Cứ tưởng sau khi hoàn toàn tiêu diệt được cái gai Phó Vân Ca kia, bản thân Thẩm Hàn sẽ được sung sướng đến cuối đời. Không ngờ đùng một cái bao nhiêu điều hoang đường đều dồn dập đổ đến.
Minh Phi bị hạ độc, chết bất đắc kì tử. Hình bộ lại phát hiện nguồn độc có trong trà Thẩm Hàn tặng nàng. Rồi lại là con hồ ly của thập hoàng tử bị thức ăn ở Thẩm viện bả chết.
Những điều này còn phải chưa tồi tệ hẳn. Mà cái khiến Thẩm Hàn hoàn toàn không thể gượng dậy nổi, muốn thoát cũng không được chính là đống hình nhân mang vẻ ngoài giống Phó Cửu Ca được giấu dưới chiếc hộp trong gầm giường.
Nếu như là những chuyện kia, Phó Huyền có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng đã đụng đến tâm can của hắn thì sao có thể? Chính vì vậy mà Thẩm Hàn chưa biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân đã bị lôi đến nơi đại lao lạnh lẽo bẩn thỉu.
"Thẩm Hàn, cuộc sống ở đây thế nào?"
Ba ngày bị ném vào nơi này đã khiến cậu ta sắp phát điên. Vừa nghe thấy tiếng Phó Cửu Ca giống như tìm đường sống mà lết tới phía song sắt. Thẩm Hàn không ngừng khóc lóc cầu xin, hạ mình nhìn đến buồn nôn. Hoa Yên Vũ tưởng chừng như nhìn thấy một con chó dại trước mặt, khinh thường vén vạt áo Thẩm Hàn định nắm lấy lên.
"Phó Vân Ca, ta cầu xin ngươi thả ta ra. Trong bụng ta còn đang mang thai của hoàng thượng. Cứ ở nơi này bọn ta sẽ chết mất! Ta thật sự không có làm những chuyện kia."
Ha ha...thai của Phó Huyền? Đến bây giờ con người này vẫn nói dối được sao? Hoa Yên Vũ tiến tới, đôi tay trắng trẻo bóp chặt cằm Thẩm Hàn ép cậu ta nhìn thẳng mặt mình. Ánh mắt y đều là thù hận cùng ghét bỏ khiến cậu ta bất giác lùi lại. Nhưng ngay lập tức cằm bị siết chặt, đau đến nỗi khiến Thẩm Hàn phải hét lên.
"Mày nghĩ xem ai có khả năng đưa mày vào đây? Tiểu Diệp của ngươi làm việc thực tốt. Chỉ tiếc bé hồ ly của ta lại phải hy sinh vì đại cuộc rồi. Nhưng mà không sao, dù gì cũng là đồ thừa của Lan Ngọc Y, đáng chết."
Hoa Yên Vũ đanh mặt. Minh Phi là do y hạ nhuyễn cân tán, số bả hồ ly cùng hình nhân cũng là y mua chuộc nha hoàn tiểu Diệp của Thẩm Hàn làm. Tất cả mọi việc xảy ra với Thẩm Hàn, từng kế hoạch đều theo đúng nguyên chủ suy nghĩ ra. Y chỉ là giúp nguyên chủ bố trí rồi thực hiện. Dẫu sao bọn họ đối xử với Phó Cửu Ca cùng Phó Vân Ca quá tàn nhẫn. Hai mạng người! Minh Phi và Thẩm Hàn đều phải chết.
"Thẩm Hàn, tao nói rồi. Từng việc mày làm với tao, Phó Cửu Ca này sẽ trả lại gấp bội!"
"Phó Vân Ca, mày điên rồi! Mày dám hãm hại tao. Tao còn mang thai con của Phó Huyền, hắn nhất định không thể giết Thẩm Hàn. Đến lúc đó tao sẽ giết chết mày!"
"Mày nghĩ đã vào đến đây còn có đường ra? Ngu ngốc thật. Còn cái thai, ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ không nói gì cho ta biết sao? Thẩm Hàn à, giết người phải đến tội. Vả lại người ngươi giết lại đang ở trước mặt này. Không tội lỗi một chút nào sao?"
Hoa Yên Vũ cười như không cười, gương mặt diễm lệ trông đáng sợ cực điểm. Thẩm Hàn đến cả nói cũng không nên lời, khuôn mặt vặn vẹo tuyệt vọng.
"À đúng rồi, Phó Minh của ngươi thương ngươi lắm đó. Gã quỳ trước Thái Dương điện hai ngày nay xin cho ngươi rồi đấy. Ai nha, si tình thật. Chỉ tiếc sừng quá dài. Đáng thương!"
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân của ai đó. Hoa Yên Vũ nở một nụ cười vô cùng đắc ý, ngay sau đó khí chất cơ thể hoàn toàn thay đổi. Y trở về một Phó Cửu Ca nhu nhược, vô hại. Thân mình nhỏ bé ngã xuống nền đất. Y phục trắng tinh bị bẩn phân nửa.
Vì vậy, lúc Phó Huyền đến liền đập ngay vào mắt hình ảnh bảo bối khuôn mặt đầm đìa nước mắt, thân mình vô lực ôm đầu. Y vừa nhìn thấy hắn, trong mắt liền hiện lên tia hoảng sợ không thể giấu. Mà Thẩm Hàn cũng không hiểu chuyện gì, trợn mắt nhìn y.
"Ca nhi....."
"Người đừng qua đây......đừng qua!"
Hoa Yên Vũ hoảng loạn hét lên, bản thân dịch về phía sau. Hành động này của y khiến Phó Huyền đen mặt. Hắn hung ác nhìn Thẩm Hàn đang ngơ ngác bên cạnh, trong lòng hận ý tỏa ra. Ở đây chỉ có hai người, bảo bối sợ hãi như vậy chắc chắn bị súc sinh kia kích động.
"Ca nhi, con sao vậy?"
"Con không phải Phó Cửu Ca!"
Phó Huyền đơ ra, khó khăn lên tiếng: "Con nói gì vậy? Làm sao con không phải Ca nhi của ta được!"
"Phó Cửu Ca chết rồi, con...con là Phó Vân Ca. Con không phải thập hoàng tử, con chỉ là một thiếu niên bình thường thôi."
"Cửu Ca đã chết?"
"Đúng vậy, y chết rồi."
Hoa Yên Vũ sợ hãi, thành thật gật đầu.
"Vậy người bên ta hơn một năm nay....là ai?"_ Phó Huyền tầm mắt vô định, không cảm xúc lên tiếng.
"Là con! Từ lần gặp ở học viện đã là Phó Vân Ca. Phụ...Hoàng thượng, là do con tham lam tình cảm của người, nhưng mà Vân Ca yêu hoàng thượng thật lòng. Xin người đừng vứt bỏ Ca nhi."
"Con đừng nói nữa."