Rất có thể, Lưu Kim Tuế Nguyệt vô cùng lớn, cấu trúc bên trong phức tạp đến nỗi có thể chơi trốn thoát khỏi mật thất.
Tần Duẫn nói với mọi người: "Tôi ra đón Thẩm Nhung."
Bên kia, Thẩm Nhung nín thở vào thang máy đi lên lầu. Bên này, Tần Duẫn bước vào thang máy đi xuống. Cả hai lỡ nhau.
Tần Duẫn xuống lầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Nhung, ngược lại nghe thấy phía đối diện có người gọi: "Tiểu Tần!"
Tần Duẫn quay đầu, đây không phải sếp của cô sao? Triệu Kiêu?
Triệu Kiêu và người con gái cao hơn anh ta đứng trước của Ngự Mãn Đông Phong. Chiếc Bentley trước mặt bọn họ rời đi, động cơ vang lên ầm ầm giống như mang theo chút oán giận.
Gương mặt chữ điền tiêu chuẩn của Triệu Kiêu đỏ bừng vì lạnh, khi Tần Duẫn nhìn qua, anh ta không chịu nổi, phải giẫm chân vì lạnh và lén nhìn người bên cạnh.
Rõ ràng mặc phong phanh hơn anh ta, thế quái nào như không sợ lạnh? Gương mặt trắng nõn vô cảm trông rất hợp với trận tuyết xúi quẩy.
"Triệu tổng! Trùng hợp vậy." Tần Duẫn bước hai bước đã tới. "Anh đến ăn cơm ạ?"
"Tới bàn chuyện."
Nói rồi, Triệu Kiêu quay đầu sang người người bên cạnh, bảo: "Thịnh tổng, đây là Tiểu Tần của công ty chúng tôi. Em ấy sẽ theo tôi phụ trách hạng mục địa hóa phần nhạc kịch hải ngoại chúng ta đã bàn trước đó."
Tần Duẫn hơi ngước lên, mắt dừng hẳn nơi người trước mặt, tưởng bản thân mình nhìn nhầm, miệng mấp máy hai lần nhưng vẫn không thể thốt nên lời.
Thịnh Minh Trản nhìn thấu được sự nghi vấn của Tần Duẫn, mở miệng nói trước: "Là chị."
Triệu Kiêu hơi bất ngờ: "Ủa? Hai người biết nhau à?"
Thịnh Minh Trản "Ừm", đáp: " Em gái khoá dưới thời trung học."
"Vậy thì có duyên quá."
Lúc này, Tần Duẫn trông cực kỳ hoảng loạn, thanh âm cao lên hẳn quãng tám.
"Chị Minh Trản! Chị về hồi nào? Chị về bao lâu rồi? Hoá ra người đầu tư hạng mục này là chị sao?"
Tần Duẫn biết, thời trung học, Thịnh Minh Trản là nhân vật nổi tiếng của trường. Vào năm nhất của Đại học, đã dùng số tiền tự mình kiếm được giúp Thẩm Đại đổi mới toàn bộ ghế dựa trong nhà hát An Chân. Lúc Thẩm Nhung thành niên, chị ấy đã mua tặng cậu ấy hẳn một chiếc Volkswagen Beetle, khiến các bạn trong lớp hâm mộ không ngừng.
Có vẻ chị ấy biệt tăm mấy năm lại đáng gờm hơn xưa.
Thịnh Minh Trản nói: "Chạy việc vặt mà thôi."
Nghĩ đến Thẩm Nhung, Tần Duẫn sực nhớ ra lý do mình xuống đây.
"Đúng rồi chị, chị gặp Tiểu Nhung chưa?"
Thịnh Minh Trản khẽ nhíu mày khi nghe thấy cái tên ấy.
"Chưa. Em ấy cũng tới à?"
"Đúng vậy, hôm nay tụi em tụ tập ở quán Lưu Kim Tuế Nguyệt phía đối diện, Tiểu Nhung nhắn sẽ đến. Chị, chị muốn lộ mặt không? Năm đó, chị rời khỏi nhóm không lời từ biệt, làm tan nát bao nhiêu con tim. Mọi người vừa yêu lại vừa hận, nhưng mấy năm nay không ai quên chị. Rảnh rỗi sẽ gợi chút chuyện xưa và rất rất nhớ chị."
Ánh mắt Thịnh Minh Trản thoáng qua tấm bảng hiệu rực rỡ của Lưu Kim Tuế Nguyệt, không đáp lại.
Nhưng Triệu Kiêu đã thấy.
Vừa nãy ăn cơm cùng Thịnh Minh Trản, bản thân Triệu Kiêu ăn uống no say mà Thịnh Minh Trản không hề động đũa. Thay vào đó, cô giải thích cặn kẽ từng quy tắc trong hợp đồng thuê nhà hát và hình thức lợi nhuận.
Nói rất chân thành và vì chân thành cho nên càng hút người hơn.
Triệu Kiêu năm nay 45 tuổi, tuy không có nhiều kinh nghiệm trong thương trường nhưng vẫn tự hào về con mắt nhìn người. Có thể cảm nhận được người khiêm tốn như Thịnh Minh Trản là đối tượng đáng để hợp tác lâu dài. Tham vọng của cô không chỉ dừng lại ở đợt IP địa hoá trước mắt.
"Đi thư giãn chút đi Thịnh tổng."
Triệu Kiêu dự định để Tần Duẫn lân la làm quen với cô bằng nhiều cách.
"Xem quầng thâm mắt của mình kìa. Vừa về nước đã lao đầu vào công việc. Nên cùng bạn học hát hò vui vẻ, đừng làm việc quá sức."
Thịnh Minh Trản im lặng một lúc, sau mới đáp lại Triệu Kiêu:
"Cảm ơn Triệu tổng, đợt đầu tiên cho ekip hải ngoại chúng ta có nói qua và đã dự kiến lên lịch trước đó. Còn việc thuê nhà hát và tổng hợp kỹ thuật chắc phải làm phiền Triệu tổng."
Triệu Kiêu hớn hở đáp ngay: "Được".
Xem ra nắm chắc lần hợp tác này, còn đủ để ăn mấy năm.
Thịnh Minh Trản đi cùng Tần Duẫn vào Lưu Kim Tuế Nguyệt, bước vào thang máy lên tầng bảy.
Đến lúc tiến vào phòng kín thì Thịnh Minh Trản đột nhiên dừng bước, nói với Tần Duẫn: "Em vào trước đi, chị gọi điện đã."
"Dạ được!"
Tần Duẫn vào trong. Thịnh Minh Trản đứng tại chỗ một lát, sau đó đẩy cửa cầu thang thoát hiểm bên trái.
Cô nhớ ở đây có một cái ban công nhỏ dẫn xuống tầng dưới.
Trước đây, nhân lúc đám bạn ồn ào suốt cả đêm. Cô và Thẩm Nhung hay ra đây, nơi không ai để ý, hai người hôn nhau.
Ban công vẫn còn nhưng đã xuống cấp nhiều. Tuyết phủ trên lan can, tường bong tróc từng mảnh, vệt nước loang lổ.
...
Thịnh Minh Trản một mình đứng đây hứng gió lạnh, lát sau cởi găng tay, lấy bao thuốc lá từ trong túi.
Vừa đưa lên miệng thì cánh cửa ở phía sau đã bị đẩy ra.
Thịnh Minh Trản ngoảnh đầu lại, đối diện là gương mặt hoang mang của Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung lạc đường thật và đang chật vật chạy tới chạy lui: "..."
Cửa vừa mở ra, một cơn gió lướt qua hai người.
Gió khiến tóc cả hai bay tán loạn, trong cái nhìn trực diện, bóng hình đối phương hiện rõ mồn một.
10 phút trước.
Thẩm Nhung đi thang máy lên lầu, do bắt gặp Mưu Lê đụng chạm thân thể Thịnh Minh Trản nên khó chịu trong người. Đợi đến khi lấy lại ý thức, cô phát hiện bản thân lại đi theo người khác ra khỏi thang máy dừng ở tầng sáu, mà phòng riêng lại nằm ở tầng bảy.
Lại phải đi thang máy lên, nhưng đợi nửa tiếng mà hai bên thang máy thì một cái dừng ở tầng 15, một cái thì kẹt ở tầng B1 không thèm chạy.
Quá lười chờ đợi, Thẩm Nhung đành phải đi cầu thang ở lối thoát hiểm.
Chắc ông trời thấy cô như vậy chưa đủ hả hê, nên vừa đẩy cửa lối thoát hiểm, nào ngờ lại đụng mặt người mình không muốn gặp.
Sự im lặng khó xử kéo dài hồi lâu, Thịnh Minh Trản đành mở lời: "Lên lầu, đối diện lối thoát hiểm."
"..."
Quá rõ ràng, Thịnh Minh Trản thừa biết Thẩm Nhung lại lạc đường. Trước đây cũng hay như vậy.
Tuy rằng không cười nhạo nhưng việc nhắc nhở so với nó càng khiến cô khó chịu hơn nhiều.
Thẩm Nhung cũng không muốn ở cùng với Thịnh Minh Trản trong một không gian chật hẹp, đặc biệt là ban công nhỏ này. Không chỉ có Thịnh Minh Trản, cô vẫn còn nhớ rõ tất cả chuyện nực cười mà cả hai đã từng làm ở nơi đây.
Khi đó Thẩm Nhung chưa từng hôn nhưng thích thể hiện, muốn ra vẻ, hạ mồm hung tợn, không những cắn môi của Thịnh Minh Trản mà còn cắn cả răng.
Mặc dù răng môi ê ẩm, Thẩm Nhung vẫn không muốn dứt ra. Bị cuồng bạn gái lại nhất quyết không chịu thừa nhận, hơn nữa, nếu Thịnh Minh Trản nói móc hai câu đã đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa giận cắn cổ đối phương.
Thịnh Minh Trản luôn chiều chuộng cô, để cô cắn, chưa bao giờ than đau.
Những hình ảnh thân mật của cô trong quá khứ ào ạt ùa về, bất chấp tình huống, Thẩm Nhung cảm nhận rõ vành tai mình đang có dấu hiệu nóng lên.
Cô phải chạy, nếu không với sự hiểu biết về cô của Thịnh Minh Trản, nhất định sẽ bị đối phương nhìn thấu.
Thẩm Nhung đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, dường như nhận ra được điều gì đó, nhíu mày, khó hiểu nhìn Thịnh Minh Trản, kinh ngạc hỏi. "Chị hút thuốc? Chị không muốn giọng mình nữa à?"
Thịnh Minh Trản rũ mắt xuống, lăn tròn bánh xe trên bật lửa, một tia lửa tóe ra, điếu thuốc được châm.
Rít một hơi, đôi môi đỏ nhả khói ra, Thịnh Minh Trản đáp: "Vừa gặp đã dạy. Bạn gái cũ của tôi không hề thay đổi chút nào. Em quên chúng ta chia tay 2 năm rồi à?"
Ngụ ý, em đừng quản.
Thẩm Nhung bị câm nín, không trả lời được.
Thực ra số lần bị nghẹn họng của cô nàng mồm miệng Thẩm Nhung chỉ đếm trên đầu ngón tay và hơn phân nửa là bị Thịnh Minh Trản làm nghẹn.
"Thịnh Minh Trản." Hiếm khi bị đâm, nhưng Thẩm Nhung không phản kháng ngay, tiếp tục khuyên nhủ. "Dù thế nào đi nữa, chị cũng đừng đem giọng của mình hay sự nghiệp ra đùa cợt nữa."
Thịnh Minh Trản có thiên phú diễn xuất, đó là nguyên nhân chính vì sao Thẩm Nhung say đắm.
Nhiều lần, bị lời ca của Thịnh Minh Trản khuất phục. Hai người cùng chung sở thích, cùng mục tiêu theo đuổi, vừa là người yêu, vừa là tri kỷ.
"Chị sẽ hát cùng em đến khi không còn cất được tiếng." Ban công nhỏ này là nơi Thịnh Minh Trản ôm mặt Thẩm Nhung, thề với Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung hưởng thụ tư vị tuyệt vời ấy khi cộng hưởng linh hồn với Thịnh Minh Trản. Đó là tình yêu chân thành, là sự nồng nhiệt, là tín ngưỡng mà cả hai sẽ cùng mang nó đến Hoàng Tuyền...
"Không hát từ lâu rồi."
Thịnh Minh Trản ngắt lời Thẩm Nhung, hất cằm phả ra làn khói, cười nói: "Bị lạc giọng, không hát nữa."
"..."
Thẩm Nhung cúi đầu, cuộn tay thành nắm đấm, không biết nói gì thêm, chỉ lướt qua người Thịnh Minh Trản, bước nhanh lên lầu.
Đến cửa phòng, nghe thấy bên trong cười đùa sôi nổi, là tiếng của người quen cũ.
Thẩm Nhung cố bình tĩnh, khi chắc chắn bản thân không lộ cảm xúc mới đẩy cửa bước vào.
Chưa kịp chạm vào tay nắm, cửa đã bị người bên trong kéo mạnh ra.
Tần Duẫn mở cửa thấy Thẩm Nhung, thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Nhung, cậu đi đâu vậy? Tôi còn đang tính xuống lầu tìm cậu đây!"
"Nhầm đường nên tới trễ chút."
"Hiểu... Này này, cậu biết tôi vừa gặp ai không?!"
Tần Duẫn không có ý chế nhạo việc Thẩm Nhung mù đường, chỉ muốn nhanh ném tin nóng hổi vào mặt bạn.
Thẩm Nhung mệt mỏi, cố giương mắt nhìn.
Không ai biết về mối tình của cô và Thịnh Minh Trản. Việc chia tay chỉ có vài người hay. Kể cả Tần Duẫn cũng cho rằng cả hai thân nhau như chị em và Thịnh Minh Trản ra nước ngoài làm việc.
"Ai? Thịnh Minh Trản?" Thẩm Nhưng tự hỏi tự đáp.
"...Sao đoán ra hay thế?" Tần Duẫn kéo tay đối phương, cười nói. "Cậu biết không? Chị ấy vừa về đã ký hợp đồng thuê 3 năm ở 7 nhà hát của Trường Nhai, nom có chỉ mới dạo đầu. Thế thì tốt, nhà hát An Chân chẳng cần phải bán nữa. Chị ấy trở về để cứu cậu!"
Em quên chúng ta chia tay 2 năm rồi à?
Nhớ đến lời Thịnh Minh Trản, hai tai của Thẩm Nhung nóng đến lạ thường.
"Chị ấy là chị ấy, tôi là tôi. Đừng nhắc chị ấy với tôi."
Không ngờ Thẩm Nhung lại phản ứng như vậy, Tần Duẫn giật mình.
Hai người đứng trong góc cửa nói chuyện, người phục vụ mang rượu đến không để ý bọn họ, lúc định bước vào, không chuẩn bị nên va vào người Thẩm Nhung.
Chai rượu, mâm trái cây và khay đồ ăn vặt vốn dĩ hơi quá tải, chỉ cần một cái chạm nhẹ đã đủ làm khay nghiêng và cứ thế trượt thẳng xuống đầu Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung đang đứng xoay lưng về phía phục vụ, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy mặt Tần Duẫn biến sắc sau đó là thét lên một tiếng chói tai.
Nhận thấy sau lưng chịu phải lực ép, Thẩm Nhung quay đầu, Thịnh Minh Trản, không biết đã chen vào giữa cô và người phục vụ, một tay đỡ lấy cái khay nặng trĩu, mặt đối mặt với cô.
Khoảng cách giữa hai người đã vượt quá phạm vi giao tiếp thông thường.
Như thể trong tích tắc, môi cô sẽ bị đối phương xâm chiếm mãnh liệt - đây là phản ứng sinh lý đã khắc sâu vào xương tủy người tình cũ đã bên nhau 8 năm.
Thế nhưng trong đôi mắt mơ màng mê ly kia, giờ phút này lại trong veo như tuyết, không có chút dục vọng.
Thoáng cái, Thịnh Minh Trản nâng tay lên, giúp phục vụ kê lại rượu và đồ ăn cho vững chắc như cũ.
"Cảm ơn..."
Phục vụ sợ đến toát mồ hôi lạnh, liên tục nói lời cảm ơn.
Tần Duẫn không ngờ Thịnh Minh Trản đột ngột xuất hiện. Thế lẽ nào chị đã nghe hết những lời vừa nói?
Tần Duẫn hoảng loạn đến nỗi sởn gai ốc. Dường như Thịnh Minh Trản không hay biết gì, thản nhiên lướt qua cô và Thẩm Nhung, bước vào trong.
Khi thấy Tần Duẫn và Thẩm Nhung vừa xuất hiện, cả phòng xôn xao, bạn cũ trong nhóm đều trách móc Thịnh Minh Trản chơi trò mất tích, không công bằng.
Thịnh Minh Trản trở lại làm người ôn hoà như khi còn trong nhóm. Cô mỉm cười dịu dàng, giải thích ra nước ngoài làm việc là cơ hội hiếm có.
Từ lúc Thẩm Nhung bước vào, chiếc ghế sô pha lớn đã chật kín.
Cô đảo mắt, đúng lúc lại dừng ngay trên người Thịnh Minh Trản, Tần Duẫn vừa mới ngồi xuống bên cạnh Thịnh Minh Trản, lại rất chuyện, chuyển qua chỗ khác, ánh mắt kiên định nhìn Thẩm như muốn nói.
Qua ngồi cạnh đàn chị Thịnh đi!
Thẩm Nhung: "..."
Đội ơn cậu.