• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi Hoa Yên Vũ đang nhởn nhơ vui vẻ bên Triệu Huyền, thì ở bên nam bán cầu Hoa Nguyên cùng Mục Kỳ sắp phát điên rồi. Đã hơn tuần con trai không về nhà, tìm mọi nơi cũng chẳng có tung tích. Bậc cha mẹ nào không lo cho được.

Mục Kỳ mặt mày xanh xao, bên cạnh là Hoa Nguyên đang kiểm tra thông báo thuộc hạ gửi về.

"Sao rồi?"

Vừa thấy chồng tắt quang não, Mục Kỳ liền mong chờ hỏi. Nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu đầy thất vọng.

"Vẫn chưa tìm thấy."

"Tiểu Y nó không biết chạy đâu rồi. Lỡ thằng bé có chuyện gì em không sống nổi mất."

Mục Kỳ bắt đầu nức nở. Ông và Hoa Nguyên có mình y là con, từ nhỏ đã nuông chiều y hết mực. Tất cả mọi điều tốt đẹp nhất đều dành cho y. Không ngờ hai người chỉ đi vài hôm, quay về lại nhận được tin báo y mất tích. Lúc nghe ông đã gần như suy sụp, Hoa Nguyên phải luôn ở bên động viên ông.

Thấy vợ lại đau lòng, Hoa Nguyên cũng chỉ có thể kéo người vào ngực vỗ về. Lúc này từ bên ngoài, một thiếu niên dung mạo tuấn tú, trên người khoác một lớp áo choàng dính đầy bụi bặm đi vào. Tuy tùy tiện nhưng không thể giấu đi khí chất cao quý bên trong.

"Vương!"

Nam nhân kính cẩn lên tiếng. Hoa Nguyên nhìn anh, gật đầu nhẹ.

"Tiểu Nam về rồi sao? Con có tìm được nó không?"

Miệng ông hỏi nhưng tâm cũng đã đoán được vài phần.

"Thưa bác, cháu biết tiểu Y đang ở đâu. Cháu đến để xin bác điều một đội lính cùng cháu sang Bắc bán cầu."

...----------------... Mạc Diệp cùng Long Ưng vốn muốn đến bàn hôn sự, nhưng nhìn thái độ không hề chào đón của hai chồng chồng nhà này cũng phải bỏ về. Mạc Diệp vì quá xấu hổ, mà Long Ưng cũng chẳng dám ép Ninh Huyền.

Nếu là hắn trước kia, chỉ lo việc nước không quan tâm xung quanh. Ông nói hắn nhất định sẽ nghe lời. Nhưng mà hoàn cảnh đổi rồi. Đến cả chào hỏi hay liếc mắt hắn cũng không thèm làm.

Người cầm quân không thể chọc. Long Ưng từ lâu chỉ là bình phong thôi. Quyền lực rốt cuộc vẫn là do Ninh Huyền nắm giữ.

Hoa Yên Vũ chơi đùa quậy phá chán chê cái căn cứ, đến lúc đủ rồi mới chạy về tìm Triệu Huyền. Hắn đang bàn việc với một vài người, không ngờ lại có một cục bông trắng trắng xinh xinh cuộn tròn ủm chui trong lòng. Triệu Huyền chỉ biết phì cười, mặc kệ mấy lão già kia trợn mắt kinh ngạc mà tiếp tục công việc.

"Boss, kế hoạch này......."

"Huyền, tí về nhớ nấu mì thịt bò."

"Ừ."

"Căn cứ khu B đang muốn......"

"Huyền, thêm cả sườn chua ngọt nữa."

"Em muốn gì cũng được."_Triệu Huyền sủng nịnh xoa cái tai trắng trắng nộm nộm của Hoa Yên Vũ.

"Boss!"

Cuối cùng một người không nhịn được liền lên tiếng. Từ đầu đến giờ hắn chẳng nghe ý kiến đề xuất gì cả, chỉ chăm chú trả lời câu hỏi của tiểu yêu kia. Ở đây còn có vài người lớn tuổi hơn hắn, Triệu Huyền cũng quá sức coi thường người khác rồi.

"Cái gì?"

Triệu Huyền mắt vẫn chăm chú nhìn Hoa Yên Vũ, lạnh giọng lên tiếng. Khí thế của người kia ngay lập tức xìu xuống như bánh bao thiu.

"Từ Hiên, khi làm việc đừng mất tập trung. Cậu bình thường vẫn hay nói thế mà."

Tư Đặc cười cười, nếp nhăn trên mặt theo động tác co dãn. Lão đã hơn 60 tuổi, cũng sắp về hưu rồi.

"Vậy thì việc này để lần sau bàn. Tôi hiện tại rất bận."

Triệu Huyền đối với người này vẫn là có vài phần tôn trọng, giọng nói cũng không quá áp bức nữa.

Tất cả mọi người: "..........." Ngươi bận dỗ vợ sao?

Buổi họp kết thúc không mấy tốt đẹp, dù có vài người bất mãn vì thái độ của hắn nhưng cũng chẳng dám lên tiếng. Mà chính bản thân Triệu Huyền cũng không quan tâm. Hắn tồn tại vì y, không phải vì thế giới này. Chỉ cần được ở bên Hoa Yên Vũ, cho dù căn cứ khu Bắc này sụp đổ cũng chẳng phải mối lo của Triệu Huyền.

Hoàn thành nốt một số báo cáo cùng hồ sơ, nhẹ nhàng khoác áo cho người đang ngủ say trong lòng. Triệu Huyền bế y, quyết định tan sớm về nhà nấu ăn cho vợ.

Vừa lái xe ra khỏi căn cứ, Triệu Huyền liền cảm nhận được một luồng sát khí hướng tới mình. Hắn vẫn dửng dưng như không, điều chỉnh cho Hoa Yên Vũ tư thế nằm thoải mái nhất rồi tiếp tục trên đường trở về.

"Huyền, hình như có người theo chúng ta."

"Chỉ là một con gà rụt đầu, không đáng lo."

Triệu Huyền xoa đầu y, thái độ vô cùng coi thường khiến Hoa Yên Vũ bĩu môi. Gà rụt đầu? Ể, cũng có thể bắt về nướng đó chứ ha.

"Lại tính bày trò gì sao?"

Triệu Huyền thấy y mắt sáng lên, biết ngay tiểu yêu này lại có trò mới rồi. Hắn cũng không ngại tham gia cùng y.

"Chúng ta chơi xe rung, thế nào?"

Hoa Yên Vũ híp mắt, vô cùng thích thú nhìn Triệu Huyền. Thấy hắn ngơ ngác liền phì cười. Triệu Huyền mất chút thời gian để phân loại thông tin, lúc tiếp thu được lời y nói liền mau chóng đè người xuống dưới thân mà hôn tới.

Vợ cho phép, ngu mới từ chối.

Hoàng_gà rụt đầu_Nam đuổi theo xe của Triệu Huyền, không ngờ giữa đường lại thấy hắn tắp huyền phù bên đường. Không lâu sau đó, bên trong phát ra những âm thanh vô cùng kịch liệt. Tuy không nhìn thấy nhưng người qua đường không ai không biết chuyện gì đang xảy ra.

Người qua đường giáp: "Giới trẻ hiện nay bạo quá."

Hoàng Nam: ” ⊚ ͟ʖ ⊚ ”

Anh đang chứng kiến cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK