Nhưng mà hai tiếng trôi qua, huyền phù của hắn vẫn chẳng có dấu hiệu rời đi. Hoàng Nam vẫn là sốt ruột không thể nhịn, liều một phen tiến đến.
Bên trong phát ra âm thanh rên rỉ vụn vặt cùng tiếng nức nở đầy khiêu gợi. Cửa huyền phù làm bằng chất liệu đặc, tuy không thể nhìn vào bên trong nhưng vẫn có thể loáng thoáng trông thấy hai bóng hình quấn quýt ân ái. Khung cảnh xấu hổ đến cực điểm.
Hoàng Nam đen mặt, tay nắm chặt. Không lẽ tên Ninh Huyền này vô sỉ đến nỗi làm nhục một nhóc hồ ly còn chưa tròn 18. Không bằng cầm thú mà!
Hơn nữa, Hoa Y còn là hôn phu tương lai của anh.
Nếu hắn dám thật sự làm vậy, cho dù có chết Hoàng Nam cũng nhất định phải xé xác hắn!
"Huyền......anh ta ở bên ngoài kìa....Ưm......."
Hoa Yên Vũ bị Triệu Huyền giữ chặt eo, vừa định lên tiếng đã bị hắn đột ngột đỉnh mạnh. Triệu Huyền cắn tai y, ép Hoa Yên Vũ đối mặt với mình.
"Không được nhìn lung tung."
Triệu Huyền vỗ mạnh cặp mông hồng nộn cong cong của Hoa Yên Vũ, không vui mà lên tiếng. Hắn không thích chồng chồng ân ái mà y để ý đến kẻ khác. Như vậy cảm giác rất thất bại, cũng vô cùng khó chịu nữa. Hoa Yên Vũ là của hắn, bất cứ kẻ nào cũng không được lọt vào suy nghĩ của y.
"A....tên chó nhà anh!"
Hoa Yên Vũ bị đỉnh dồn dập vào điểm mẫn cảm, toàn thân vô lực chỉ có thể tựa cả vào người Triệu Huyền. Y không còn sức quan tâm nữa, phó mặc cả cho hắn. Khoái cảm dâng trào ngập đầu, ý chí cũng mất hết. Y chỉ có thể cong người ô ô thở dốc. Tiếng rên ư ư a a khiến khiến tâm Triệu Huyền ngứa ngáy.
Lăn qua lộn lại cũng hơn 5 hiệp, đến khi người bên ngoài bắt đầu mất kiên nhẫn mà làm ra hành động tấn công. Triệu Huyền mới nuối tiếc tha cho người dưới thân. Hắn dùng khăn lau giúp cho y một lượt, khoác tạm cho Hoa Yên Vũ một chiếc áo sơ mi. Xong xuôi mới ôm người bước ra.
Hoàng Nam tức giận phát động tấn công, chỉ là huyền phù của Triệu Huyền không biết làm từ chất liệu gì mà cứng rắn như vậy. Lại ngại làm Hoa Y bị thương nên anh cũng không dám đánh liều dùng đến vũ khí nóng.
Vừa thấy hắn ôm y ra khỏi xe, Hoàng Nam ngay lập tức muốn lao ra cướp người. Không ngờ Triệu Huyền lại nhẹ nhàng tránh được, còn đá anh một cái khiến Hoàng Nam lăn lông lốc mấy vòng. Quần áo xộc xệch không chịu nổi.
"Con mẹ nó! Anh dám làm nhục tiểu Y? Mau trả y lại cho tôi."
Hoàng Nam quệt đi vệt máu trên miệng, ánh mắt thù hận lướt qua Triệu Huyền. Khi thấy Hoa Yên Vũ xụi lơ được hắn ôm, trong lòng càng bừng lên ngọn lửa giận. Nguyên hình trở về đại bàng hung mãnh, bộ cánh dài quạt gió khiến mấy gốc cây bật cả gốc.
Triệu Huyền một tay che chở cho Hoa Yên Vũ, nhanh nhẹn tránh ra khỏi trung tâm cơn gió.
"Gà rụt đầu mà anh nói đây hả? Lớn quá ta. Nếu mà bắt về nướng sẽ ngon lắm đấy."
Hoa Yên Vũ cảm thán mà kinh hô một tiếng. Triệu Huyền lại có vẻ chẳng để tâm gì, phủi đi cát dính trên tóc y. Hắn thái độ không mấy yêu thích, nhàn nhạt lên tiếng.
"Gà này bẩn lắm, ăn vào sẽ đau bụng. Nếu bảo bối muốn ăn anh sẽ mua một con khác."
"Được a~"
Đại bàng lớn "........"
Con vật to lớn nhe nanh, chao lượn trên bầu trời. Cảnh tượng khiến người người kinh sợ. Nó dồn dập tấn công về một phía, giống như tức giận mà gầm lớn. Hoa Yên Vũ nghe tiếng hét chói tai của nó, vô cùng khó chịu mà trở về hình dạng hồ ly. Chi trước khều khều mở nút áo choàng của Triệu Huyền, rất thản nhiên cuộn tròn thành cục bông mà chui vào trong, chỉ để lộ một nhúm lông nhỏ ra bên ngoài. Y nhắm mắt nhỏ, đánh một giấc ngon lành.
Triệu Huyền bật cười, sợ y vô ý rơi xuống mà cẩn thận ôm mông nhỏ hồ ly. Hoa Yên Vũ bị nam nhân tùy tiện như vậy, hừ hừ vài cái cũng không phản kháng gì.
"Cút xuống đây!"
Sau lưng Triệu Huyền mọc ra một đôi cánh đen tuyền, to lớn che rợp cả góc trời. Chúng gân guốc cứng cáp gây cho mọi người cảm giác dũng mãnh mà áp bức đến lạ kì. Triệu Huyền, hắn chính là truyền thừa của long chủng, nỗi sợ hãi hùng vẫn luôn ám ảnh tâm trí mỗi nhân loại. Biểu tượng hủy diệt của phương Tây.
Dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, Triệu Huyền không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau đại bàng to lớn, luồng sáng tích tụ phóng thẳng ngay đầu con vật khiến nó kêu lên một tiếng chói tai, vùng cánh sau lưng như gẫy đôi. Hoàng Nam rơi xuống mặt đất, trở về hình người.
"Khụ....tên khốn!"
Hoàng Nam ho ra một búng máu, chưa kịp ngồi dậy đã bị chân nam nhân ép chặt lên ngực. Triệu Huyền híp mắt, trong đầu là hàng loạt suy nghĩ làm sao tra tấn tên khùng trước mặt này.
Tên điên Hoàng Nam này mới chính là nam chủ của thế giới. Sống bội bạc hám quyền, hết lần này đến lần khác lợi dụng tình cảm Hoa Y làm đủ trò bạo ngược, sau lưng lại lén lút dây dưa mặn nồng với Mạc Diệp. Đợi đến lúc lừa được ngôi vị từ Hoa Y, gã như một kẻ điên cưỡng bức tiểu hồ ly, nuôi nhốt y như một súc vật. Cả quãng đời của Hoa Y hoàn toàn bị dìm vào bóng tối, mục rữa mà chết đi. Trong khi đó, hắn lại nhởn nhơ sống sung sướng, cùng Mạc Diệp đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Tuy Hoa Y không phải Yên Vũ của hắn, nhưng bảo bối đã mượn thân xác y, Triệu Huyền tất không thể tha thứ cho bọn người này. Hắn phải để chúng nếm trải nỗi đau tận cùng, muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.