Hợp cho việc cưới gả, lễ bái, khai trương, nhận tài sản, kỵ nhập trạch, đẵn cây làm xà nhà.
Sáng sớm hôm đó, khi mặt trời vừa ló rạng, trên phố lớn Chính Dương Môn đã tưng bừng náo nhiệt lắm rồi. Khắp cả Thịnh Kinh, thậm chí khắp cả Đại Tống, nơi nhộn nhịp nhất chắc chắn vẫn là phố lớn Chính Dương Môn. Lúc này, có bốn đội múa lân trong trang phục sặc sỡ đang nhảy múa giữa phố. Con đường đáng lẽ đủ rộng cho mười chiếc xe ngựa chạy song song nay tắc nghẽn vì dân chúng tụ tập lại hóng vui.Tiếng trống chiêng rộn ràng, tiếng kèn bầu1 inh ỏi, tiếng vỗ tay reo hò vang lừng trên phố.
Càng lúc càng có nhiều người dân bị thu hút bởi màn múa lân rình rang này. Lắm người còn tưởng hôm nay là lễ tết nên mới tưng bừng thế.
Từ mười ngày trước đã có tin đồn lầu Tế Hà sắp khai trương cửa hàng mới trên phố lớn Chính Dương.
Có lầu Tế Hà mở đường, những tửu lầu chuyên bát hà cung ở Thịnh Kinh mọc lên như nấm. Tuy vậy, lầu Tế Hà vẫn là nơi được yêu thích nhất, ngày nào cũng đông khách và có người xếp hàng trong khu chờ.
Đến tửu lầu còn phải đợi ăn đúng là điều không tưởng. Kể cả tửu lầu số một Thịnh Kinh là lầu Thiên Lý cũng chẳng bói ra thực khách nào chịu chờ nửa canh giờ chỉ để xơi bữa cơm. Điểm khác biệt của lầu Tế Hà ấy là khách khứa đều được nhân viên xếp chỗ cho ngồi uống nước, nghe kể chuyện trong lúc chờ đợi. Cứ thế, rất nhiều khách hàng đến lầu Tế Hà không chỉ vì ăn bát hà cung mà còn vì nghe truyện nữa.
Các tửu lầu khác thấy vậy cũng nhái theo, nhưng học lỏm theo kiểu thuyền đua thì lái cũng đua có bao giờ hay được? Mọi người đều chê truyện ở những tửu lầu khác nghe không đã bằng truyện ở lầu Tế Hà. Dần dà, địa vị của lầu Tế Hà trong lòng bách tính Thịnh Kinh càng thêm vững chắc.
Khách đến lầu Tế Hà ăn uống, nghe kể chuyện, đương nhiên cũng được các tiểu nhị phục vụ trong sảnh chờ thông báo rằng lầu Tế Hà sắp khai trương một cửa hàng mới ở Thịnh Kinh.
Có người ưa hóng chuyện hỏi: “Lại mở quán bát hà cung à?”
Tiểu nhị úp úp mở mở: “Không phải đâu ạ. Nhưng cụ thể bán cái gì, đến lúc ấy quý khách sẽ biết. Mười sáu tháng tư này khai trương, quý khách nhớ qua ủng hộ nhé!”
Cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, phải đến nửa thành Thịnh Kinh đã biết ngày mười sáu tháng tư sẽ có cửa hàng mới mở trên phố lớn Chính Dương Môn.
Trong lúc xem múa lân, một thư sinh già nói: “Tôi thấy ông chủ của lầu Tế Hà cũng giỏi giang thật, năm ngoái vừa mở tửu lầu, năm nay đã khai trương cửa hàng mới, còn làm to thế này nữa. Tôi sống ở Thịnh Kinh từ tấm bé, chưa bao giờ thấy cửa hàng nào to đến vậy. Không hiểu họ bán gì mà cần mặt tiền lớn thế nhỉ?”
“Tôi cũng chẳng biết. Ban đầu tôi thấy biểu diễn vui mắt thì đứng lại xem, giờ nghe ông nói vậy, tôi lại muốn họ kết thúc cho nhanh để còn xem lầu Tế Hà định bán gì!”
Bình thường khi khai trương, các cửa hàng hay mời đội múa lân đến để thu hút khách hàng. Đằng này đến nhà Đường Thận, người dân càng lúc càng không thiết xem biểu diễn nữa vì sốt ruột ngóng coi cửa hàng bán gì!
Chờ dài cổ buổi diễn nửa canh giờ mới hết thúc. Trong lúc chờ đợi, mọi người thấy quản lí Lục của lầu Tế Hà và một cô gái trẻ bảnh bao trong bộ trang phục nam giới bước ra từ giữa đội múa lân. Hai con lân oai vệ lúc lắc cái đầu, như hai vị thần gác cửa hộ vệ hai bên.
Quản lí Lục và cô gái trẻ liếc nhau, cùng kéo vải phủ trên bảng hiệu.
Bách Bảo Các!
Giờ Ngọ ba khắc, trong một cửa hàng ở đầu Tây phố Chính Dương Môn, quản lý tiệm vừa ngáp ruồi vừa uể oải gảy bàn tính, xử lí sổ sách từ ngày hôm qua.
Bỗng nhiên, có người hớt hải xộc thẳng vào tiệm, thở hồng hộc: “Ông chủ ơi nguy rồi, nguy lắm rồi! Cái cửa hàng lầu Tế Hà mới mở trên phố Chính Dương Môn sắp cạnh tranh với nhà mình đấy!”
“Ôn con, chỉ giỏi liên tha liên thiên. Lầu Tế Hà bán bát hà cung, kinh doanh hàng ăn, họ có cạnh tranh thì cũng cạnh tranh với tửu lầu khác chứ ảnh hưởng gì đến tiệm tạp hóa nhà mình!”
Cu cậu nhân viên la lên: “Kìa ông chủ, con có bảo lầu Tế Hà khai trương tửu lầu mới đâu? Họ khai trương cửa hàng tạp hóa cơ!”
“Hả?” Đang ỉu xìu như bánh đa ngâm nước, quản lí tiệm bỗng nhảy dựng lên, mắt trố lồi, miệng há hốc.
Hai khắc sau, quản lý Lưu mặt hầm hầm như hung thần ác sát, dắt cậu nhân viên đi phăm phăm đến tận cửa Bách Bảo Các.
Quản lý Lưu tên đầy đủ là Lưu Kỳ. Ngày xưa ông nội ông ta mở tiệp tạp hóa rồi truyền lại cho con cháu, sau bao năm tháng đã vững chân trên phố lớn Chính Dương Môn, đến đời Lưu Kỳ đã là ba đời rồi. Quản lí Lưu chưa bao giờ có ý định mở rộng tiệm tạp hóa nhà mình, vì kinh doanh một tiệm thôi cũng đủ ăn đủ mặc. Tiệm tạp hóa nhà họ Lưu tuy nói là bán tạp hóa, nhưng sản phẩm chủ yếu vẫn là hồi quế, ngũ cốc, lương thực, thỉnh thoảng sẽ bán thêm một số đồ gia dụng bằng sắt.
Quản lí Lưu đứng dưới biển hiệu của Bách Bảo Các, đọc đi đọc lại cái tên ấy ba lần. Đoạn ông ta bặm môi, nói: “Đi, chúng ta vào ngắm nghía một lượt.”
Hai chủ tớ bước vào Bách Bảo Các, cùng đứng sững ra như trời trồng.
Quản lí Lưu choáng váng, thằng cu nhân viên cũng há hốc mồm.
Không biết bao lâu sau, quản lí Lưu mới lắp bắp: “Mày, mày bảo đây là tiệm tạp hóa à?”
Cậu nhân viên đáp: “Con cũng chỉ nghe người ta nói thế thôi. Ông chủ ơi, chỗ này mà là tạp hóa ấy ạ? Sao trên đời lại có tiệm tạp hóa lớn thế này chứ!”
Chỉ thấy trong cửa hàng rộng thênh thang là vô số những giá trưng bày đều tăm tắp, có đến hàng trăm vị khách dạo quanh, mỗi người xách một cái làn, chọn lựa những món đồ trên giá, ưng món nào thì bỏ món ấy vào làn.
Một giọng nói kéo quản lí Lưu ra khỏi sự choáng váng: “Quý khách đang tìm làn ạ? Bách Bảo Các mới khai trương, chắc là quý khách vẫn chưa quen. Xin cho phép tôi hướng dẫn, quý khách hãy cầm theo chiếc làn này, thích gì trong cửa hàng thì cứ chọn. Sau khi lựa chọn xong, quý khách có thể ra thanh toán.” Nhân viên Bách Bảo Các chờ một lát, lại hỏi: “Thế quý khách có cần làn không?”
Quản lí Lưu quay ra, thấy nhân viên này trông hết sức nghiêm chỉnh, cười tươi như hoa, nhìn mặt thôi đã thấy lòng vui vẻ.
Đã tới đây thì dĩ nhiên không phải để đập phá cửa hàng của người ta rồi, phải quan sát đối thủ chứ.
Quản lí Lưu nói: “Cho ta cái làn.”
“Có ngay đây!”
Đưa làn cho nhân viên nhà mình xách, quản lí Lưu bắt đầu dạo quanh những gian hàng của Bách Bảo Các.
Cửa hàng Bách Bảo Các có hai tầng, mỗi tầng trải rộng ba gian nhà. Ngoài ra đằng sau còn thông với một hậu viện, không gian rất lớn, người qua kẻ lại đông kín mít, không thấy điểm dừng.
Hàng hóa ở đây được bày bán rất quy củ, vì không gian có hạn nên giữa mỗi giá để hàng chỉ đủ rộng cho ba người đi qua. Trên kệ hàng có một số thẻ tên, đề “Dụng cụ làm nông”, “Son phấn”, “Ngũ cốc, lương thực”, v.v.. Giả sử cần mua ngũ cốc, người mua có thể đi vào dãy “Ngũ cốc, lương thực”, trong ấy sẽ bày bán đủ các loại đậu đỏ, đậu đen, gạo kê, cao lương… cứ cái gì anh nghĩ ra được thì trên kệ đều bày đủ.
Quản lí Lưu xem hàng hóa mà hoa cả mắt, những người dân Thịnh Kinh đi cạnh ông cũng trầm trồ không ngớt.
Tâm trạng quản lí Lưu có phần nặng nề, ông cẩn thận quan sát kĩ từng gian hàng một, loanh quanh cũng mất nửa canh giờ.
“Đi, chúng ta lên lầu hai xem sao.”
Cậu nhân viên đuổi theo quản lí Lưu, lên tầng hai.
Vừa lên đến tầng hai, số người đột nhiên giảm mạnh.
Quản lí Lưu nhìn quanh quất một hồi thì phát hiện hàng hóa trên tầng hai đắt hơn hẳn tầng một. Ví dụ như trước đây chỉ có Họa Đường Thu bán xà phòng thơm thì nay ở đây cũng có. Tầng một cũng bán quần áo, vải vóc, nhưng trên tầng hai thì toàn tơ lụa thượng hạng. Hơn nữa, cách bài trí trên tầng hai cũng đẹp đẽ, thanh tịnh và thoáng đãng hơn so với tầng một, nơi chủ yếu bán những vật dụng thường ngày trong cuộc sống.
Quản lí Lưu im lặng bước vào, trầm ngâm quan sát từng món hàng trên giá.
Bỗng nhiên, có một món hàng khiến ông ta sững người, không dám tin vào mắt mình nữa.
Lát sau, có một nhân viên mặc đồng phục chạy tới, đon đả: “Chào quý khách, quý khách cần tìm gì thế ạ? Xin ngài cứ nói với tiểu nhân nhé, tiểu nhân sẽ đi tìm giúp ngài.”
Quản lí Lưu tròn mắt, hỏi: “Trên giá này là Hoàng Kim Lũ chỉ bán ở Họa Đường Thu đấy à?”
Nhân viên đáp: “Quý khách thật tinh tường, chính là Hoàng Kim Lũ ạ.”
Quản lí Lưu: “Sao các cậu dùng nhiều ngọc lưu ly để đựng Hoàng Kim Lũ thế này, ông chủ các cậu mất trí rồi hay sao?”
Người nhân viên ngớ ra, không biết phải trả lời thế nào. Đúng lúc ấy thì quản lí Lục đi lên, ra hiệu cho người ấy lui đi, để ông tiếp vị khách này. Quản lí Lục nhìn ngắm quản lí Lưu một hồi cũng không nhận ra ông ta là ai, bèn cười bảo: “Quý khách, tôi là quản lí của Bách Bảo Các đây. Nhân viên vừa rồi tiếp đãi chưa chu đáo, xin quý khách lượng thứ. Quý khách cần gì, để tôi lấy giúp ngài được không?”
Cứ mỗi hai giá để hàng của Bách Bảo Các lại có hai nhân viên áo đỏ đứng trực hai đầu. Thứ nhất, họ có nhiệm vụ giám thị, đề phòng kẻ gian trộm cắp; thứ hai, nếu khách hàng cần gì, họ có thể chạy đến để giúp đỡ kịp thời.
Đây là một trong mười quy chuẩn mà Đường Thận dặn dò quản lí Lục trước khi mở Bách Bảo Các.
Mặt quản lí Lưu đỏ gay, dường như ông vẫn không thể tin những gì mình đang thấy. Ông xem xét Hoàng Kim Lũ thật kĩ càng. Cuối cùng, ông đành phải chấp nhận sự thật là tất cả những bình Hoàng Kim Lũ xiu xíu ở đây đều được làm từ lưu ly hết. Lúc này quản lí Lục mới thôi giận dữ.
“Đúng là Bách Bảo Các tiền nhiều như lông trâu, quản lí Lục ạ. Ngần này bình lưu ly chỉ để đựng Hoàng Kim Lũ… tại hạ chưa từng thấy bao giờ, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt.”
Quy mô của Bách Bảo Các đã ở cái tầm mà một tiệm tạp hóa nho nhỏ như nhà ông không thể nào cạnh tranh nổi.
Quản lí Lục nhận thấy có gì đó không đúng. Ông tế nhị hỏi: “Hẳn là quý khách chưa biết, đây đúng là ngọc lưu ly, nhưng ngọc này do Bách Bảo Các chúng tôi độc quyền sản xuất. Sắp tới Bách Bảo Các sẽ giới thiệu rất nhiều sản phẩm bằng ngọc lưu ly, nếu quý khách thích, xin mời đến xem hàng bất cứ lúc nào. À, trong cửa hàng chúng tôi còn một sản phẩm bằng ngọc lưu ly khác, quý khách có muốn xem không?”
Quản lí Lưu đã hết giận rồi, ông gật đầu, đi theo quản lí Lục đến một gian hàng ở ngay cạnh khu trung tâm của tầng hai.
Khu vực này đang thu hút sự chú ý của rất nhiều khách, phần lớn là các quý phu nhân, tiểu thơ trong thành Thịnh Kinh. Chỉ thấy các cô các chị ai nấy đều rạng rỡ mặt mày, bên cạnh họ là nha hoàn nói chuyện thay mặt chủ.
“Bách Bảo Các còn nhiều gương trong kho không?”
Nhân viên: “Xin quý khách yên tâm, chúng tôi còn rất nhiều gương.”
Một phu nhân giàu có rỉ tai nha hoàn đôi câu, nha hoàn bèn nói: “Nhà họ La khu Tây đặt mua hai mươi chiếc gương.”
“Phủ Thị lang lấy mười lăm chiếc.”
“Phủ Định Quốc Công đặt ba mươi chiếc!”
Quản lí Lục nghe khách đặt hàng tới tấp thì cười tít mắt. Ông quay ra bảo quản lí Lưu: “Quý khách có muốn mua một chiếc gương không?”
Trong cửa hàng rộng rãi thoáng đãng, quản lí Lưu sững sờ, không tài nào rời mắt khỏi chiếc gương phẳng lì đẹp đẽ đang được vô số người vây quanh. Bộ mặt đờ đẫn của ông được phản chiếu nguyên vẹn trên mặt kính phẳng phiu, từ chiếc mũ vải xanh, đến tấm áo khoác đen, thậm chí là từng nếp nhăn khóe mắt, đều hiện lên cực kì sắc nét.
Bách Bảo Các…
Cái tên mới xứng đáng làm sao.
Buôn bán thế này có khác nào triệt đường sống của người khác!!!