"Sợ à?"
Thẩm Nhung "ha" một tiếng rồi nhặt dao lên.
"Sợ? Mắc gì sợ? Thịnh Minh Trản, nói chị biết nghe nè, em không sợ chị."
Thịnh Minh Trản nghe được cô bé giả vờ bình tĩnh, không khỏi nhếch khóe miệng.
Như nghĩ điều gì đó, Thịnh Minh Trản khôi phục trạng thái ban đầu, bất luận Thẩm Nhung có nói gì, cô cũng không quan tâm, không muốn chọc giận Thẩm Nhung.
Xấu xa.
Thẩm Nhung hung hăng trừng mắt nhìn sống mũi cao của Thịnh Minh Trản, chửi rủa trong lòng.
Hôm sau, chưa đến 6 giờ Thẩm Nhung đã dậy.
Vốn dĩ giờ này cô sẽ luyện thanh hoặc luyện hình, từ khi bị gãy tay đừng nói là dùng lực, dù chỉ hít thở trước khi phát lực đã đau nhói. Thẩm Nhung thua.
Nhưng dậy cũng đã dậy, Thẩm Nhung không muốn ngủ lại, cô lấy sách giáo khoa sang năm mới ra, ngắm nghía nửa tiếng rồi lại quay ra đọc nhạc lý. Thẩm Đại tới sáng mới về, mệt mỏi, khoác nắng sớm vào nhà.
"Tối qua mẹ không về nhà?" Thẩm Nhung đứng sau lan can ở lầu hai hỏi bà.
"Ừm..." Toàn thân Thẩm Đại nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, uống cạn ly nước, ngẩng đầu hỏi con gái.
"Sao con không ngủ thêm chút nữa?"
"Con quen rồi, không ngủ được."
"Vậy xuống ăn sáng cùng mẹ nào."
Thẩm Nhung nhanh chóng xuống lầu, bước đến gần cuối bậc thang cô nhảy lên tay vịn trượt xuống.
Thẩm Đại nhíu mày.
"Từ từ thôi, con không sợ ngã à?"
"Không sao đâu, con vẫn còn một tay mà."
"Con nhỏ này, ăn nói bậy bạ. Sáng nay ăn gì đây? Dì Tưởng con vẫn chưa dậy chớ làm phiền dì ấy, mẹ nấu cho con."
"Mẹ sẽ không để con ăn mì gói vào sáng sớm đâu nhỉ?"
Thẩm Đại tức giận ký đầu Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung bước đến máy cà phê, không thèm hỏi ý mẹ, pha cho mẹ một ly Americano.
Cô biết mẹ mình sẽ không uống sữa tươi hay dùng đường sau khi thức khuya, vị đắng của Americano có thể giúp mẹ tiêu trừ cảm giác nhờn nhợn trong người, ít nhiều hỗ trợ tịnh tâm.
Tối qua Thẩm Đại phải tiếp rượu một đám tư bản, nhằm nắm được thông tin mình cần để sớm đi trước một bước.
Bà chưa từng nói với Thẩm Nhung về chuyện trên thương trường, Thẩm Nhung cũng không hỏi. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau nhiều năm, cả hai đã ngầm hiểu nhau.
Ngần ấy năm, cô biết mẹ dần dần bị căng thẳng tột độ, gắng sức đến mỏi mệt. Cơn giận từ cuộc ly hôn với tên khốn kia vẫn chưa dứt và bà chưa từng buông bỏ...
Thẩm Nhung, người chứng kiến toàn bộ cuộc ly hôn trong sự rùm beng và vô cùng thảm hại.
Tuy không nói nhưng từ tận đáy lòng cô luôn cảm thấy có lỗi với mẹ mình.
Cô vẫn còn nhớ rõ chi tiết cuộc chiến ly hôn ấy.
Hôm đó là sinh nhật 10 tuổi của Thẩm Nhung, Thẩm Đại phát hiện chồng mình tiêu xài phung phí tiền bà làm ra, hơn nữa gã ta còn ngoại tình và đương nhiên bà chọn ly hôn.
"Được thôi." Gã khốn nạn ấy nghe Thẩm Đại nói xong, hắn hất gương mặt anh tuấn lên, âm điệu kéo dài không mấy nể nang.
"Ly hôn cũng được, tài sản chia đôi."
Thẩm Đại suýt đập vỡ đầu hắn bằng chiến bình hoa trên tay.
"Anh có biết ngại không? Họ Bạo nhà anh nói ra câu này không sợ bị cắn lưỡi à?! Từ lúc kết hôn, ngoài việc ăn bám đến quậy nát ba công ty, nuôi tình nhân bên ngoài ra anh làm được cái gì? Chơi bời trác táng còn muốn phân nửa tài sản của tôi? Mặt mũi anh để đâu vậy?"
Họ Bạo vẫn đang mang giày da, ngả người nằm ườn trên sô pha, ly rượu trong tay sóng sánh bắn ra vài giọt, rơi xuống chiếc ghế sạch sẽ.
Hắn bắt chéo chân, ngạo nghễ gác lên bàn trà bóng loáng, nheo mắt nhìn Thẩm Đại.
"Cô muốn gả cho tôi lắm mà? Giờ cớ gì lại tuyệt tình với tôi đến thế? Đàn bà các người thật giỏi thay lòng. Cô không có lương tâm nhưng tôi thì có. Em yêu, sao tôi nỡ ly hôn với em được? Tôi còn đang đợi em sinh cho tôi đứa con trai nữa mà."
Thẩm Đại cảm giác thần kinh trong đầu đang nhảy dựng.
"Bà mẹ mày, ai muốn lãng phí thời gian với mày? Bà kiện mày rồi tống mày ra khỏi nhà!"
"Kiện tôi, được, tôi hầu cô tới cùng. Có điều, nếu cô thắng kiện thì sao?"
Họ Bạo ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, ợ hơi lên, hắn nói: "Cô cho rằng ly dị là có thể thoát khỏi tôi sao? Cô và cả..."
Hắn dời mắt đến cô bé đang đeo cặp sách đứng lấp ló ngoài cửa nhìn trò hề của cả hai không biết từ bao giờ, nở nụ cười đắc ý.
"Và cả cục cưng Tiểu Nhung của chúng ta. Bất luận con có chuyển đi đâu chăng nữa, chỉ cần ba còn sống thì ba cũng sẽ tìm được con và mẹ thôi."
Thẩm Đại tức đến phát run.
Bà biết tên vô lại này có thể làm bất cứ chuyện gì.
Vì để con gái có thể lớn lên trong môi trường lành mạnh, Thẩm Đại chỉ đành cố gắng đáp ứng điều kiện ly hôn của hắn.
Thứ bị cắt đi chính là tài sản mà bà vật vã đấu tranh bao năm ròng rã, cũng như lòng tự trọng của bà với nhà họ Thẩm.
Ba của Thẩm Đại là nghệ sĩ dương cầm vang danh cả trong và ngoài nước, mẹ là dịch giả nổi tiếng, gia phong nghiêm cẩn.
Lúc trước, cuộc hôn nhân của Thẩm Đại bị song thân cực lực phản đối. Thẩm Đại trẻ tuổi bốc đồng, vì tình yêu làm mù quáng, mất đi phương hướng, càng muốn đâm đầu so bì xem ai cứng hơn ai. Kết cục là bị hại cho thân tàn ma dại, sau khi ly hôn bị ba mẹ mình xỉ vả, châm chọc không ít.
Tống cổ gã đàn ông kia ra khỏi nhà, Thẩm Đại thu dọn tàn cuộc với một tâm trạng tồi tệ, vì sợ ảnh hưởng đến việc học của con gái nên trước giờ chưa từng đề cập chuyện ly hôn với con.
Bà chỉ nói từ nay con sẽ sống với mẹ, họ của con đổi thành họ của bà.
Trên phương diện làm ăn, có hàng tá công việc cần phải giải quyết, mà chuyện nhà hỗn loạn không đâu, tâm trạng Thẩm Đại ngày một đi xuống.
Cùng con gái đến trường, Thẩm Đại thất thần quên mất mở dù trong tay, nước mưa xối xả làm ướt quần áo và đầu tóc của bà mà vẫn không hay biết.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Nhung giật lấy cây dù, bung ra, cô bé nhón chân lên che mưa cho mẹ.
Thẩm Đại kinh ngạc nhưng vẫn cúi đầu về phía đứa con gái 10 tuổi.
Thẩm Nhung ưỡn ngực nhỏ, mặt quay sang hướng khác, như thể cô bé không quen thể hiện tình yêu thương.
Cô bé chu chu môi, học theo giọng điệu của mẹ hay phân phó cho cấp dưới nói: "Thẩm Nhung nghe cũng hay."
Thẩm Nhung thừa hưởng toàn bộ tính tình kiêu ngạo từ mẹ, nhưng mẹ có phần bao dung hơn cô.
Trong thời gian ly hôn, Thẩm Đại bị đánh gãy răng lẫn chảy máu. Sau khi ly dị bà không bao giờ trở về nhà ba mẹ đẻ, song bà không cho bọn họ có cơ hội nhạo báng mình.
"Những người hoạt động nghệ thuật tương đối khắt khe."
Thẩm Đại, thân là con gái của hai vị nghệ sĩ đã bình luận như vậy.
Thẩm Nhung hỏi: "Ông và bà trước kia cũng thế sao ạ?"
Từ sau khi mang họ mẹ, "ông ngoại bà ngoại" lại đổi thành "ông và bà".
Trí nhớ Thẩm Nhung rất tốt, không hề gọi sai. Tuy rằng tổng cộng cô chỉ mới gọi hai lần.
"Cũng giống vậy đó."
Thẩm Đại hồi tưởng một chút, nói: "Chỉ là trước đây bọn họ phải kiềm lại, từ... từ sau khi dì nhỏ con qua đời, bọn họ cảm thấy thế giới này như mắc nợ họ, càng già càng khó ở."
Thẩm Đại suy nghĩ rồi nói thêm: "Những người hoạt động nghệ thuật tương đối khắt khe, nhưng cũng rất yếu đuối."
Tuy bị bao vây tứ bề, nhưng vì muốn chăm sóc tốt cho con, càng muốn có cuộc sống tốt đẹp không để một ai xem thường, Thẩm Đại càng cật lực làm việc, tiền kiếm được ngày một nhiều thêm, mà thời gian làm bạn với con gái lại ít đi.
Thẩm Nhung biết mẹ mình hiếu thắng, xưa giờ dẫu mệt mỏi bao nhiêu bà cũng không dám than.
"Tự mẹ chọn nên không có gì để phàn nàn hết."
Đây là câu cửa miệng mà Thẩm Đại.
Bị cuộc đời đối xử tàn nhẫn, tự nhiên sẽ sinh ra chút lòng tốt.
Cho Thịnh Minh Trản nhà để về, chính là lòng tốt của Thẩm Đại.
Thẩm Đại vụng về vừa chiên trứng vừa nướng bánh mì, sau khi rót cho con gái ly sữa ấm, bà vui vẻ uống Americano do chính tay con chuẩn bị.
Tia nắng ban mai chiếu lên mặt bàn bằng gỗ óc chó màu đen, Thẩm Nhung hỏi Thẩm Đại: "Tại sao Thịnh Minh Trản lại chuyển trường?"
Thẩm Đại nghe con hỏi, đôi mắt tràn đầy tơ máu của bà dừng lại ở khu vườn, mang theo cảm xúc lẫn lộn dời sang con gái.
......
Thẩm Nhung bừng tỉnh từ ký ức vì Tần Duẫn đưa micro cho cô.
Cô nhìn quanh, vài người thua trò chơi bị ép uống tới mặt mày đỏ bừng, vài người nói về năm tháng không mấy vui vẻ của bản thân, một số say đến bất tỉnh nhân sự, số còn lại không uống nhưng đã hát được hai hiệp, mỏi mệt vì múa ca, nằm dài trên sô pha.
Dù sao cả đám đều trung niên, mới quẩy chưa được nửa hiệp đã gục gần hết.
Tần Duẫn nhìn Thẩm Nhung, xem như là vị cứu tinh của nửa hiệp còn lại.
"Cậu là trùm hát mà sao hôm nay nửa bài cũng không hát vậy? Nhanh nào, nhanh cho mọi người rửa tai đi ạ."
Không đợi Thẩm Nhung đáp lại, Thịnh Minh Trản sau lưng cũng bị đưa cho một cái mic, người phía đầu kia nháo nhào: "Nhanh đi chị ơi! "Em quý giá nhất" kìa! Bài này là bài tủ của chị và Thẩm Nhung sao? Lần nào cũng chọn! Thấy em giỏi không? Chọn trước cho hai người rồi đó!"
Thịnh Minh Trản: "..."
Thẩm Nhung: "..."
Không biết giỏi hay không chứ hóng chuyện thì trùm.
"Em quý giá nhất" là bài lúc cả hai yêu đương nồng cháy, mỗi lần tụ họp đều sẽ chọn.
Thẩm Nhung hát giọng nữ, Thịnh Minh Trản hát giọng nam, cả hai nghệ sĩ chuyên nghiệp cùng hòa ca, bài hát khiến biết bao nhiêu cặp tình nhân phát điên và không ít người phải khóc vì nó.
Thẩm Nhung vẫn còn nhớ mỗi lần Thịnh Minh Trản hát đến câu "Những năm tháng sau này có em thêm hoàn mỹ, giấc mơ càng thêm chân thực" sẽ nhìn về phía cô, như muốn tìm điểm quyết tâm tương đồng trong mắt cô.
Khi đó hai người đang yêu nhau thầm lặng, Thẩm Nhung không muốn công khai, Thịnh Minh Trản cũng không phản đối, dù sao chuyện gì cũng nghe theo Thẩm Nhung.
Chẳng qua dục vọng chiếm hữu trong lòng thi thoảng bùng lên, tình yêu bị đè nén cũng có thể được giải phóng chỉ qua một bài hát chưa đầy 5 phút.
Tại thời điểm Thẩm Nhung vẫn còn do dự, Thịnh Minh Trản dứt khoát đẩy mic ra xa.
"Cổ họng khó chịu, không muốn hát."
Thẩm Nhung nghe được lời lạnh lùng Thịnh Minh Trản nói.
Trong lúc nhất thời, những người say bí tỉ thông đồng với những kẻ kiệt sức từ từ tỉnh lại, đồng loạt nhìn về phía hai người.
Phòng VIP vừa nãy còn náo nhiệt, giờ đây như bị đóng băng cấp tốc vì sự từ chối thẳng thừng của Thịnh Minh Trản, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Giai điệu của "Em quý giá nhất" vang lên, có vài tên đàn ông không chịu nổi cảnh tượng gượng gạo này liền chộp lấy mic xung phong.
"Để tôi, tôi hát chung với Thẩm Nhung cho!"
Thẩm Nhung nhanh tay tắt nhạc.
Mọi người: "..."
Lần tụ họp tưng bừng này kết thúc bằng dấu ba chấm khó nói, chưa đến 11 giờ đã ai về nhà nấy.
Tần Duẫn ngỏ ý muốn cùng Thẩm Nhung đến bệnh viện nhưng Thẩm Nhung từ chối khéo.
Thẩm Nhung nói: "Đừng lo, khi nào không chịu được nữa tôi sẽ báo cho hay."
Tần Duẫn cầm chặt tay Thẩm Nhung, muốn hỏi chuyện giữa hai người nhưng cuối cùng lại không dám hỏi, chỉ bảo nhớ chú ý nghỉ ngơi.
"Cảm ơn."
Thời điểm Tần Duẫn rời đi, Thẩm Nhung không kìm được, nói lời cảm ơn lần nữa.
Trong nhất thời, Tần Duẫn cảm thấy Thẩm Nhung kỳ lạ.
"Đừng nói cảm ơn tôi, không thì tôi giận đó."
Tần Duẫn mỉm cười, nói lời tạm biệt lần nữa rồi rời đi.
Giờ này, các tuyến xe buýt không còn hoạt động, Thẩm Nhung đứng ở ven đường dự định bắt xe.
Vừa mới mở ứng dụng đặt xe, cô gặp Thịnh Minh Trản đang đi về phía mình.
Một chiếc taxi ngừng lại ngay trước mặt, cô nói với Thịnh Minh Trản: "Chị lên đi."
Thịnh Minh Trản đáp lại: "Không cần, cô Thẩm đi trước đi, lát nữa tôi có người đón."
Nghe được câu này, biểu cảm trên mặt Thẩm Nhung cứng đờ.
Cô Thẩm, cái xưng hô xa lạ này lần đầu tiên Thẩm Nhung nghe được từ miệng Thịnh Minh Trản.
Nếu là trước đây, Thịnh Minh Trản tuyệt đối sẽ không gọi cô như vậy.
Thấy rằng cái biệt danh "Tiểu Nhung" chưa đủ thân mật, nhưng đã gọi cô bằng "ngoan ngoan" suốt một thời gian dài. Thẩm Nhung phải nói mãi, Thịnh Minh Trản mới đổi thành "bé", sau còn kết hợp chúng lại gọi là "bé ngoan", mặc cho Thẩm Nhung có phản đối thế nào cũng vô ích.
Tình nhân yêu nhau thắm thiết, sến súa, chia tay rồi xa cách biết bao.
Thẩm Nhung ngộ ra đây là chuyện quá đỗi bình thường, mặc dù cách gọi "cô Thẩm" khiến bản thân thấy bứt rứt khó chịu, nhưng thông tin vế sau của câu nói lại cho cô lời cảnh tỉnh.
Thật không, khuya vậy rồi Mưu Lê còn đến đón chị à?
Cũng tốt, nhớ lại thời gian bên nhau, lúc nào Thịnh Minh Trản cũng đợi. Dù có quá nửa đêm, chỉ cần cô muốn về nhà, chị nhất định sẽ đậu xe ở bãi chờ cô.
Ngày ấy chăm sóc cô chắc hẳn rất vất vả, thật tốt khi chia tay cô đã có người cưng chiều chị.
Thẩm Nhung bất chợt nhận ra biểu cảm giờ phút này của mình trông thật ngốc, ắt sẽ bị Thịnh Minh Trản cười chê.
"Vậy tốt rồi. Cô Thịnh, chúc ngủ ngon."
"Cô Thịnh" cái xưng hô này cũng là lần đầu xuất hiện giữa hai người, một phần do trả đũa, một phần do bất cẩn trong giọng điệu, điều này làm cho Thẩm Nhung có hơi hối hận, thấy rằng cảm xúc của bản thân đã bị bại lộ.
Điều mà cô không mong đợi nhất là trong lúc hoảng loạn quên mất tay phải mình đang bị thương. Khi cầm lấy tay nắm cửa xe lại không tài nào mở ra được, ngược lại khiến lòng bàn tay và đáy lòng đau nhói.
Khoé mắt Thẩm Nhung cảm nhận được Thịnh Minh Trản đang nhìn mình chăm chú.
Ngay lúc cô đang định liều mình thử lại, Thịnh Minh Trản lặng lẽ chìa tay luồn vào từ bên dưới tay nắm, lòng bàn tay chạm vào đầu ngón tay của Thẩm Nhung, cùng cô hợp lực kéo, cửa dễ dàng bật mở.
Khi Thẩm Nhung cúi đầu, đúng lúc nhìn trên tay phải đang mở cửa giúp cô của Thịnh Minh Trản không hề đeo bất kỳ trang sức nào.
Thuở đó, hai người có một cặp nhẫn, chiếc nhẫn đeo 8 năm đã bị Thịnh Minh Trản tháo ra.
"Cảm ơn cô Thịnh."
Thẩm Nhung biết âm cuối của mình có hơi run, mà chẳng sao, gió lạnh là nơi che chắn tốt nhất của cô.
Thẩm Nhung nở nụ cười, ngồi vào phía sau xe.
Ngay lúc xe chuẩn bị chạy, Thịnh Minh Trản đứng bên hông xe nhẹ giọng gọi cô. "Cô Thẩm."
Thẩm Nhung nắm chặt hai tay.
Sao đây, định dùng cái xưng hô móc họng này đấu tới đấu lui à?
Thẩm Nhung cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, dịu dàng cười nói với Thịnh Minh Trản ở ngoài xe: "Sao đó? Cô Thịnh?"
Thịnh Minh Trản không hề có ý phân cao thấp, chỉ âm thầm quan sát Thẩm Nhung.
Cái nhìn đỏ lửa này khiến Thẩm Nhung có linh cảm Thịnh Minh Trản muốn nói gì đó với cô.
Vài giây trôi qua, mãi đến khi lớp tuyết mỏng xuất hiện trên hàng mi, Thịnh Minh Trản không nói ra điều mà Thẩm Nhung muốn nghe, đứng trong gió mấp máy: "Chúc em ngủ ngon."
"..."
Đêm đông ở thành phố N, khu vực trung tâm vẫn tấp nập xe cộ qua lại và những ánh đèn vẫn rực rỡ, lộng lẫy.
Thẩm Nhung đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau cô lấy ra sợi dây chuyền từ chiếc áo khoác mùa đông dày cộm của mình.
Trên dây chuyền có chiếc nhẫn bạch kim, kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế, trên thế giới chỉ có hai chiếc giống nhau.
Một đang ở trong tay Thẩm Nhung, chiếc còn lại từng nằm trên ngón áp út bên tay phải của Thịnh Minh Trản cả ngày lẫn đêm.
Nhưng giờ chắc nó bị Thịnh Minh Trản ném đi rồi.
Thẩm Nhung ráng nhịn cơn đau trong lòng, cô cười lạnh, tháo sợi dây chuyền ra, vo tròn trong lòng bàn y rồi nhét vào túi áo khoác. Không thấy, đỡ ngứa mắt!