trọng." Bác sĩ nói, "Xương không vấn đề gì, về nhà bôi thuốc, đừng vận động mạnh, qua một thời gian sẽ khỏi thôi."
Không ngờ cô gái trước mặt lại hỏi: "Không cần nhập viện sao?"
Bác sĩ nhìn cô một cái, nói: "Không cần đâu, về nhà chăm là được."
Thịnh Minh Trản lịch sự cảm ơn bác sĩ, bước ra khỏi phòng khám.
Bệnh viện tư nhân, ban ngày cũng không ít người.
Thịnh Minh Trản cúi đầu nhìn điện thoại, vô cảm đi qua đám đông.
Thẩm Nhung đang nói chuyện trong nhóm chat WeChat.
Có người hỏi về liên hoan kịch Tây Trấn như thế nào, Thẩm Nhung gửi vài bức ảnh trong nhà hát, còn có ảnh chụp chung với giáo viên tiền bối mà cô ấy rất kính trọng.
[Oa, là thầy Mạc! Mấy năm trôi qua mà thầy ấy vẫn còn trẻ như vậy!]
[Ghen tị chết mất, tôi cũng muốn đi Tây Trấn!]
Thịnh Minh Trản nhìn những bức ảnh xa lạ này, ánh mắt ngày càng trầm xuống.
Thẩm Nhung đang làm gì ở nơi xa ngàn dặm, nói chuyện với ai, cô không biết.
Cô không biết gì cả.
Thẩm Nhung cũng hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì, buồn bã điều gì.
Hai người họ giống như hai cá thể độc lập, không liên quan gì đến nhau.
"Người đồng tính đừng xuất hiện trong cuộc sống của mẹ, mãi mãi, đừng dính dáng đến mẹ."
Lời Thẩm Đại bỗng dưng hiện lên trong đầu, khiến bước chân dừng lại.
Ánh mắt tìm kiếm trong đám đông, nhanh chóng tìm thấy lối thoát hiểm.
Đứng ở cửa cầu thang, Thịnh Minh Trản cúi đầu nhìn những bậc thang lạnh lẽo.
...
"Bác sĩ."
Thịnh Minh Trản lại đẩy cửa phòng khám, khập khiễng bước vào, tay cầm chiếc kính bị vỡ.
Bác sĩ ngạc nhiên nhìn cô.
Người con gái trẻ xinh đẹp này khác với tất cả những bệnh nhân mà ông từng gặp.
Đi lại đã rất khó khăn, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng không có biểu hiện chịu đựng vì đau đớn, ngược lại còn cười rất thoải mái.
"Bây giờ cháu có thể nhập viện rồi chứ."
Lâm Chỉ đến bệnh viện là lúc Thẩm Đại vừa đi.
Thịnh Minh Trản ngồi trên giường cầm điện thoại xem thị trường chứng khoán, mắt cá chân phải được băng bó kín mít, lòng bàn tay trái cũng được băng bó, thấy Lâm Chỉ đến, cô đặt điện thoại xuống.
"Trời ơi, sao cậu lại bị ngã thành thế này?" Lâm Chỉ xách theo hoa quả, kinh ngạc.
"Lúc lấy tài liệu ở công ty mẹ, không cẩn thận ngã cầu thang." Thịnh Minh Trản véo sống mũi.
"Kính của cậu đâu?"
"Vỡ rồi."
"Cậu bị cận nặng như vậy mà lúc ngã còn đeo kính sao? Sao lại có thể bất cẩn đến mức này? Vừa nãy nhận được tin nhắn của cậu, tôi còn định đến đây khịa, không ngờ lại nghiêm trọng vậy... Đến mức phải nhập viện, trời ơi."
Lâm Chỉ ngồi xuống bên cạnh, hỏi có muốn uống nước hay ăn trái cây không.
"Cho tôi cốc nước, cảm ơn."
Thịnh Minh Trản nhận lấy cốc nước ấm mà Lâm Chỉ đưa, hỏi cô, "Hôm nay đi gặp biên kịch Trịnh với A Hồng và những người khác sao?"
Lâm Chỉ đang xem tin nhắn WeChat của A Hồng trong nhóm.
"Ai nói không phải chứ. Nhưng cậu bị ngã thành thế này, Tiểu Nhung nhà cậu còn ở Tây Trấn, mẹ cậu lại bận như vậy, đến uống cốc nước cũng phải nhờ tôi, tôi còn gặp biên kịch Trịnh gì nữa, để lần sau đi."
Lâm Chỉ gửi tin nhắn thoại trong nhóm WeChat.
Ai bé nhỏ: [Tôi không đi đâu, Trản Trản nhà tôi bị gãy chân, tôi ở đây chăm sóc cậu ấy.]
A Hồng và những người khác trong nhóm xuất hiện, hỏi thăm tình hình của Thịnh Minh Trản.
Lâm Chỉ vẽ một cái đầu chó trên băng gạc mắt cá chân của Thịnh Minh Trản, chụp ảnh gửi vào nhóm, nói bằng giọng nói: [Thấy chưa, bây giờ Trản Trản nhà tôi xuống giường còn khó khăn. Mọi người cứ đi trước đi.]
Lâm Chỉ đặt điện thoại xuống, quay đầu lại, thấy Thịnh Minh Trản đang nhìn mình bằng ánh mắt ấm áp từ bao giờ.
Lâm Chỉ tuyên bố, "Đừng quá cảm động, không được lấy thân báo đáp, tôi thẳng."
Thịnh Minh Trản vẫn giữ nụ cười, "Nghĩ nhiều rồi, không có kính tôi không nhìn rõ gì cả. Nhưng cậu có thể đến chăm sóc tôi, tôi thực sự rất cảm động, sau này có cơ hội sẽ báo đáp cậu."
"Người khác nói lời báo đáp thì nước mắt lưng tròng, sao đến cậu lại có cảm giác muốn giết người cướp của vậy. Được rồi, nếu cậu muốn báo đáp thì hãy cố gắng trở thành người giàu, cả đời này tôi cũng không có lý tưởng nào khác."
Thịnh Minh Trản trêu, "Cậu là một nghệ sĩ, chỉ có chút theo đuổi đó thôi sao?"
"Đừng, nghệ sĩ gì chứ, không dám nhận, chỉ là một kẻ mơ mộng hão huyền thôi."
Lâm Chỉ gọi cho canh sườn cho bạn, ăn gì bổ nấy. "Cậu bị ngã thế này thì làm sao tập được? Chẳng lẽ không thể ra mắt tiếp?"
"Cô giáo dạy múa có người nhà mất, xin nghỉ phép một thời gian. Cô ấy không có ở đây thì không thể tập múa được, cả đoàn đều nghỉ mà. Tôi cũng xin nghỉ hai ngày, chắc tới lúc cô quay lại cũng khỏi."
Lâm Chỉ thuận miệng nói, "Xem ra bị ngã cũng đúng lúc. Ừm... canh sườn nên ăn với gì nhỉ?"
Lúc Lâm Chỉ đang phân vân giữa cơm và mì, Thịnh Minh Trản mở nhóm chat WeChat.
Như cô dự đoán, Thẩm Nhung đã nhìn thấy.
Chẳng ngon tẹo nào: [@S Bị ngã à?]
Vừa nãy Thịnh Minh Trản không nhìn thấy, không kịp trả lời, Thẩm Nhung đã chạy đến nhắn tin riêng rồi.
Chẳng ngon tẹo nào: [Chuyện gì vậy, sao lại bị ngã?!]
S: [Không cẩn thận ớ. Em lo cho chị hả?]
Thẩm Nhung vừa xem xong buổi biểu diễn, đám bạn học ồn ào đang la lối phía sau, cô bịt tai lại, áp sát điện thoại vào tai nghe tin nhắn thoại của Thịnh Minh Trản, chạy đến cây cầu đá vắng người.
Nghe thấy lời chị nói, Thẩm Nhung gọi điện thoại qua, không vui nói: "Lo cái gì mà lo? Không lo mới lạ, em mới đi có một chút chị đã ngã chỏng chơ, sao mà không lo!"
Thịnh Minh Trản tận hưởng sự chất vấn do tức giận của Thẩm Nhung, cười nói, "Hung dữ quá à."
Thẩm Nhung bên này lo lắng đến sắp khóc, Thịnh Minh Trản bên kia vẫn cười.
"Ngày mai em về."
"Bốn hôm nữa em mới về mà?"
"Chị gãy cả chân sao em ở lại. Dù sao vở kịch em muốn xem nhất cũng đã xem xong rồi, mấy buổi diễn thuyết còn lại dài dòng và nhàm chán chẳng có ý nghĩa gì. Em mua vé máy bay chiều nay 3 giờ về, về chăm chị."
Thẩm Nhung đã mua vé máy bay.
Thịnh Minh Trản nhấm nháp lời của Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung nghĩ ngợi, bổ sung, "Đừng nói với Thẩm Đại"
Trời vừa sập tối, Thẩm Nhung đã xuất hiện tại phòng bệnh của Thịnh Minh Trản.
Bệnh viện số 3 là bệnh viện tư, Thịnh Minh Trản ở phòng đơn, thời gian bác sĩ và y tá đến kiểm tra cũng cố định.
Khi Thẩm Nhung đến, y tá vừa đi.
Trừ khi bệnh nhân gọi, nếu không họ sẽ không đến nữa.
Thẩm Nhung đeo túi, mặc chiếc áo khoác mới mua, bên trong áo là áo phông do ban tổ chức lễ hội kịch tặng, những dòng chữ nhiều màu sắc rực rỡ tạo thành logo "Lễ hội kịch Tây Trấn lần thứ sáu".
Thịnh Minh Trản cảm thấy tóc em cũng dài ra.
Trong hai ngày em đi nó đã lặng lẽ dài ra.
Thẩm Nhung mang theo một hơi thở xa lạ
Một cảm giác xa lạ mà Thịnh Minh Trản không thể chen chân, bị cô lập bên ngoài.
Thẩm Nhung ném túi vào tủ, bắt đầu thẩm vấn Thịnh Minh Trản.
Ai mà tin nổi chị ấy bị ngã trên cầu thang công ty của Thẩm Đại, đến bệnh viện kiểm tra lại ngã nặng hơn.
Thẩm Nhung ngồi trên ghế cạnh giường, hai tay chống đầu gối, ánh mắt nhìn Thịnh Minh Trản có nửa đau lòng, nửa tức giận.
"Thịnh Minh Trản, bình thường chị giỏi ơi là giỏi, sao em mới đi hai ngày chị đã biến mình ra thế này? Chị giả bộ thông minh hả, bên trong ngốc thì thôi nhé?"
Với tính khí của Thịnh Minh Trản chắc chắn sẽ phản bác lại
Thẩm Nhung đã quyết tâm, lần này dù Thịnh Minh Trản có phản bác thế nào, cô cũng phải chống lại đến cùng.
Không ngờ, Thịnh Minh Trản hoàn toàn không có ý định phản bác, mà vỗ vỗ vào mép giường, dịu dàng nói: "Ngồi đây."
Thẩm Nhung: "..."
Cảm thấy Thịnh Minh Trản kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời chị, ngồi xuống bên cạnh.
Thịnh Minh Trản tiến lại gần, dựa vào vai Thẩm Nhung nhẹ nhàng cọ, hít thở mùi hương trên người đối phương.
Giống như một con mèo tham lam chủ nhân.
Từ vai Thẩm Nhung cọ đến cổ, dùng chóp mũi phác họa hình dạng cổ và tai của em.
Thẩm Nhung không ngờ Thịnh Minh Trản không phản bác, còn làm nũng với cô.
Sự bám người chưa từng thấy, khiến trái tim Thẩm Nhung nóng lên.
"Sao vậy..."
Giọng nói của Thẩm Nhung càng thêm mềm mại, cúi đầu nhìn Thịnh Minh Trản.
Có lẽ vì đã lâu không gặp Thịnh Minh Trản không đeo kính, cô cảm thấy hơi không quen, như thể có một người nửa quen nửa lạ dựa vào mình.
Đôi mắt từng khiến cô cảm thấy vô cùng sắc bén, lúc này khẽ nheo lại, từ khóe mắt trong đến đuôi nhếch cong lên, tạo thành hai đường nét quyến rũ.
Lúc này Thẩm Nhung lúc này mới thực sự cảm nhận được, người mà ngày ngày gặp gỡ, giờ đã có phong thái trưởng thành.
Bị Thịnh Minh Trản trêu đến vui vẻ không thôi, cô không nhịn được khẽ rụt vai, cười khẽ, "Sao tự dưng lại dính người thế?"
"Em không cho chị dính em sao?"
"Không phải..."
"Bây giờ chị không phải Thịnh Minh Trản." Thịnh Minh Trản đặt tay lên mu bàn tay Thẩm Nhung, năm ngón tay đan vào, "Bây giờ chị là bạn gái bị thương của em."
Thẩm Nhung chợt nghe thấy chữ "bạn gái", hơi thất thần.
Tai cô đã đỏ bừng, đôi môi hé mở, ánh mắt nhanh chóng trở nên mê ly.
Hương vị của Thịnh Minh Trản hôm nay là thứ mà Thẩm Nhung chưa từng nếm thử.
Nói không nên lời trước sự quyến rũ.
Hành lang khu vực bệnh nhân yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi qua.
Thẩm Nhung tắt đèn, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ chiếu xuống, được điều chỉnh góc độ, hắt vào chân giường.
Vừa đặt đầu lên gối, Thẩm Nhung đã cảm thấy Thịnh Minh Trản ấn vào đầu gối mình.
Cô lập tức hiểu ra ám hiệu này, theo phản xạ, tay đè lên vai Thịnh Minh Trản, định đẩy ra.
Đây cũng là tín hiệu của Thẩm Nhung.
Mỗi khi đến lúc này, Thẩm Nhung sẽ đẩy hai cái, một cái là để đánh thức Thịnh Minh Trản, một cái là để ngăn người lại.
Chỉ cần đẩy ra hai cái, Thịnh Minh Trản sẽ biết nên dừng lại.
Nhưng hôm nay, Thịnh Minh Trản không bị đánh thức, cũng không dừng lại, tiếp tục đẩy gối ra.
Khi cửa mở ra, Thẩm Nhung rõ ràng run lên. "Thịnh Minh Trản..."
"Em biết chị nhớ em đến nhường nào không?" Thịnh Minh Trản nắm lấy cổ tay Thẩm Nhung, quấn như một con rắn.
Hiếm khi Thịnh Minh Trản bộc lộ cảm xúc trực tiếp như vậy, huống chi lại là tình yêu nồng nàn thế này.
Bị đôi mắt quyến rũ như vậy nhìn chằm chằm, Thẩm Nhung với trái tim nóng bỏng đã mất đi tất cả khả năng suy nghĩ.
Hành động đẩy ra đã yếu đi.
Sức hấp dẫn của Thịnh Minh Trản đã biến cô thành một con rối.
Bị điều khiển, cô cam tâm tình nguyện nằm trong tay Thịnh Minh Trản.
...
Khi đoàn "Queen" bắt đầu giai đoạn hậu kỳ, Thẩm Nhung và Thẩm Đại chuyển về căn nhà cũ của nhà họ Thẩm.
Trở về căn đó, tâm trạng của Thẩm Đại thực sự khác biệt, thậm chí có thể ăn được nửa quả táo.
Tần Duẫn, Lâm Chỉ, cùng với các đối tác và bạn bè trước đây của Thẩm Đại đã đến thăm bà vài lần.
Có vẻ bà thích người đến chơi, vui vẻ, náo nhiệt.
Song Thẩm Nhung có thể nhận thấy sức khỏe của mẹ không tốt, cô kiểm soát tần suất các cuộc thăm hỏi, hy vọng Thẩm Đại có thể ưu tiên sức khỏe của mình.
Thẩm Đại thích tắm nắng trong sân nhất, Tiểu Mệnh cũng rất ngoan ngoãn, nằm bên chân bà canh chừng, ngủ cùng bà.
Thẩm Nhung đã học nấu ăn, tuy không ngon lắm nhưng ít nhất cũng có thể đáp ứng nhu cầu chỉ ăn thức ăn lỏng của Thẩm Đại và không để mình chết đói.
Thịnh Minh Trản không coi trọng kỹ năng nấu nướng của Thẩm Nhung cho lắm, mỗi khi đến sẽ đuổi Thẩm Nhung ra khỏi bếp, nấu thay.
Đây là lần thứ ba Thẩm Nhung chuyển nhà trong vòng sáu tháng.
Chuyển tới chuyển lui lại chuyển về nhà cũ.
Ngày Thẩm Nhung chuyển về, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc cũ, Thịnh Minh Trản đã đến.
Thấy Thẩm Nhung sắp xếp một đống đồ lộn xộn, thật sự khó chịu, nói muốn đến giúp dọn dẹp.
"Yên tâm, chị không để đồ nơi em không tìm thấy đâu." Thịnh Minh Trản nói, "Trước đây để ở đâu, bây giờ vẫn để ở đó."
Thẩm Nhung không trả lời, coi như là ngầm đồng ý.
Khi nhấc đống hộp lên, Thẩm Nhung thầm nghĩ, nhắc đến chuyện cũ, Thịnh Minh Trản có giống cô, nhớ về những chuyện đã qua chăng?
Ý nghĩ này còn chưa kịp quay vòng, ba chiếc hộp chồng lên nhau trong tay cô nghiêng đi, hai chiếc hộp bên trên rớt xuống đất, đồ đạc bên trong rơi loảng xoảng.
Thịnh Minh Trản cách cô ba mét, dành cho Thẩm Nhung đôi mắt bất lực "Đoán được", dừng công việc đang làm đi tới, muốn giúp cùng dọn.
Thẩm Nhung thấy vé máy bay đến thành phố Y rơi ra, giật mình hoảng hốt, gần như lao ra ngoài, vội vã thu lại toàn bộ vé máy bay.
Nếu bị Thịnh Minh Trản nhìn thấy, chẳng phải chị ta sẽ cười chết cô sao?
Thẩm Nhung ném hết vé máy bay vào hộp, nhanh chóng đậy lại.
Nhanh tay mà, Thịnh Minh Trản hẳn là không phát hiện ra chứ?
Ngẩng đầu lên, thấy Thịnh Minh Trản đang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ.
Thẩm Nhung bình tĩnh nói: "Một số vật dụng linh tinh không quan trọng."
"Ừ." Thịnh Minh Trản như hiểu rõ, "Đồ lặt vặt mà, chuyển nhà ba lần vẫn còn mang theo, không quan trọng dữ."
Thẩm Nhung tiếp tục cúi đầu dọn dẹp, "..."
Mỉa mai ai đó?
"Em." Thịnh Minh Trản dùng gì đó chạm vào cánh tay Thẩm Nhung, "Em làm rơi một vé."
Thẩm Nhung ngẩng đầu lên nhìn, là vé máy bay.
Vừa rồi tấm này trượt quá xa, trượt thẳng đến chân Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung vội vàng che giấu chứng cứ, không phát hiện bị bỏ sót.
Thẩm Nhung và điểm đến thành phố Y trên vé máy bay nhìn nhau không nói nên lời, xấu hổ đến mức mặt nóng cả lên.
Thịnh Minh Trản tiếp tục tăng nhiệt cho, "Cất kỹ đi em, đừng để lúc muốn vứt đi lại không tìm thấy."
Thẩm Nhung: "..."
Thịnh Minh Trản, chị còn mặt mũi nói cô à, đồ miệng thối!
Chị tự nhìn lại mình xem, chị cũng chẳng tốt đẹp gì hơn!
Thẩm Nhung mở một khe hở trên hộp, nhét con cá lọt lưới này vào, không để Thịnh Minh Trản nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng bên trong.
Hoàn toàn không biết đối phương đã phát hiện ra bí mật về vé máy bay, Thẩm Nhung tiếp tục thể hiện sự bình tĩnh sở trường của mình, cố gắng giải thích.
"Đừng hiểu lầm."
"Hiểu lầm gì cơ?"
"Em đến thành phố Y công tác, không có tìm chị."
Vừa nói xong, lòng Thẩm Nhung lập tức thầm kêu "Hỏng rồi".
Thịnh Minh Trản tiếp lời, "Nếu em không nói, chị cũng không nghĩ ra, thì ra em biết chị sống ở thành phố Y."
"..."
"Chuyện này chị chỉ nói với cho một số đối tác trong nước thôi mà, nếu muốn biết thì phải mất thời gian điều tra đó. Sao em biết vậy?"
Người ta cố tình làm Thẩm Nhung xấu hổ đến mức đỏ cả tai.
Thịnh Minh Trản, chị nên đổi họ thành Phiền đi.
"Chị ra ngoài đi. Em tự dọn được."
Thẩm Nhung cúi đầu, buồn bực đuổi khách.
Thịnh Minh Trản không nói gì nữa,định xuống lầu.
Đi đến cửa, thấy Thẩm Nhung có vẻ đang tức giận, cô đổi giọng, ăn nói nhẹ nhàng hơn.
"Em đến thành phố Y rất nhiều lần nhưng chị với em chưa bao giờ gặp được nhau, mà chị vừa về đã gặp em. Thẩm Nhung, em nói có kỳ lạ không?"
Nói xong là đi.
Tiểu Mệnh lững thững đi tìm Thẩm Nhung, Thẩm Nhung ngồi trên mặt đất vừa xoa đầu Tiểu Mệnh, vừa suy nghĩ về câu nói ấy.
Vừa về chị đã gặp em, em nói có kỳ lạ không?
Kỳ lạ cái rắm ý, rõ ràng là do chị sắp xếp, ai mà không biết.
Thẩm Nhung càng nghĩ càng bực bội, nhưng trong sự bực bội đó lại có một chút ngọt ngào không thể phủ nhận.
Chẳng thể giải tỏa cảm xúc phức tạp trong lòng, Thẩm Nhung ôm chặt đầu to của Tiểu Mệnh, cố gắng kìm nén nụ cười không thể kiểm soát trên mặt.
Tiểu Mệnh sắp nghẹt thở:??
Chờ chút.
Thẩm Nhung lại nếm lại nửa câu đầu.
Đến thành phố Y rất nhiều lần nhưng chị với em chưa bao giờ gặp được nhau.
Rất nhiều lần?!
Thẩm Nhung ngẩng đầu lên.
Chị ta nhìn thấy hết vé máy bay rồi!
"Lúc nào?" Thẩm Nhung ôm Tiểu Mệnh chặt hơn, sự ngọt ngào vừa rồi bị sự xấu hổ cuốn trôi sạch sẽ.
Chị đã biết hết rồi đúng không.
Thịnh Minh Trản, chị thật sự phiền chết người ta mà.
Sau khi chia tay, Thẩm Nhung đã âm thầm tìm hiểu vô số lần, cuối cùng cũng biết được chị ấy đã đến thành phố Y, nhưng không biết địa chỉ cụ thể.
Bay mười bốn tiếng đồng hồ, lại mất mười bốn tiếng đồng hồ bay về, chỉ để có thể tìm kiếm bóng dáng của Thịnh Minh Trản ở bờ bên kia xa lạ.
Không cần phải gặp mặt, nó chỉ khiến Thịnh Minh Trản tức giận.
Thẩm Nhung chỉ muốn biết người trong lòng cô vẫn ổn, tiếp tục sống ở một nơi nào đó trên thế giới mà cô biết.
Không ngờ rằng, cơ hội gặp mặt chả thấy nơi nao.
Tìm khắp thành phố Y, cũng không tìm thấy chút dấu vết nào của Thịnh Minh Trản.
Cô chưa bao giờ nói với ai về nỗi nhớ nhung của mình.
Lúc đầu cô làm tổn thương chị, người ta đi rồi cô lại bắt đầu đau lòng không nỡ, âm thầm tìm người ta trên khắp thế gian.
Ai biết chắc cũng sẽ nói một câu "đáng đời".
Thẩm Nhung hiểu chứ, biết chứ, biết mình đang làm quá, vì vậy tuyệt đối không nhắc đến tên người đó, nhưng cô không thể thuyết phục bản thân rằng mình đã thực sự quên chị.
Hóa ra tình yêu chưa bao giờ nói ra đã bị Thịnh Minh Trản nhìn thấu.
Thẩm Nhung trước mặt Thịnh Minh Trản không thể giữ bí mật.
Bây giờ nỗi nhớ nhung của cô giống như một hộp đầy vé máy bay, bị thấu từ trong ra ngoài.
Thẩm Nhung cảm thấy hoảng sợ. Như vậy, Thịnh Minh Trản dễ dàng nắm bắt tâm lý của cô hơn thì sao?
Thẩm Nhung vốn tưởng rằng Thịnh Minh Trản sẽ nhân cơ hội này để trả đũa cô, không ngờ trong hai tuần tiếp theo, thậm chí hai người còn không có cơ hội gặp mặt.
Thịnh Minh Trản chỉ đến đoàn "Queen" một lần, họp ngắn với giám đốc sản xuất và đạo diễn, cầm máy tính bảng đứng trên sân khấu đối chiếu thiết kế, điều chỉnh vị trí của các yếu tố nghệ thuật LED, sau đó đi ngay.
Thẩm Nhung cách chị cả khoảng trời, không nói được nửa lời, những màn nhìn nhau từ xa trước đây cũng không còn diễn ra.
Thịnh Minh Trản không gửi tin nhắn WeChat cho cô.
Quý cô số 1 cũng không.
Thời gian đến thăm Thẩm Đại lại bắt đầu xoay quanh Thẩm Nhung.
Không thể tiếp xúc với Thịnh Minh Trản khiến Thẩm Nhung càng thêm bực bội.
Đến ngày thứ sáu liên, tục mơ thấy bị Thịnh Minh Trản ôm hôn, cô đã hiểu ra một điều.
Hóa ra dù không gặp mặt, Thịnh Minh Trản đã bắt đầu nắm cô rồi.
Thịnh Minh Trản có thể đoán được phần nào tâm lý của Thẩm Nhung, nhưng cũng có chút oan uổng.
Không phải cố ý bắt nạt Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản bận thật.
"Queen" chắc chắn là dự án quan trọng nhất năm của cô, còn có "Phương xa" và một vở nhạc kịch khác cũng đang được triển khai, đồng thời thuộc dự án cấp S, với tư cách là nhà đầu tư kiêm giám đốc kỹ thuật có tính kiểm soát cực mạnh, dù chỉ một chi tiết không vừa ý, có thể phải làm lại.
Để tất cả tiến độ có thể được thúc đẩy chính xác theo kế hoạch, Thịnh Minh Trản tự bơi trong đó, đảm bảo chất lượng và số lượng.
Và tất nhiên cô không có nhiều thời gian để ở lại đoàn "Queen"- đoàn cô yên tâm nhất.
Dì Tưởng, người đã giúp việc nhà họ Thẩm hơn mười năm, nghe nói mẹ con Thẩm Đại đã trở về Thiên Lý Xuân Thu, rất nhớ họ.
Hơn nữa Thịnh Minh Trản đã trở lại, vừa đúng dịp nghỉ lễ, bà giao hai cháu nội cho con trai và con dâu, mang theo một đống đặc sản đến thành phố N thăm Thẩm Đại và mọi người.
Lúc dì Tưởng đến, Thẩm Nhung đã đi tập, bà mua rất nhiều thịt và rau, còn mang đến cho Thẩm Nhung chiếc bánh kem sô cô la chảy mà cô bé thích nhất.
Dì Tưởng gọi Thẩm Nhung rồi mới đến, còn bảo cô bé nói với Thịnh Minh Trản tối về ăn cơm chung.
Thẩm Nhung tập luyện xong, vừa dọn đồ vừa cầm điện thoại, suy nghĩ xem nên nói với Thịnh Minh Trản thế nào để tránh cho kẻ đáng ghét này cảm thấy cô không nhịn được, tìm cớ muốn gặp mặt.
Chưa kịp gõ nửa chữ trên WeChat, cô đã thấy Haimer, Paula và cả nhóm người ùa vào từ cửa sau.
Thịnh Minh Trản đi cuối.
Đội của Haimer đến để thăm hỏi đoàn, nhân tiện vẽ ra một chiếc bánh lớn về chuyến lưu diễn Bắc Mỹ để khích lệ tinh thần mọi người.
Khích lệ xong, Thịnh Minh Trản cũng sẽ đi, Thẩm Nhung lại không muốn gọi tên chị ta trước mặt mọi người, sợ người khác hiểu lầm, nên rất kín đáo kéo nhẹ góc áo.
Trước đây, Thẩm Nhung muốn làm nũng đều kéo góc áo chị bây giờ hoàn toàn là một phương tiện che giấu bất đắc dĩ.
Đúng như dự đoán, cô nhận được ánh mắt nhìn lại đầy ẩn ý của Thịnh Minh Trản.
Thẩm Nhung không còn cách nào khác, chỉ cần giữ người lại là được.
"Đừng nghĩ nhiều." Thẩm Nhung tiến lại gần, nhưng lại nhìn về phía xa, không biết Thịnh Minh Trản có nhớ đến nụ hôn nóng bỏng bịt mắt đêm đó không, gần như dùng khẩu hình nói, "Dì Tưởng đến rồi, tối nay bảo chị về nhà ăn cơm."
"Được." Thịnh Minh Trản rất thoải mái đồng ý, "Em có lái xe không?"
"Hôm nay xe bị hạn chế."
"Tốt quá, tiết kiệm được hai mạng người. Đi xe chị đi."
"..."
Không châm chọc cô thì chị chết à?
Thẩm Nhung có chút bất mãn với cái miệng độc địa của Thịnh Minh Trản, nhưng khi ngồi vào ghế phụ vững chắc của chị, vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Nghe nói xe của Thịnh Minh Trản cũng là thuê, Thẩm Nhung thầm nghĩ, chiếc xe Beetle mà Thịnh Minh Trản tặng năm đó và căn nhà nhỏ bên cạnh trường đại học, lúc khó khăn nhất cô cũng không nỡ bán, bây giờ có phải nên trả lại cho Thịnh Minh Trản không?
Hai người cùng nhau trở về Thiên Lý Xuân Thu số 128.
Lâu không gặp Thịnh Minh Trản, dì Tưởng nắm tay cô bé mãi không buông, nhiều điều muốn nói với cô. Thẩm Nhung thấy Thịnh Minh Trản mỉm cười dịu dàng, ngồi bên cạnh dì Tưởng lắng nghe bà nói chuyện.
Dì Tưởng cứ lải nhải những chuyện vụn vặt, Thịnh Minh Trản không hề tỏ ra mất kiên nhẫn mà lắng nghe chăm chú, hoàn toàn là hình ảnh một người con gái ngoan ngoãn đáng yêu.
Thẩm Nhung vào bếp xem nồi, uống nước hay giả vờ xem điện thoại, đều âm thầm quan sát chị.
Hai tuần không gặp, người này có phải lại đẹp hơn à?
Cho đến lúc ăn cơm, Thẩm Nhung vẫn hơi mất tập trung.
Không biết chiếc đồng hồ mà Thịnh Minh Trản đeo à của hãng nào, dây đeo mảnh mai tinh xảo, mặt đồng hồ màu xanh lục đậm, vừa mạnh mẽ vừa tao nhã, rất hợp với cô.
Móng tay vẫn trong suốt, bóng loáng, được cắt tỉa gọn gàng.
Mười ngón thon dài, có vẻ mạnh mẽ, nhưng khi cầm đũa lại hơi mềm mềm cong cong.
Ánh mắt lơ đãng của Thẩm Nhung mang theo suy nghĩ, không biết đã trôi về nơi nào.
Cho đến khi đối tượng bị nhìn trộm, từ sau cặp kính mỏng manh đưa đến ánh mắt phức tạp, cô mới giật mình nhận ra mình đang ăn gì.
Bánh sô cô la chảy.
Thẩm Nhung lơ đãng, dì Tưởng đưa gì cho cô, cô ăn cái đó.
Hoàn toàn không biết mình đã ăn lại chiếc bánh này từ lúc nào - chiếc bánh mang gian tình.
Thịnh Minh Trản đặt đũa xuống, dựa vào lưng ghế.
Rời khỏi vùng ánh sáng của đèn chùm trên đầu, lặng lẽ đẩy gọng kính, nhìn chằm chằm Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung: "..."
Chiếc thìa trong tay cô gần như rơi xuống bàn.
Thịnh Minh Trản dường như hiểu lầm rằng cô đang mời chị ta!