• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Phong thấy Hạ Vy chăm chú xử lý đám giấy tờ được giao liền nhoẻn miệng cười. Trước kia ai cũng nghĩ em gái anh chỉ có thể thiết kế đồ trang sức, thật không ngờ khả năng quản lý cũng không tới nỗi nào. Nếu theo học chương trình chính quy từ đầu nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn. Hiện tại anh có thể yên tâm giao việc lại cho Hạ Vy để cùng Lan Phương nghỉ ngơi một thời gian rồi.

Hạ Vy liếc nhìn đồng hồ đã là gần năm giờ chiều. Cô vươn vai một cái rồi bước tới bàn làm việc của Hải Phong:

“Anh hai, đừng quên chiều nay có hẹn đi thử váy cưới với chị Lan Phương.”

Hải Phong khẽ gật đầu, xếp tập tài liệu đang xem dở lên giá ở gần đó.

“Lần này anh muốn nhờ Thiên Minh làm phù rể.”

Hạ Vy mỉm cười, nhớ tới lần Hải Phong hỏi cô về việc mời Thiên Minh làm đại sứ thương hiệu HPJ:

“Anh định hỏi ý kiến của em đấy ạ?”

Hải Phong cầm điện thoại lên rồi nói:

“Em có muốn nghe hát không?”

Hạ Vy ngạc nhiên:

“Nghe hát ấy ạ? Mà ai hát chứ?”

Hải Phong không trả lời, anh lập tức nhấn điện thoại gọi đi.

Từ phía đầu dây bên kia, tiếng nhạc, tiếng cười đùa vọng ra. Thiên Minh nói lớn:

“Cấm bàn tới chuyện phù rể. Ông đây sẽ không mặc vest đứng cạnh cô gái nào khác ngoài em gái ông đâu.”

Hải Phong giở giọng năn nỉ:

“Thôi mà. Ông là bạn thân nhất của tôi. Một hôm thì có làm sao? Hơn nữa Hạ Vy cũng đâu phải người không hiểu chuyện.”

Thiên Minh gào lớn:

“Đã bảo không thích rồi mà. Ông không biết thì thôi. Hạ Vy như vậy mà rất hay ghen đấy. Tôi chỉ cần nhìn cô gái khác là em ấy tức giận rồi. Tôi vẫn còn muốn sống yên ổn nhá.”

Hạ Vy nghe vậy liền ho thành tiếng:

“Hạ Vy hay ghen hả?”

Thiên Minh nhận ra giọng “người quen” liền xun xoe nịnh bợ:

“A… vợ… Anh không biết em vẫn ở cùng Hải Phong. Nhưng mà em thấy đấy. Anh giữ thân như ngọc, tất cả chỉ dành cho một mình em thôi.”

Hải Phong cười thành tiếng:

“Thôi đi. Tôi không muốn ăn “cơm tró” của hai người đâu.”

Nói xong, Hải Phong tiếp lời:

“Ông chưa biết Lan Phương mời ai làm phù dâu mà đã từ chối như vậy à? Vậy tôi thành toàn cho ông. Chiều nay tôi đưa vợ và em gái tôi đi thử váy. Ông không cần qua văn phòng đâu.”

Dứt lời, Hải Phong liền cúp máy. Thiên Minh lập tức gọi lại cho anh:

“Này… nói thế là Hạ Vy làm phù dâu sao? Đợi… đợi… đợi… tôi tới đó nhé.”

Hạ Vy cười khúc khích:

“Chị Lan Phương mới nói với em thôi. Hôm nay qua tiệm chọn mẫu, lấy số đo. Anh tập xong thì tới đó nhé.”

Thiên Minh gật đầu như gà mổ thóc.

“Được. Nghe lời vợ.”

Hải Phong tủm tỉm cười:

“Đi thôi Hạ Vy. Anh đưa em và Lan Phương tới tiệm trước rồi tới xưởng bảo dưỡng xe. Anh muốn xe cũng phải thật xịn vào ngày rước dâu.”

Nói xong, anh tiếp lời:

“Chú Phúc kể đang cho người bảo dưỡng xe của em, hôm nay sẽ được lấy. Anh tới đó, nếu xong rồi anh lái qua tiệm luôn. Lúc về em chở bọn anh qua chung cư.”

Hạ Vy cười híp mắt:

“Được. Em sẽ cho anh thấy một trăm điểm thi thực hành của em là hàng thật.”

Hải Phong cười thành tiếng:

“Lan Phương có bầu nên sợ tốc độ lắm.”

Hạ Vy chu môi:

“Ai bảo là em lái nhanh đâu. Em chỉ muốn khoe khả năng đỗ xe xịn thôi.”

Hải Phong lấy tay điểm nhẹ vào trán Hạ Vy một cái:

“Vậy mà chú Phúc nói xe của em xước tùm lum.”

Hạ Vy bật cười:

“Là người ta tự đâm vào xe của em mà. Anh không tin thì trích xuất camera ấy.”

Hải Phong kéo Hạ Vy ra khỏi phòng làm việc:

“Anh biết cô giỏi rồi. Giờ thì mau lên không chị dâu phải đợi.”

Hạ Vy nhoẻn miệng cười, vội vàng chạy theo Hải Phong ra thang máy. Trước kia, cô không có nhiều thời gian nói chuyện cùng anh, hiện tại ngồi cùng phòng làm việc, Hạ Vy mới biết anh trai mình rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác. Có lẽ chính vì điều này mà Hải Phong gặt hái được thành công nhanh chóng như vậy.



Lan Phương xem qua váy cưới có sẵn trong tiệm nhưng không ưng ý với những mẫu có sẵn đó. Cô nói bản thân đang có em bé nên muốn chiếc váy đặc biệt hơn một chút. Nhà thiết kế ở đó rất vui vẻ khi tiếp chuyện bà xã tương lai của giám đốc HPJ, sẵn sàng vẽ ra mẫu thiết kế theo yêu cầu và thực hiện trong thời gian ngắn nhất.

Không những thế, Lan Phương muốn tông màu chủ đạo trong tiệc cưới là trắng và xanh nước biển nên Hạ Vy sẽ mặc một chiếc váy midi màu xanh nước biển còn phù rể Thiên Minh sẽ mặc vest trắng.

Ngay khi Hạ Vy chạm tay vào chiếc váy màu xanh mà nhà thiết kế Cao Thanh Phong mang ra thì chuông điện thoại trong túi xách vang lên.

Là mẹ cô gọi tới. Hạ Vy vui vẻ nghe máy:

“Mẹ à. Con và chị Lan Phương đang thử váy. Mẹ có muốn xem không? Con chụp hình lại cho.”

Từ phía bên kia, bà Phụng run lên, chẳng mấy chốc đã không kìm được mà khóc thành tiếng.

“Hạ Vy… con vào bệnh viện Hạnh Phúc ngay đi. Hải… Hải… Phong gặp tai nạn. Bố vừa biết tin nên tăng huyết áp, phải gọi bác sĩ riêng.”

Hạ Vy không tin vào tai mình. Cô hỏi lại:

“Mẹ… mẹ… nói gì vậy? Anh Hải Phong làm sao?”

Bà Phụng không nói nên lời, tiếng nức nở không ngừng vang lên. Hạ Vy không còn nghe được gì ngoài câu:

“Xe… mất… thắng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK