Khai Bình hoàng đế Triệu Phụ có lệnh: “Nam giới từ mười sáu tuổi, nữ giới mười bốn tuổi trở lên được phép bàn chuyện hôn nhân.” Tức là con trai mười sáu tuổi và con gái mười bốn tuổi là có thể đính hôn với nhau, thậm chí là dựng vợ gả chồng ngay. Mặc dù thế, trai gái thời này không nhất thiết cứ mười sáu tuổi, mười bốn tuổi là bắt buộc phải kết hôn.
Từ trước đến giờ, Đường Thận vẫn nghĩ rằng em gái mình nên chờ đến năm mười tám tuổi.
Kỳ thực ở thời cổ đại, những cô gái mười tám tuổi mới lập gia đình không hề ít.
Mười tám tuổi chưa bị coi là quá lứa lỡ thì, nhưng phần lớn những cô gái ấy đều là đính hôn từ hai năm trước, chỉ chờ đến mười tám tuổi rồi cưới thôi.
Đàn ông con trai càng thoải mái hơn, vì nam giới hai mươi tuổi mới làm lễ đội mũ, nên đâu đâu cũng có những chàng trai hai mươi tuổi chưa lập gia đình.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Vương Trăn đã hai mươi tám tuổi rồi, hai tám tuổi còn chưa thành thân…
Bình thường ở bên Vương Trăn, Đường Thận chẳng bao giờ nghĩ sư huynh mình lớn tuổi cả, bởi Vương Trăn chẳng những phong nhã tuấn tú mà còn lỗi lạc hơn người. Vả lại, cậu là người hiện đại, ở thời của cậu, tuổi hai tám vẫn còn trẻ trung, hào hoa lắm. Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, con các quan bằng tuổi Vương Trăn đều đã bốn, năm tuổi rồi. Thế mà Vương Trăn chẳng có đến một cô vợ là sao nhỉ?!
Đường Thận vắt óc suy nghĩ, bỗng hốt hoảng: “Thôi chết, hay là sư huynh không ‘chào cờ’ được?”
Chết dở, có khi thế thật chứ đùa!
Đường Thận lắc đầu quầy quậy, ra sức tống khứ cái ý tưởng kinh hoàng ấy đi.
Cứ suy nghĩ lăng nhăng thế này, rồi mất mạng có ngày!
Nếu Vương Trăn phát hiện ra Đường Thận nghĩ mình không “chào cờ” được trong khi sinh lý chàng bình thường, thì chẳng những tình huynh đệ sứt mẻ mà không khéo trở bạn thành thù ấy chứ! Còn nếu Vương Trăn không “chào cờ” được mà bị Đường Thận phát hiện ra thì…
Càng chết!
Đường Thận sợ vãi linh hồn, vội vàng nhẩm thầm ba lần “Vương Tử Phong có cưới vợ hay không, không liên quan gì đến mình” để ép bản thân quên phứt vụ này đi, mới bằng lòng bỏ qua.
Đầu tháng Chạp, đoàn sứ giả nước Liêu đến Thịnh Kinh, nghỉ tại dịch quán chuyên tiếp đón sứ thần ngoại bang.
Hôm đó, trên triều đình, các quan thảo luận dông dài mãi về vấn đề tiếp đãi sứ Liêu thế nào. Có thể dự buổi chầu trên điện Tử Thần, thấp nhất cũng là quan tứ phẩm. Thế mà hôm nay, các đại quan tam phẩm trở lên tuyệt nhiên không nói một lời, chỉ có các quan tứ phẩm sôi nổi kiến nghị, đề xuất việc chọn người đón tiếp.
Chủ khách Lang trung bộ Lễ giơ hốt ngọc, tiến lên tâu: “Sứ Liêu đến kinh thành là việc hệ trọng trong quan hệ hai nước. Tuy hiện giờ quân Liêu đóng cách thành U Châu năm mươi dặm như hổ đói rình mồi, nhưng Đại Tống là tấm gương nghi lễ cho muôn vàn nước khác noi theo, không thể sơ suất trong khâu tiếp đón được. Thần xin bệ hạ lựa chọn người ngay trong hôm nay, đặng khoản đãi sứ Liêu cho chu đáo ạ.”
Tiếp đó, một quan văn khác cũng tâu: “Tôn đại nhân nói rất đúng. Thần cũng cho rằng, chúng ta cần khẩn trương tổ chức đón tiếp đoàn sứ giả nước Liêu. Theo thần được biết, lần này đoàn sứ giả gồm ba mươi hai người, trong đó có tam hoàng tử Gia Luật Hàm, và có cả Hán Nhi Ty1 Gia Luật Cần đồng hành. Nếu dựa theo quy cách bang giao giữa hai nước, Đại Tống ta cũng phải cử một hoàng tử ra tiếp đón.”
[1] Chức quan phụ trách các vấn đề liên quan đến người Hán trong triều đình Liêu, có hiểu biết về người Hán.
Vị quan này vừa nói xong, các quan khác đã nhao nhao tiến cử.
Cuối cùng, Triệu Phụ cũng quyết định: “Nếu vậy, trẫm giao việc này cho Mạnh khanh. Còn hoàng tử đại diện thì,” Triệu Phụ cân nhắc một lát, hờ hững nói: “Để Triệu Thượng làm.”
Thượng thư bộ lễ Mạnh Lãng tiến lên thưa: “Thần lĩnh mệnh.”
Hôm đó, Mạnh Lãng đã tập hợp xong đoàn sứ giả tiếp đãi sứ Liêu.
Việc Thượng thư bộ Lễ chủ trì đón tiếp sứ thần ngoại quốc rất phù hợp với quy củ từ xưa đến nay. Sau khi Mạnh Lãng nhận lệnh, nha môn các bộ đều cử người sang phụ giúp. Xui xẻo thay, Đường Thận được sai nha thông báo rằng mình cũng dính vào vụ này. Cậu thở dài, hỏi thăm sơ sơ thì phát hiện hóa ra trong đoàn sứ thần cũng có một gương mặt quen thuộc – chính là học trò tâm đắc của Từ Bí – Dư Triều Sinh!
Trong đoàn sứ giả, Mạnh Lãng là người có chức vụ và phẩm hàm cao nhất – nhị phẩm Thượng thư. Ngay dưới ông ta là Dư Triều Sinh – tam phẩm Hữu thị lang bộ Lại.
Mạnh Lãng lại gọi Đường Thận vào phòng, cố tình nói ngay trước mặt Vương Trăn: “Tuy sáng nay sứ Liêu đã đến dịch quán, nhưng chúng ta không cần tiếp đãi họ ngay ngày mai. Người Liêu tính tình nóng nảy, kiêu căng phách lối, hầu như toàn những kẻ võ biền cục cằn. Tam hoàng tử Gia Luật Hàm được phong danh hiệu Thạch Cung tướng quân, tiếng tăm lẫy lừng. Ở trường săn, y từng dùng cây nỏ2 nặng năm mươi thạch3, bắn chết một con hươu sao. Tuy nhiên, tùy tùng của y – Hán Nhi Ty Gia Luật Cần – là một kẻ cực kì lợi hại, ngươi không được khinh thường.”
[2] Thạch cung là cây nỏ.
Nghe thế, Đường Thận đã có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Mạnh Lãng nói: “Trong những ngày tới, Đường đại nhân sẽ phụ trách tiếp đón sứ đoàn.”
Đường Thận: “…”
Vương Trăn đang đọc tấu, nghe xong câu ấy, môi chàng nhếch lên, nhưng chàng không nói gì cả.
Mạnh Lãng cố tình liếc Vương Trăn một cái rồi mới bảo Đường Thận tiếp: “Đại Tống dĩ nhiên phải tiếp đãi sứ Liêu trọng thể, nhưng chúng ta cũng không thể lép vế được. Thờ ơ với họ vài ngày là cách để thể hiện rằng Đại Tống ta không sợ khai chiến; như thế, chúng ta có thể làm nhụt nhuệ khí của bọn họ. Cũng vì lí do đó, quan viên tam phẩm trở lên không thể ra mặt đón rước sứ Liêu được. Đường đại nhân chính là hiền tài của nước ta. Ba năm trước, đích thân lão phu đã duyệt bài thi Đình của ngươi.”
Đường Thận chắp tay vái: “Ơn chỉ điểm của Mạnh tướng công, hạ quan xin khắc ghi trọn đời.”
Mạnh Lãng cười: “Ân huệ gì đâu. Xét văn chương của ngươi hồi ấy, ta biết ngay, việc này chỉ có ngươi làm được, mà cũng chỉ có thể giao cho ngươi thôi. Đường đại nhân, lão phu trông cậy cả vào ngươi đấy!”
Đường Thận khổ lắm mà chỉ có thể thưa: “Hạ quan lĩnh mệnh.”
Lúc ra về, Đường Thận liếc về phía Vương Trăn theo bản năng.
Vương Trăn mặc quan bào nhị phẩm đỏ thẫm, bên eo thắt miếng ngọc trắng ngần tuyệt đẹp. Không cần ngẩng đầu, Vương Trăn cũng biết Đường Thận còn đang ở trong phòng. Thế là chàng vừa giở tấu chương vừa nói: “Xem ra Mạnh đại nhân lại nhàn quá rồi nhỉ.”
Mạnh Lãng cười: “Sao Vương đại nhân lại nói thế?”
“Chi bằng tối nay, ngài ghé nhà ta thưởng thức rượu đi nhỉ? Rượu ngon từ Phi Châu4 gửi đến, ắt là hợp với sở thích của Mạnh đại nhân lắm.”
[4] Huyện ở Giang Tô
Mạnh Lãng nghĩ thầm, tiểu sư đệ ngươi bị ta gài bẫy ngay trước mặt mà ngươi còn mời ta uống rượu ư? Nghe đã thấy mùi Hồng Môn yến rồi, đây không đi!
“Tối nay ta có việc mất rồi, không thể làm phiền quý phủ được.”
Vương Trăn cũng chỉ nói thế thôi. Đường Thận ra đến cửa lại liếc chàng một cái nữa. Cậu biết, Vương Trăn không mời Mạnh Lãng mà đang rủ mình. Vì thế, tối hôm ấy, Đường Thận ghé sang nhà chàng. Quản gia phủ Thượng thư đã đợi cậu sẵn.
Quản gia dẫn Đường Thận vào đình viện. Gió lạnh vi vu, Vương Tử Phong khoác áo đại sưởng dày dặn, ngồi giữa sân nhóm bếp đun rượu uống!
Đường Thận phì cười: “Sư huynh, ngoài trời lạnh thế này, sao huynh lại đi đun rượu?”
Vương Trăn: “Thì chẳng bảo tối nay mời khách xơi rượu đấy còn gì?”
Đường Thận nghĩ thầm: Chẳng phải huynh chỉ khách sáo thế thôi à!
Vương Trăn đã làm nóng một bình rượu, chàng rót cho Đường Thận một chén. Độ cồn của rượu thời cổ đại không cao lắm, Đường Thận uống thấy tay chân ấm áp hẳn, cả người khoan khoái, đúng là hết sức thỏa thuê.
Vương Trăn: “Ngon không?”
Đường Thận khen: “Phi Châu xưa nay vẫn nổi tiếng với rượu ngon. Rượu Phi Châu quả nhiên bất phàm.”
Vương Trăn: “Rượu Kim Lăng đấy.”
“… Hồi sáng sư huynh bảo là rượu Phi Châu kia mà?”
Vương Trăn: “Bịp Mạnh Lãng thôi.”
Đường Thận: “…”
Đúng là Vương Tử Phong mà nói thì cái dấu chấm câu cũng không tin được!
Uống rượu xong, hai người vào nhà. Vương Trăn hỏi: “Việc hôm nay, tiểu sư đệ nghĩ Mạnh Lãng cố tình giao cho đệ là để trả thù ta phải không?
Đường Thận: “Đương nhiên là không rồi. Mạnh đại nhân đâu phải người hành động theo cảm tính. Mặc dù thỉnh thoảng ông ấy cũng làm những chuyện chẳng ra đâu, nhiều lần trêu chọc đệ,” nói đến đây, Đường Thận bổng ngẩn ra. Cậu chợt phát hiện, cái lão Mạnh Lãng đúng là kẻ chuyên hành động theo cảm tính! Húng hắng ho một cái, Đường Thận nói tiếp: “Nhưng Mạnh đại nhân chọn đệ, là có nguyên nhân khác.”
“Ồ?”
“Thứ nhất, ngài ấy phân tích rất chính xác. Vừa muốn cầm chân sứ Liêu, vừa muốn ra oai phủ đầu họ, vị sứ giả tiếp đón ít nhất phải là quan tứ phẩm, mà cao nhất cũng chỉ có thể là quan tứ phẩm thôi. Hàm tứ phẩm không đủ cao để đứng ra đàm phán, khiến việc của người Liêu bị trì hoãn; nhưng lại đủ cao để khiến họ không thể bắt bẻ chúng ta tiếp đãi qua loa. Tuy vậy, trong đội sứ giả, quan tứ phẩm không phải chỉ có mỗi mình đệ. Đệ nghĩ, Mạnh đại nhân chọn đệ, là muốn mượn sức sư huynh nữa.”
Quản gia chuyển bếp rượu vào trong nhà, Vương Trăn lại rót thêm cho Đường Thận.
Đường Thận nhìn tầng bọt trắng bồng bềnh trên mặt chén rượu. Hồi lâu, cậu mới hỏi Vương Trăn: “Nếu đệ gặp khó khăn, không tự giải quyết được, sư huynh sẽ giúp đệ chứ?”
Vương Trăn không trả lời ngay mà hỏi ngược lại Đường Thận: “Tiểu sư đệ nghĩ sao?”
Đường Thận lặng lẽ ngẩng lên, nghiêm túc nhìn Vương Trăn: “Nhất định.”
Vương Trăn cười dịu dàng: “Vậy cứ y lời đệ.”
Đem việc này giao cho Đường Thận, chẳng khác nào giao cho Vương Tử Phong!
Mạnh Lãng không sai sử Vương Trăn được, nhưng nếu có thể mượn cớ này để bắt Vương Trăn làm việc cho mình, ông ta chẳng dại gì mà không tận dụng.
Đường Thận thở dài: “Mạnh đại nhân đúng là ranh ma.”
Vương Trăn nâng chén, nhấp ngụm rượu rồi cười khẽ, không đáp lời Đường Thận.
Mạnh Lãng ranh ma ấy à?
Trong cả sáu Thượng thư, Vương Tử Phong chàng mới là kẻ ranh ma nhất.
Vương Trăn thầm cảm thán: Tiểu sư đệ thiên vị mình ghê chưa kìa! Mạnh đại nhân hiền lành, chất phác đến nỗi mỗi lần chơi khăm ông ta mình đều thấy lương tâm bứt rứt. Thế mà tiểu sư đệ lại nghĩ ông ta xấu tính. Ôi, đúng là thiên vị không để đâu cho hết mà.
Mạnh Lãng dày công tính toán hòng bắt Vương Tử Phong phải giúp mình một tay. Nào ngờ, hôm sau, Đường Thận vừa đến điện Cần Chính, chưa kịp nghĩ xem phải tiếp sứ thần nước Liêu như thế nào, đã thấy bóng ai thập thà thập thò, rình rập ngoài phòng làm việc của các quan tứ phẩm. Trong lòng Đường Thận gióng hồi chuông cảnh giác, cậu thấy kẻ đó mặc quần áo thái giám, nhưng dáng hắn cao to vạm vỡ, râu ria xồm xoàm, làm sao mà là thái giám được? Chẳng nhẽ là thích khách?
Đường Thận lẳng lặng lùi ra đằng sau, chuẩn bị đi hô hoán thị vệ bắt giữ hắn lại. Dè đâu, đúng lúc đó hắn ta quay đầu ra sau, nhìn thấy cậu. Gã đàn ông đấy nhìn tới nhìn lui, lẩm bẩm: “Mười chín tuổi, tướng mạo tuấn tú, mặc quan phục tứ phẩm…” Bỗng nhiên, mắt hắn ta sáng ngời, “Đúng ngươi rồi!”
Thoắt cái, hắn ta nhảy bổ đến, túm được Đường Thận.
Đường Thận hoảng hốt la toáng lên, nhưng mới ớ được một tiếng thì gã râu quai nón đã bịt mồm cậu. Tuy hắn ta to cao lực lưỡng như hộ pháp, nhưng Đường Thận cũng chẳng phải đứa nít con. Thế mà cậu bị hắn ta kiềm chặt không giãy đi đâu được, đành phải chấp nhận bị cắp ra chỗ khác.
Gã râu quai nón xách Đường Thận ra một chỗ, bịt kín miệng cậu. Ngó bốn bề không có ai chú ý đến họ, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy Đường Thận cứ trừng trừng nhìn mình, hắn ta cũng bó tay: “Phải Đường Thận – Đường đại nhân không nè?”
Đường Thận cảnh giác, không dám trả lời.
“Kìa, sao ngươi phải dè chừng ta thế?”
Đường Thận: “…”
Lén la lén lút như thích khách, không cảnh giác với ngươi thì cảnh giác với ai?
Gã râu quai nói bèn nói: “Ta là Lý Cảnh Đức đây, chắc ngươi phải biết ta rồi nhỉ.”