“Em không tin là anh tới đây chỉ để du lịch đâu? Anh sống tại châu Âu từ nhỏ, có lẽ dấu chân anh ở những đất nước xinh đẹp này còn nhiều hơn là Việt Nam ấy chứ.”
Đình Vũ tủm tỉm cười:
“Đúng là không có gì qua nổi mắt em. Anh có việc nên mới tới. Em nghĩ thế nào nếu nhân viên tại HPJ đi làm thêm tại một nơi khác?”
Hạ Vy mở to hai mắt nhìn Đình Vũ:
“Ý anh là…”
Đình Vũ nhấp một chút nước rồi nói:
“Là giảng viên cơ hữu tại đại học X. Em thấy sao? Có đủ khả năng để dạy các em hay không?”
Hạ Vy còn chưa kịp nói gì thì Linda đã “hành lễ”:
“Thầy...”
Đình Vũ mỉm cười:
“Anh biết mấy người các em đều rất xuất sắc mới có thể theo học chương trình này. Đại học X mời anh tới chỉ là để truyền cảm hứng sáng tác mà thôi. Ở trường là quan hệ thầy - trò nhưng bên ngoài chúng ta giống như anh em một nhà vậy.”
Linda cười tới híp cả mắt:
“Được gặp anh và Hạ Vy đã là may mắn của em rồi.”
Hạ Vy đưa cốc nước lọc tới trước mặt Linda rồi nói:
“Uống một chút nước đi. Cậu ăn cay nhiều như vậy mà không thấy làm sao ư?”
Linda chỉ vào món Tom Yum “nhiều ớt” của mình, cười thành tiếng:
“Như này nhằm nhò gì. Tớ nghiện đồ cay luôn đó.”
Đình Vũ nói với Linda:
“Vậy là giống anh rồi. Chắc chắn nhờ phúc của em nên hôm nay Hạ Vy mới chọn quán Thái này. Hạ Vy không ăn được đồ cay.”
Hạ Vy bật cười:
“Em có nhiều lựa chọn khác mà. Món Pad Thai rất ngon mà không quá cay.”
Khi Linda và Hạ Vy thu xếp đồ đạc trong phòng ở ký túc xá, Hạ Vy đã nói bạn trai của mình là một ca sĩ tại Việt Nam. Nhưng vừa rồi Linda lại thấy rất rõ ánh mắt chất chứa tình cảm của Đình Vũ dành cho cô bạn cùng phòng của mình. Cô ta không giấu nổi sự ghen tị. Hạ Vy đúng là có tất cả, vẻ bề ngoài dễ thương, gia thế cũng chẳng phải hạng vừa, không những thế bạn trai cũng là người nổi tiếng. Hơn nữa, thần tượng của Linda là Vivian lại yêu đơn phương cô nàng này.
Linda khẽ thở dài, có lẽ bản thân cô ta chưa đủ quyến rũ để thu hút sự chú ý của Đình Vũ. Suốt cả buổi tối hôm nay, anh chưa từng nhìn thẳng vào Linda lấy một lần.
…
Chỉ còn hai ngày nữa là Thiên Minh sẽ có mặt tại Anh để thăm Hạ Vy. Cô háo hức tìm thêm thông tin về những địa điểm du lịch nổi tiếng quanh thành phố.
Thiên Minh và Hạ Vy không có nhiều thời gian, bọn họ chẳng thể di chuyển quá xa được. Hơn nữa, sắp tới ngày Hạ Vy chính thức tới giảng đường rồi.
Hạ Vy đang chăm chú xem bản đồ tại trạm xe buýt ngay gần cổng trường đại học X thì bị giật mình bởi tiếng nhạc chuông quen thuộc.
Là bài Hạnh Phúc Giản Đơn.
Ngay tại đất nước xa xôi này cũng có người hâm mộ của JK sao? Hạ Vy ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn thẳng về phía tiếng nhạc chuông vừa phát ra.
Cô không tin nổi vào mắt mình:
“Anh Thiên Minh.”
Thiên Minh mỉm cười, cất điện thoại vào túi áo khoác.
“Anh trốn việc để tới đây sớm nên bị đám Kiều Linh gọi liên tục.”
Hạ Vy rơm rớm nước mắt, cô ôm chầm lấy Thiên Minh rồi nói:
“Em nhớ anh lắm…”
Thiên Minh nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên mái tóc của Hạ Vy:
“Bị gầy đi một chút rồi… Em không hợp đồ ăn ở đây sao?”
Hạ Vy lắc đầu:
“Em không phải đứa kén ăn. Chỉ là chưa quen lắm.”
Thiên Minh chỉ vào vali bên cạnh:
“Không mang được đồ ăn từ nhà đi thì chúng ta sẽ nấu ăn dần. Anh đã nhờ chị Liên viết cho một đống bí kíp, muốn làm ruốc gà, ruốc thịt, ruốc cá gì cũng được hết.”
Hạ Vy mỉm cười:
“Em cảm ơn anh.”
Thiên Minh lấy tay điểm nhẹ vào trán Hạ Vy:
“Lại như vậy rồi đấy. Em sắp trở thành vợ anh, đừng nói mấy lời cảm ơn nữa.”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười, khẽ nói một tiếng “vâng”. Lúc này, như nhớ ra điều gì, cô ngước mắt nhìn Thiên Minh rồi hỏi:
“Anh tới sớm hơn như vậy đã đặt phòng khách sạn chưa?”
Thiên Minh lắc đầu:
“Anh muốn ở cùng phòng với em.”
Hạ Vy bật cười:
“Ký túc xá không dành cho người từ bên ngoài tới nha.”
Thiên Minh ôm lấy Hạ Vy:
“Vậy em ra ngoài cùng anh được không? Anh rất sợ khi phải ở một mình. Người đẹp trai lại hát hay như anh rất dễ bị bắt cóc.”
Hạ Vy không nhịn được mà cười thành tiếng. Thiên Minh sau khi chính thức thành đôi với cô hoàn toàn trở thành con người khác, độ dày của da mặt tăng lên gấp bội.
Không thấy Hạ Vy trả lời, Thiên Minh nũng nịu:
“Em mà không chịu anh sẽ ngồi ăn vạ ở cổng ký túc xá trường X.”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười:
“Em có nói là không đồng ý à? Anh đợi em về phòng lấy đồ đã nhé. Em cũng phải báo với Linda một tiếng để cô ấy yên tâm.”
Hai mắt Thiên Minh sáng lên, vội vàng theo sau Hạ Vy:
“Để anh giúp em.”