Lúc này, Thịnh Minh Trản đã là một diễn viên nhạc kịch nổi tiếng ở Trường Nhai sau màn trình diễn xuất sắc trong tác phẩm ra mắt "Đêm cuối trước Cách mạng". Sau buổi biểu diễn thương mại đầu tiên, vở diễn tốt nghiệp này là tác phẩm thương mại thứ hai trong sự nghiệp của cô.
Thịnh Minh Trản dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài sân khấu. Tên tuổi cô đã gây sóng gió ở Trường Nhai, nhưng cô thậm chí còn không có một tài khoản mạng xã hội nào, khiến những người hâm mộ muốn tìm hiểu về cô cũng không biết phải theo dõi ở đâu.
Khi ở SD, cô chỉ cúi đầu ký tặng, người khác nói gì cô cũng chỉ lịch sự gật đầu, không biết có thực sự nghe thấy hay không.
Nếu việc không hoạt động trên mạng xã hội là điều bình thường đối với một số diễn viên nhạc kịch, thì việc chỉ có một tác phẩm thương mại thực sự khiến người ta sốt ruột, những người vừa mới yêu thích cô và muốn tìm hiểu về cô cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Vở kịch "Romeo và Juliet" được biểu diễn tại Cung Văn hóa thành phố năm xưa hóa ra lại là một trong hai vở diễn sân khấu duy nhất của Thịnh Minh Trản.
Bản ghi âm và hình ảnh chất lượng kém của "Romeo và Juliet" gần như bị xem đi xem lại đến nhàm, trong lúc chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng cũng đến lúc có vở diễn mới của cô.
Lần này, vở diễn tốt nghiệp đã thu hút vô số khán giả yêu mến cô, Nhà hát An Chân chật kín từ trong ra ngoài, SD cũng đông nghịt người.
Khởi đầu sự nghiệp rực rỡ của Thịnh Minh Trản cũng là lúc Nhà hát An Chân dần tỏa sáng.
Kể từ sau vở diễn tốt nghiệp này của cô, vô số vở nhạc kịch đáng chú ý đã được công diễn tại đây, An Chân trở thành lựa chọn hàng đầu cho các vở diễn hot.
Như có một lời chúc phúc đặc biệt, chỉ cần được biểu diễn trên sân khấu An Chân, vở diễn đó đã thành công một nửa.
Nhà hát này, được Thẩm Đại dày công xây dựng, đã đón chào thời kỳ huy hoàng của nó, trở thành biểu tượng của Trường Nhai thời đại đó.
Trước khi xem vở diễn tốt nghiệp của Thịnh Minh Trản, vẫn có người thắc mắc tại sao cô lại sẵn sàng tham gia một vở diễn mới, chẳng lẽ không đợi "người bạn diễn ăn ý nhất trong tương lai" của cô, cô Thẩm sao?
Sau khi xem vở diễn mới biết, hóa ra trong vở này, Thịnh Minh Trản có tương tác với tất cả các nhân vật đều gần như nhau, hơn nữa toàn bộ vở kịch cơ bản không có vũ đạo, trọng tâm đặt vào diễn xuất và ca hát, đương nhiên cũng không có bạn diễn trong các điệu nhảy đôi.
Đây là một vở kịch về tình thân, cô có nhiều bạn diễn, nếu tính kỹ thì người có nhiều cảnh diễn tay đôi nhất vẫn là một phụ nữ lớn tuổi, do giáo sư của khoa họ đóng vai khách mời, tuổi tác cũng gần bằng Thẩm Đại.
Lần này Thịnh Minh Trản còn có một thử thách mới.
Thẩm Đại nhận thấy con đảm nhận vai trò trợ lý giám đốc sản xuất sân khấu, thậm chí còn tham gia viết kịch bản.
Toàn bộ vở kịch nhẹ nhàng mà sâu sắc, lời thoại đẹp, nhạc cũng hay, những người đã xem buổi công diễn đầu tiên khuyên khán giả sau này nên mang theo khăn giấy khi vào rạp, vì rất có thể bạn sẽ cần đến nó.
Thẩm Nhung và Thẩm Đại cùng nhau xem buổi công diễn đầu tiên, từ một phần ba câu chuyện đã bất ngờ bị cảm động sâu sắc. Kịch bản viết rất hay, không có tình tiết giật gân, một số chỗ còn cố ý thiết kế một số tình tiết nhỏ để giảm bớt cảm xúc buồn bã, nhưng vẫn khiến người xem cảm động đến rơi lệ.
Ngay cả Thẩm Nhung, người luôn có trái tim sắt đá, cũng phải rưng rưng nước mắt.
Định quay sang khen Thẩm Đại về kịch bản mà Thịnh Minh Trản tham gia, nhưng khi quay đầu lại, cô thấy cả khuôn mặt Thẩm Đại đẫm nước mắt, cơ mặt run rẩy không kiểm soát.
Thẩm Nhung vội vàng đưa khăn giấy cho cô Thẩm.
Hiếm khi thấy Thẩm Đại yếu đuối và xúc động như vậy.
Không biết mẹ thực sự bị cảm động bởi cốt truyện, hay là nghĩ đến điều gì đó.
Thẩm Nhung vỗ về một lúc lâu.
"Không sao..." Thẩm Đại lấy khăn giấy che mũi, "Chỉ là, chị Minh Trản của con diễn quá hay. Câu chuyện này quá đỉnh..."
Cùng với việc vở diễn tốt nghiệp kết thúc suôn sẻ, Thịnh Minh Trản không chọn học lên cao học, mà kiên quyết bước ra khỏi cánh cổng trường đại học, chính thức bước vào sự nghiệp của mình.
Đồng thời, Thẩm Nhung cũng chào đón năm thứ ba đại học mà cô hằng mong ước, cuối cùng cũng có thể bước lên sân khấu.
Khi cô mới vào đại học, Thẩm Đại bắt đầu xây dựng Nhà hát An Chân, muốn tạo ra một pháo đài vững chắc để che chở cho con gái mình.
Sau hơn hai năm dày công chuẩn bị, vào một đêm thu cuối học kỳ đầu năm thứ ba của Thẩm Nhung, "Monica" đã có buổi công diễn đầu tiên.
"Monica" kể về một câu chuyện bi thương.
Thẩm Nhung đóng vai Monica, hậu duệ của một gia đình quý tộc sa sút, còn Thịnh Minh Trản đóng vai Zoe, thủ lĩnh của phe nổi dậy lật đổ chế độ cũ. Các thế lực mới và cũ giao tranh ác liệt, những tia lửa tư tưởng và tâm hồn va chạm tạo nên một bản nhạc hùng tráng trước thềm thế kỷ mới.
Họ là bạn thân, cũng là kẻ thù, là đối thủ định mệnh không thể ở bên nhau.
Hai người gặp nhau trong thời loạn thế, từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi rung động, sau đó lại bị số phận ràng buộc vào những con đường khác nhau.
Khi Monica bị xử tử vì bảo vệ danh dự của giới quý tộc, chỉ có Zoe đến tiễn cô đoạn đường cuối cùng.
Vở kịch này không liên quan đến tình yêu, thậm chí hai nhân vật Monica và Zoe cũng không đại diện cho chính họ, mà là hiện thân của hai tầng lớp xã hội.
Tuy nhiên, màn đối đầu của hai nữ chính đã rất hấp dẫn, cộng thêm sự góp mặt của Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản, khiến câu chuyện không có tình yêu này vẫn thu hút người xem.
Hai cái tên "Thẩm Nhung" và "Thịnh Minh Trản" dưới sự chú ý của mọi người, đã cùng nhau bước lên sân khấu Trường Nhai, hoàn thành màn hợp tác thương mại đầu tiên của họ.
Trong vở kịch, cảnh hai nữ chính khi mới gặp nhau mà không biết thân phận thật của nhau, và cảnh sau khi chết, Monica trở về nhảy múa cùng Zoe, đã nhanh chóng leo lên top lượt xem trên các nền tảng mạng.
Lời bông đùa năm xưa của Thẩm Nhung tại SD, đêm nay đã trở thành hiện thực.
Họ thực sự trở thành một cặp bài trùng hoàn hảo.
Cùng nhau tập luyện, biểu diễn, thậm chí cả khi đi SD cũng dính nhau như sam.
Với sự quan tâm ngày càng tăng từ công chúng, việc hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên dưới cùng một mái nhà và hiện tại vẫn sống chung, cũng không còn là bí mật nữa.
Người ta đồn rằng Thịnh Minh Trản yêu Thẩm Nhung say đắm.
Từ thời trung học được mẹ Thẩm Nhung nhận nuôi, luôn theo sát Thẩm Nhung, che dù và xách túi cho Thẩm Nhung, lạnh lùng với người khác nhưng Thẩm Nhung gọi một tiếng là cô có mặt ngay.
Thậm chí còn có tin đồn rằng Thịnh Minh Trản bước chân vào con đường nhạc kịch cũng chỉ vì Thẩm Nhung.
Trên mạng, sự chú ý và bình luận về hai người họ ngày càng nhiều.
Có lời khen tiếng chê, không ít lời lẽ thô tục, thậm chí còn có những tác phẩm hư cấu kích động không thể chấp nhận được.
Sau khi Thịnh Minh Trản xem qua thì xấu hổ vô cùng, đương nhiên không để Thẩm Nhung xem.
Thẩm Nhung đã mở trang web, điện thoại lại bị Thịnh Minh Trản giật lấy, khó hiểu, chất vấn: "Thịnh Minh Trản, chị sao đây? Sao chị xem được mà em không?"
Gần đây, vì lịch tập luyện và biểu diễn dày đặc, nếu về nhà thì thời gian di chuyển quá lâu, hai người họ đã quyết định ở lại một khách sạn gần đó.
Sau một tháng ở phòng 1509 khách sạn M, nơi đây dường như đã trở thành ngôi nhà thứ ba của họ.
Thịnh Minh Trản cầm điện thoại đã mở sẵn trang web của Thẩm Nhung, liếc nhìn một cái, hỏi: "Em chắc chắn muốn xem?"
Thẩm Nhung gật đầu, không chút hối hận.
"Nếu em muốn xem, chị cũng không ngăn cản, để tránh em nói chị độc đoán. Nhưng mà, chúng ta phải nói rõ trước, sau khi xem xong thì đừng đến tìm chị tính sổ đấy nhé."
Thẩm Nhung giật lại điện thoại, nhìn Thịnh Minh Trản với vẻ nghi ngờ, "Chị đâu phải là trưởng nhóm fan, em tính sổ chị làm chi?"
Thịnh Minh Trản tự rót cho mình một tách trà, ung dung ngồi đối diện Thẩm Nhung, thưởng thức quá trình khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nhung từ trắng chuyển sang đỏ ửng.
Thẩm Nhung xem chưa đầy ba phút, úp điện thoại xuống đùi.
Mặc dù không biết em đã đọc được bài viết kỳ lạ nào, nhưng ánh mắt nhìn Thịnh Minh Trản trở nên lảng tránh.
Có vẻ như bài viết đã cung cấp nhiều kiến thức "không đứng đắn".
Thịnh Minh Trản nhún vai, vẻ mặt thản nhiên.
Thấy chưa, chị đã nói gì nào?
Thẩm Nhung bỗng dưng đứng dậy, bỏ đi mà không mang theo điện thoại.
Cứ như thể chiếc điện thoại của cô không còn là một công cụ liên lạc thông thường nữa, mà đã trở thành một công cụ tội ác.
Thịnh Minh Trản biết Thẩm Nhung nghiêm túc từ nhỏ, hoặc là chuyên tâm vào việc học văn hóa, hoặc là miệt mài với các môn chuyên ngành.
"Con đường ngoài luồng" duy nhất quan tâm là đồng tính luyến ái, thứ mà tò mò vì Thịnh Minh Trản.
Từ nhỏ đến lớn, những gì Thẩm Nhung nhìn thấy và học hỏi đều cao quý và trong sáng.
Là một nghệ sĩ từ nhỏ lớn lên trong sự nuôi dưỡng của nghệ thuật, khiêu vũ rất linh hoạt, nhưng chỉ cần tắt đèn, Thịnh Minh Trản đẩy đầu gối ra một chút cũng phải chống cự hồi lâu.
Tuy ngoài miệng không tha cho ai, trông Thịnh Minh Trản có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất tâm hồn đơn thuần, nên trên giường cũng không nỡ quá "hành hạ" Thẩm Nhung.
Cho đến nay, tất cả những gì đã xảy ra đều rất bình thường, thậm chí có thể gọi là khuôn phép.
Lý do cô không cho Thẩm Nhung xem, đương nhiên là vì trong những bài viết tưởng tượng phong phú trên mạng, cô bị "hành hạ" bằng đủ loại tư thế và cách thức kỳ quặc, quá trình miêu tả còn rất chi tiết.
Và thủ phạm tra tấn, chính là Thịnh Minh Trản đang ngồi trước mặt.
Da mặt mỏng manh của Thẩm Nhung làm sao chịu nổi chuyện này?
Chẳng có gì bất ngờ khi cô chạy trốn trong hoảng loạn.
Thẩm Nhung trở về phòng ngủ, lòng như lửa đốt, khó chịu cả người, bèn ôm khăn tắm đi tắm, định dùng nước nóng dập tắt dục vọng trong lòng.
Không ngờ vừa ra đến cửa phòng tắm đã chạm mặt Thịnh Minh Trản.
Thẩm Nhung trừng mắt nhìn Thịnh Minh Trản rồi vùi khuôn mặt đỏ bừng vào chiếc khăn tắm mềm mại, vội vã lao vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng em, Thịnh Minh Trản thở dài.
Đã bảo em đừng xem rồi mà.
Thẩm Nhung tắm xong bay ngay về phòng, đóng cửa nhốt mình trong phòng nửa ngày không biết làm gì.
Thịnh Minh Trản tắm xong sấy khô tóc, nghĩ bụng đứa nhỏ này chắc vẫn chưa bình tĩnh lại, phải đi khuyên nhủ một chút.
Kết quả vừa mở cửa Thẩm Nhung đã đứng ở cửa, làm cô giật mình.
"Sao vậy, đứng đây làm gì?" Lúc đó đã là cuối tháng Mười Hai, dù khách sạn có sưởi ấm đầy đủ, nhưng Thẩm Nhung chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, khoác áo bên ngoài, đôi chân trần trụi, nhìn thôi đã thấy lạnh.
Thịnh Minh Trản ôm em vào lòng, quả nhiên, người lạnh ngắt.
Thịnh Minh Trản cởi chiếc áo choàng ngủ dày của mình ra, dang rộng vòng tay ôm em vào lòng, siết chặt trong vòng tay ấm áp.
"Sao không gõ cửa?" Thẩm Nhung áp mặt vào ngực mềm mại của Thịnh Minh Trản, im lặng một lúc rồi cắn nhẹ lên cổ Thịnh Minh Trản.
Thịnh Minh Trản nhìn Thẩm Nhung trong hoang mang.
Thẩm Nhung úp mặt vào ngực cô, nhịp thở phập phồng truyền đến cô qua từng cái động nhẹ.
"Bảo là cọ xát như vậy..."
Ngón tay hồng hồng của Thẩm Nhung chỉ vào chỗ vừa cắn, "sẽ để lại dấu vết."
"Em muốn để lại dấu trên người chị sao?"
"Ừm."
Đôi mắt Thẩm Nhung tràn đầy sự nghiêm túc, "Cho em thử đi Thịnh Minh Trản."
Đời này Thịnh Minh Trản hiểu việc từ chối người ta nhất.
Có lẽ khi còn nhỏ, cô luôn mất mát, mất người thân, mất đi sự che chở, mất đi ngôi nhà ấm áp, những nỗi đau phải từ bỏ này đã gieo vào lòng cô hạt giống đen tối và tà ác, khiến cô lạnh nhạt với thế giới đã tước đoạt hạnh phúc của cô một cách hiển nhiên.
Cô đã từ chối rất nhiều người, rất nhiều việc và chưa bao giờ cảm thấy có lỗi.
Nhưng đối mặt với Thẩm Nhung đối xử tốt với cô vô điều kiện, cô khó có thể nói ra nửa lời từ chối.
Bất kể Thẩm Nhung muốn cô làm gì, cô đều sẵn lòng.
Ngay cả khi cô gái trẻ vì tò mò mà không ngừng khám phá, cô cũng để mặc Thẩm Nhung làm bừa.
Chỉ là ngày hôm sau còn có buổi biểu diễn, dấu vết trên cổ quá rõ ràng.
10 giờ sáng, Thịnh Minh Trản ngồi bên giường, xoay chiếc gương trên bàn trang điểm lại, nghiêng cổ kiểm tra cẩn thận, suy nghĩ xem liệu có thể che đi "quả dâu tây" mà Thẩm Nhung đã mất nửa ngày để "trồng" tối qua hay không.
Nhưng vết dâu tây nhỏ này cũng ngang ngạnh như Thẩm Nhung, nằm ngay giữa cổ cô, trang phục biểu diễn tối nay không thể che được.
"Thẩm Nhung."
Hiếm khi Thịnh Minh Trản gọi cứng nhắc như vậy.
Thẩm Nhung thò ra cái đầu nhỏ run rẩy từ phía sau, đến lúc này rồi mà còn dám oán trách.
"Sao chị lại gọi cả tên em, đã bao lâu rồi chị không gọi cả tên em?"
Thịnh Minh Trản chỉ vào vết đỏ trên cổ mình, "Trước đây gọi em là cục cưng thì chê thấy ghê, bây giờ gọi tên đầy đủ cũng không được, đúng là khó chiều mà cô hai. Lại đây, tự em lại đây xem em đã làm gì này. Em để lại dấu rõ ràng thế này, hôm nay chị diễn kiểu gì?"
Đôi mắt to của Thẩm Nhung lộ ra từ sau vai Thịnh Minh Trản, nửa dưới khuôn mặt vùi sau lưng, cùng nhìn vào gương.
"Chẳng phải do chị ngầm đồng ý sao..."
"Không biết lỗi, còn dám càu nhàu?" Thịnh Minh Trản vừa quay người lại đã muốn bắt Thẩm Nhung, Thẩm Nhung kêu to một tiếng nhưng không trốn thoát được, bị Thịnh Minh Trản đè lên giường.
Thịnh Minh Trản nào nỡ bắt nạt, nhìn sự thơm tho mềm mại kia kìa, đè người ở đó hôn hết lần này đến lần khác.
Thẩm Nhung nhớ lại tối qua lúc đầu Thịnh Minh Trản rất nghe lời cô, sau đó dường như nhìn thấu tâm tư của cô, học theo những tiểu thuyết dở tệ kia, làm cô rối tung lên mấy lần, đến bây giờ vẫn còn chút cảm giác, bị trêu thế, lại bắt đầu có ý.
Thời gian buổi sáng trôi qua quá nhanh.
Sau khi tắm cùng nhau, vết đỏ trên cổ Thịnh Minh Trản không biến mất, trên eo Thẩm Nhung ngược lại có thêm mấy vết đỏ tươi.
"Không sao, chị có cách."
Thịnh Minh Trản lấy kem che khuyết điểm thoa một cái, quả dâu tây nhỏ khó coi trên cổ liền biến mất không còn dấu vết.
"Được lắm, đã sớm có cách rồi, vừa nãy cố ý bắt nạt em có phải không?" Thẩm Nhung ném gối ôm tới, trúng ngay lưng Thịnh Minh Trản.
"Khúc ăn hiếp em mới nghĩ ra. Sau này hễ có khó khăn gì, cứ để chị cố ý bắt nạt một chút em, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ."
"Có quỷ tin chị."
Hai người thu dọn xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài.
Cánh cửa vừa hé mở, Thẩm Nhung bất ngờ ôm chặt lấy eo Thịnh Minh Trản.
Thịnh Minh Trản khựng lại, cô không nhúc nhích, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay Thẩm Nhung.
"Sao vậy cục cưng?"
Giọng nói của Thịnh Minh Trản sao mà êm dịu đến thế?
Thẩm Nhung càng siết chặt vòng tay quanh eo chị hơn.
Một khi bước qua cánh cửa này, biết bao nhiêu công việc đang đợi, biết bao nhiêu vấn đề cần giải quyết.
Ngay cả khi cùng biểu diễn nhạc kịch, sự tập trung của họ cũng chỉ dành cho màn trình diễn, chứ không phải cho nhau.
Không phải dành cho cô.
Chỉ cần nghĩ đến việc Thịnh Minh Trản tập trung vào điều gì khác, Thẩm Nhung lại muốn níu thêm giây phút ở bên chị, chỉ có hai người.
Đây có phải là yêu không?
Thẩm Nhung hít hà mùi hương nước hoa "Cô bé mồ côi" trên người Thịnh Minh Trản, thoải mái làm nũng trong vòng tay chị. Đây chính là yêu.
Hóa ra cô đã yêu Thịnh Minh Trản nhiều đến thế.