Thật ra vẫn là không có.
Hôm nay anh không đến công ty, kết quả vẫn luôn nghe gọi điện thoại, bảo nhân viên kỹ thuật trực ban trong công ty điều chỉnh thử số liệu.
Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế xoay xem video, ăn dưa vàng Hami, hưởng mát của máy điều hòa. Thuận tiện cùng bạn cùng phòng ký túc xá 203 chat tán gẫu. Cô chợt phát hiện ra mạng không dây lại có thể dùng được rồi, thế là nói: "Không phải router hỏng rồi sao? Tại sao tại tốt rồi."
Ngôn Gia Hứa chuyên tâm làm việc của mình, không tiếp lời.
Dường như bề bộn nhiều việc, xảy ra rất nhiều chuyện khó giải quyết.
Thẩm Tinh Lê sợ âm thanh của video mà mình xem làm ảnh hưởng đến anh, thế là nói: "Vậy buổi chiều em sang chơi ~~"
Thấy anh không có phản ứng, bưng pad của mình yên lặng đứng dậy.
Vừa đi đến cửa, cổ tay bị người ta nắm lấy, Ngôn Gia Hứa kịp phản ứng lại: "Đi đâu?"
"Không phải anh đang bận sao? Em không quấy rầy anh nữa."
Ngôn Gia Hứa nhíu mày, liếc nhìn cô một cái, nói: "Quấy rầy cái gì? Ở lại đây, không được đi ra ngoài."
Trực tiếp khóa trái cửa từ bên trong rồi đi làm việc của mình.
Thẩm Tinh Lê: "..."
Chạng vạng tối, công việc của anh rốt cuộc cũng xử lý xong rồi, Thẩm Tinh Lê đang xem đến mất hồn, cảm thấy sau lưng có người tới gần, quay đầu vừa nhìn là Ngôn Gia Hứa, anh giống như bị video của cô thu hút, giờ phút này cũng tập trung tinh thần.
Chỉ là lúc Thẩm Tinh Lê quay đầu, tóc rối quét qua gương mặt thon gầy mềm mại của anh, Ngôn Gia Hứa nghiêng đầu, lập tức hôn xuống môi cô.
Thẩm Tinh Lê bĩu môi: "Vì sao bỗng dưng lại hôn em?"
Ngôn Gia Hứa ngây người một lúc, thuận miệng nói: "Không cẩn thận hôn trúng."
Xí!
Anh từ từ tránh đi, trở lại vị trí của mình đọc sách. Thẩm Tinh Lê xem hết video thì duỗi người một cái, cũng không tự chủ mà từ phía sau lưng ghé vào trên vai anh, hôn hôn tai anh. Ngôn Gia Hứa vừa đứng lên, trực tiếp cõng cô lên, Thẩm Tinh Lê kinh ngạc thốt lên, sau đó bị người ta bỏ lên giường...
Ở trong phòng náo loạn một hồi, hôn môi, bóp bóp phần thịt mềm trên lưng, chơi đùa tai của đối phương, một ngày liền trôi qua.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Tinh Lê chuẩn bị quay về trường học.
Khoảng cách từ Học viện Mỹ thuật đến nhà vẫn có một khoảng, buổi sáng có tiết học, nếu không thì phải bắt xe buýt từ sáng sớm, cô cũng không muốn đi sớm về khuya như vậy.
"Cháu đi đây." Cô chào hỏi các bà nội.
Ngôn Gia Hứa cũng đẩy ghế ra: "Cháu cũng nên quay về công ty rồi."
Bảo mẫu nói: "Gia Hứa cháu không vội thì đưa Tinh Tinh đến trường đi, con gái buổi tối đón xe không an toàn."
Ngôn Gia Hứa cầm chìa khóa xe nói: "Cháu biết rồi."
Thẩm Tinh Lê cẩn thận nhìn Ngôn Gia Hứa một cái, nhẹ nói: "Vậy làm phiền anh rồi."
"A." Trong cổ họng người nào đó thông hơi, hững hờ.
Đi thẳng đến bên ngoài tiểu khu, lên xe, trong lòng Thẩm Tinh Lê mới thả lỏng.
"Tiền đồ." Anh cười nhạo.
*
Trước khi đi ngủ, bảo mẫu và bà cụ nói chuyện phiếm.
"Tôi thấy quan hệ của Gia Hứa và Tinh Tinh càng ngày càng tốt, tuy nói cũng có lúc ầm ĩ nhưng chính là không giống với người khác."
Bà cụ Ngôn nằm nghiêng trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, một bộ dáng vẻ bày mưu nghĩ kế.
"Lão thái thái, có phải bà có chủ ý không?" Bảo mẫu hỏi.
"Suỵt, nói ra là mất linh." Bà cụ còn rất mê tín, bảo mẫu đắp cho bà một tấm chăn thật mỏng trên chân: "Tôi thấy là bà sớm có dự định rồi, muốn thật sự thành rồi, vậy thì quá tốt rồi. Đứa trẻ Tinh Tinh này tôi nhìn cũng tính, dung mạo xinh đẹp, tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện, quan trọng là cũng có tiền đồ."
Bà cụ đương nhiên là hài lòng Thẩm Tinh Lê, dù sao thì cũng là đứa trẻ mà mình nhìn lớn lên.
Bà nói: "Thằng cháu này của tôi, từ nhỏ tôi đã không quá yên tâm về nó."
"Vì sao vậy?" Bảo mẫu buồn bực: "Mặc dù tính cách Gia Hứa hơi cứng rắn nhưng cũng không gây sự. Khi còn bé liền ngoan ngoãn lế phép với chúng ta, để xử lý chuyện gì, đằng sau chắc chắn sẽ thêm một câu 'Làm phiền, xin nhờ', thật đúng là ông cụ non."
Bà cụ Ngôn nói: "Còn không phải bởi vì thằng con bất hiếu kia của tôi sao. Đời này sống hồ đồ, hại người hại mình. Gia Hứa cũng đáng thương, đã lớn như vậy, ngoại trừ lúc còn bé không nhớ được chuyện gì thì cũng không sống được mấy ngày vui vẻ. Chạy nhảy khắp nơi, hôm nay ở mấy ngày ở chỗ bố nó, đến mai lại ở mấy ngày ở chỗ mẹ nó. Thực sự không có cách nào mới tới chỗ của tôi. Nhưng đứa trẻ nào mà không muốn ở cùng bố mẹ chứ?"
Bảo mẫu cảm thán: "Cũng may chính bản thân nó cũng không chịu thua kém, lớn lên chính trực. Biết đi con đường ngay thẳng."
Bà cụ: "Giống như Tinh Tinh, đều là đứa trẻ đáng thương. Không riêng gì trẻ con, bà lão tôi đây có đều khi thay trẻ con ngẫm lại đều chua xót trong lòng."
"Đều qua rồi." Bảo mẫu đổi chủ đề, trò chuyện việc khác: "Nghe nói cái người trong nhà Ngôn tổng kia, tháng trước đi làm giải phẫu rồi?" Người bà ấy nói là Hạ Manh.
"Ôi." Bà cụ thở dài một tiếng, nói: "Là đi giải phẫu bỏ từ cung. Cũng không biết sao lại thành như vậy."
"Vậy không phải là sẽ náo loạn một trận nữa?"
"Náo cái gì? Tuổi cũng lớn rồi, cơ thể của mình mà mình không thương tiếc, thế nào cũng phải chịu giày vò." Bà cụ không muốn nói nhiều.
Câu chuyện trở về trên người Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê.
"Gia Hứa hẳn là không tàn nhẫn như Ngôn tổng." Bảo mẫu cân nhắc nói: "Đứa trẻ này có khí phách, có máu có thịt có tình cảm, dịu dàng nữa."
Bà cụ nói: "Còn không phải sao, nó à, từ nhỏ đến lớn rất được con gái yêu thích, nhưng tính tình chính là chó." Vẻ mặt tiếc hận lại nói: "Nhưng chỉ đối tốt với Tiểu Tinh Tinh của chúng ta, thích con bé nhất."
Bảo mẫu không nhịn được cười, bà cụ có một lần lâm vào trong sự tưởng tượng của mình.
Ai nói không phải chứ, nếu như hai người này thật sự thành đôi, đi đến cuối đời thì quả thật là hoàn mỹ.
*
Ngôn Gia Hứa đưa Thẩm Tinh Lê đến cổng trường, ở trên xe hôn một lúc mới rời đi.
Chiếc xe thể thao màu đen phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, biến mất ở cuối con đường.
Thẩm Tinh Lê xách đồ mang theo từ nhà đi về ký túc xá. Sau khi cô rời nhà thì ở bên ngoài chơi với Ngôn Gia Hứa một lúc với về, lúc này đã hơn tám giờ tối, mở cửa ra mới phát hiện, trong ký túc xá chỉ có một người, chính là Lâm Thanh. Cô ta đang đeo tai nghe, xem phim Mỹ.
Thẩm Tinh Lê thoáng lên tiếng chào, hỏi cô ta có muốn ăn trái cây không, có đào mang theo từ nhà tới.
Không đợi Lâm Thanh trả lời, Thẩm Tinh Lê tự mình đi rửa một trái, đặt ở trên bàn cô ta, dịu dàng nói: "Rất ngọt đó."
Lâm Thành: "Cảm ơn. Để đó đi."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Phòng ngủ bốn người sợ nhất chính là thế này, hai người không nói một lời, ở cùng một phòng.
Chủ yếu là Thẩm Tinh Lê không biết làm thế nào để tiếp lời Lâm Thanh.
Cô cầm quần áo đi tắm rửa, sau khi quay lại thì ngoãn ngoãn bò về trường, báo cáo với Ngôn Gia Hứa mình đã tắm xong rồi.
Hai ngày cuối tuần, rất nhiều hành động thân mật đã làm rồi, Thẩm Tinh Lê hơi cởi mở hơn một chút, hiện tại hoàn toàn có thể mặc áo ngủ hai dây cùng anh trò chuyện video.
"Đi ngủ sớm một chút." Anh thấp giọng nói, khóe miệng xinh đẹp kéo lên một đường cong, nhìn đến mức trong lòng Thẩm Tinh Lê ngứa ngáy.
"Anh đang ở đâu?"
"Phòng làm việc."
Được thôi, lại quay lại rồi, anh giải thích: "Có vài việc chưa làm xong."
Thẩm Tinh Lê cong cong mắt, cười, đối diện với ống kính nói: "Hôn hôn ~~"
Ngôn Gia Hứa lặng im nhìn cô, vẻ mặt "Anh xem em muốn chơi trò gian gì".
Thẩm Tinh Lê chu chu mỏ, "Moa" một tiếng.
Anh cạn lời rồi, hồi lâu mới nói: "Ngoan ngoãn một chút."
Sau đó thì cúp điện thoại.
Đương nhiên, Thẩm Tinh Lê nũng nịu với bạn trai, cả quá trình đều thả màn, đắp chăn.
Từ sau khi Liêu Hiểu Vân treo màn, Thẩm Tinh Lê suy nghĩ đến việc mình sẽ gọi điện thoại trong ký túc xá, sợ làm ảnh hưởng đến người khác nên cũng đi mua cái màn màu hồng, không nhìn xuyên qua được.
Trong phòng 203 lại sôi nổi, Liêu Hiểu Vân và bạn trai đang đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ, quay đoạn video ở đường phố, còn có các loại đồ ăn vặt, gửi cho Thẩm Tinh Lê: "Chờ bạn trai tớ đi rồi, cuối tuần dẫn cậu đến ăn, nuôi cậu trắng trắng mập mập."
Thẩm Tinh Lê hé miệng: "Tớ muốn trắng trắng, không muốn mập mập."
"Trắng trắng là cậu muốn làm gì? [cười xấu xa] [cười xấu xa]"
"Aw ~~ Trắng thì đẹp."
Thịnh Hạ vừa mới đi đến nhà thân thích, đang nằm trên chiếc giường lớn size king của cô ấy, bối cảnh trong phòng ngủ của cô ấy là kiểu dáng phong cách châu Âu, khắp nơi xa hoa.
Liêu Hiểu Vân: "Con mẹ nó, cậu nhanh mời tụi tớ đến nhà cậu chơi đi."
Thịnh Hạ: "Cậu theo tớ không? Cậu và Tinh Tinh, chúng ta vừa vặn hợp lại thành một nhà ba người."
Thẩm Tinh Lê: "Tớ vì sao nằm không cũng trúng đạn phải làm con gái các cậu? Tớ muốn làm bố!"
"Nhóc con, làm bố cái gì? Ngoan, mẹ mua đồ ăn ngon cho con."
"..."
Liêu Hiểu Vân nhìn thấy túi xách cô ấy đặt trên ghế sô pha, bỗng nhiên thét lên: "Mẹ kiếp, cậu thật đúng là mua được cái túi LV này, cái này tớ vẫn luôn không mua được, cậu tìm ai mua hộ vậy?"
Vẻ mặt Thịnh Hạ đắc chí: "Cô của tớ mang từ Ý về. Nếu cậu muốn, tớ bảo cô để ý, có điều giá cả có thể không rẻ như mua hộ, bởi vì cô của tớ không có thẻ chiết khấu, nhưng cam đoan là hàng chính hãng."
"Nhiều ít hơn một ngàn không quan trọng, hàng chính hãng là quan trọng nhất." Liêu Hiểu Vân nói.
Thẩm Tinh Lê không nghiên cứu sâu túi xách gì đó, bởi vì bản thân cô không có tiền. Ngược lại Ngôn Gia Hứa tiện tại chính là một cái túi, một đôi giày, giá cả đắt đến mức hù chết người.
"Cường hào à cường hào." Liêu Hiểu Vân nói: "Mua túi xong cả học kỳ của tớ đều phải cạp đất rồi."
"Tớ đây nào tính là cường nào." Thịnh Hạ xem thường: "Cái túi Channel của Tinh Tinh lại gấp đôi của tớ đấy." Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên bị gọi tên, vẻ mặt khó hiểu.
"Ôi, con nhóc đó mới thật sự là cường hào." Liêu Hiểu Vân lại một lần nữa thở dài: "Người so với người thật sự làm người tức chết. Tớ đi đầu thai một lần nữa."
"Ha ha, cậu vẫn chưa tiếp nhận hiện thực này à? Tiểu khả ái này, mười sáu tuổi đã đeo túi YSL hơn vạn tệ... tớ cũng không dám nói, tớ cũng không dám hỏi."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Cô rất muốn giải thích, cô, chính là gia đình bình thường!
Lúc khai giảng đeo cái túi YSL kia là bởi vì dễ đừng đồ, dù che nắng mùa hè, kem chống nắng, bình nước các loại, thật sự rất hữu ích.
Giống như minh tinh nào đó nói, thích kiểu túi đó là bởi vì dễ mua đồ ăn.
Sau đó Ngôn Gia Hứa thấy cái túi kia đã mang hai ba năm rồi, mặc dù không cũ nhưng liền muốn mua cho cô cái với. Cao Tử Xuyên và Viên Tuệ ra nước ngoài, bảo bọn họ mang theo một cái kiểu mới về.
Hiện tại cô rất không có năng lực giải thích: "Là của bạn trai tặng..."
Không nghĩ tới hai người càng cao hứng hơn: "Mẹ kiếp, vì sao cậu có thể tìm được bạn trai như vậy! Tớ không muốn túi nữa, tớ muốn có người bạn trai giống như vậy!"