Cả buổi chiều cô đều ở khu vực làm việc khác, ăn đồ ăn, uống đồ uống. Nhoáng cái đến chạng vạng tối, cô gục xuống bàn ngủ thiếp đi, không tính là yên ổn, lại còn mơ, mơ thấy mình lại đang thi, nhưng mọi người ngươi đuổi ta chạy, vị trí của cô tràn đầy nguy hiểm, sốt ruột vô cùng.
Thẩm Tinh Lê cảm thấy, mình không nên có thành tích xuất sắc đơn thuần đơn giản như vậy nữa, cô cần làm một người nổi bật.
Cũng chỉ ngủ hơn một tiếng, đầu đã đầy mồ hôi.
Bên ngoài có người đẩy cửa ra, cô tưởng rằng anh quay lại, mắt không mở ra, trong miệng nói khẽ: "Em đói rồi, còn có, muốn uống nước." Ăn đồ ăn vặt quá mặn, miệng khô.
Chỉ chốc lát sau một ly nước đặt trước tay cô: "Cẩn thận nóng."
Một giọng nữ dịu dàng nhắc nhở.
Thẩm Tinh Lê đột nhiên mở mắt ra, là một chị gái mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt cười, nhìn cô chăm chú.
"Em..." Thẩm Tinh Lê vô cùng xấu hổ, sờ sờ đầu mình, nói: "Không phải xông vào lung tung, là bạn của Ngôn Gia Hứa."
Cô gái này hẳn là làm hành chính ở công ty bọn họ, dịu dàng thì thầm nói: "Chị biết, là bạn gái của ông chủ Ngôn sao ~"
"Ài." Cô có chút xấu hổ: "Làm sao chị biết. Lỡ như là cô gái khác thì sao."
Cô gái nói: "Anh ấy từng nhắc đến bạn gái, cho tụi chị xem ảnh chụp của em. Hơn nữa nam thẳng của công ty chúng ta không có con gái tìm đến."
Còn cho người ta xem ảnh chụp? Khuôn mặt Thẩm Tinh Lê ửng đỏ, thầm nghĩ, sao còn cho người ta xem chứ?
Mang tai đều muốn bốc cháy rồi, lại nghĩ tới, cho người ta xem cũng tốt.
Mọi người đều biết anh có bạn gái rồi.
Cô không giống như thời kỳ thiếu niên nữa, hễ bên cạnh anh xuất hiện một cô gái, cô đều có thể sầu lo thật lâu.
*
Trời sắp tối rồi, bọn họ mới họp xong, nói muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Ngôn Gia Hứa hỏi Thẩm Tinh Lê: "Muốn ăn cái gì?"
"Em còn có thể quyết định à?"
Ngôn Gia Hứa: "Không thể."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Ngôn Gia Hứa: "Bọn họ quyết định ăn món cay Tứ Xuyên. Nếu như em không muốn ăn. Chúng ta có thể không đi theo, đi ăn riêng."
Vừa nói xong, một đám người nhao nhao nói: "Ông chủ Ngôn chuyện gì xảy ra vậy, anh không đi theo thì ai trả tiền cho chúng tôi."
Ngôn Gia Hứa cười: "Hóa ra là tôi chính là túi tiền đi theo?"
"Anh cho rằng anh không phải sao?"
Thẩm Tinh Lê nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng: "Vậy thì đi thôi. Em ăn cay không có chuyện gì."
Ngôn Gia Hứa nhướng mày cười một tiếng, xoa xoa cái cằm thon thon của cô.
Quán món cay Tứ Xuyên không gần, mấy người lái xe đi, những người khác tự giác không ngồi xe của Ngôn Gia Hứa, Thẩm Tinh Lê bò lên trên ghế lái phụ, hỏi: "Sao anh lại cho người ta xem hình chụp của em."
"Biết rồi à?"
"Vâng." Vẻ mặt cô hơi quýnh, lại có một chút dương dương đắc ý: "Xấu hổ cỡ nào."
Ngôn Gia Hứa nói đâu ra đấy: "Không phải cố ý, anh đang lén xem thì bị người ta nhìn thấy, liền thuận miệng nói một câu." Thật ra không phải, anh làm sao giới thiệu với người ta bạn gái đáng yêu, chỉ có chính anh biết.
Anh thường xuyên lấy hình chụp của cô ra xem sao?
Trong lòng Thẩm Tinh Lê vui mừng.
Chẳng qua là điện thoại của anh cô biết, hình của cô trong đó cũng không đẹp, thế là nói: "Đưa điện thoại cho em, em muốn chụp lại."
Ngôn Gia Hứa đưa điện thoại tới, Thẩm Tinh Lê nhập ngày sinh nhật của anh, vừa đúng mở khóa.
Khóe mắt anh thoáng nhìn, cong lấy môi, không lên tiếng.
Thẩm Tinh Lê tự sướng mấy bức, cảm thấy hiệu quả không tốt, lại tải phần mềm chụp hình rồi chụp lại.
Ngôn Gia Hứa nói: "Mấy tấm trước không được xóa, giữ lại."
"Làm gì?" Thẩm Tinh Lê khó hiểu nói.
Anh nói: "Đó là chính em chân thật nhất."
"..."
Thẩm Tinh Lê tức giận đến mức muốn đánh anh, nhưng mà lập tức bị nắm lấy tay.
"Em đặt ảnh chụp thành màn hình của anh được không?"
"Tùy em."
"Về nhà nhớ giấu điện thoại đi."
"Tiền đồ." Anh cười một tiếng, không nói nữa.
Lúc ăn cơm, Thẩm Tinh Lê yên lặng ăn cơm, nghe thấy bọn họ thảo luận Tết Nguyên đán sẽ mở hội nghị phát triển, Quỷ nhãn 2.0 ra mắt, còn có một hai tháng bận rộn, mọi người vất vả hơn một chút.
Cao Tử Xuyên uống rượu nói: "Cuối cùng."
Khóe mắt chàng trai có chút phiếm hồng, nói thật: "Thật ra ngay từ đầu tôi thật sự rất không xác định, tôi đã chuẩn bị cho sự thất bại rồi."
Cốc Dương: "Vậy lúc tôi gia nhập, nhìn thấy anh đắc ý."
Cao Tử Xuyên: "Vậy thì cũng có không quá nhiều chắc chắn."
Lúc bọn họ thảo luận, Ngôn Gia Hứa từ đầu đến cuối không nói chuyện, chỉ gắp thức ăn cho Thẩm Tinh Lê. Hỏi nhân viên phục vụ có đồ ăn thanh đạm hơn một chút không, lại gọi cho cô một cốc nước ngô.
Thẩm Tinh Lê bị cay đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ lên, mơ màng mà nhìn đám con trai. Cô nghĩ lại, gần như mỗi một giai đoạn bạn bè của Ngôn Gia Hứa, cô đều quen biết gần hết, mỗi một người, cô đều biết!
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Cô giống như thâm nhập vào trong cuộc sống của anh.
Lưu Chí Phong nói: "Sắp có thể trông thấy bình minh rồi, nói lời không may gì vậy?'
"Không phải là không may, là xúc động."
"Ôi, nói thật ra, nếu tôi là Gia Hứa thì càng không chắc chắn." Vừa nghĩ tới anh quăng vào nhiều tiền như vậy, vừa bắt đầu mọi người cảm thấy áp lực.
Rất lâu, người được nhắc đến mới nói: "Chuyện này không có gì. Lúc trước chẳng qua là luyến tiếc Quỷ nhãn đời đầu."
"Mặc dù đây chẳng qua là cái đống máy móc ngốc nghếch."
Ngôn Gia Hứa cũng cười: "Buổi tối khó khăn nhất trước khi trời sáng, đừng quá vui vẻ. Cho dù là tuyên bố rồi thì cũng chỉ là bắt đầu."
Đằng sau còn có đủ loại khó khăn, sự cố gắng cả đời vô tận của nhân loại, cũng chỉ là một hạt bụi trong biển sao mênh mông, chớ nói chi là đám thiếu niên bọn họ.
Cao Tử Xuyên: "Trong khoảng thời gian này không bên đầu tư đã tới tìm rồi, năm sau chúng ta đầu tư bỏ vốn sao?"
Ngôn Gia Hứa suy nghĩ một lúc: "Tạm thời không cần."
Cao Tử Xuyên sững sờ, mọi người cũng im lặng.
Công ty lập nghiệp muốn phát triển lớn mạnh, chắc chắn phải rót vào số lớn tiền bạc, đến lúc đó mấy trăm vạn mà Ngôn Gia Hứa bỏ ra, chỉ sợ cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Cao Tử Xuyên không hiểu Ngôn Gia Hứa nghĩ như thế nào, cuối cùng tài khoản của công ty cũng chỉ đủ để khai thác ngắn ngủi.
Người sau không muốn nói chuyện nhiều, không biết là hôm nay nhiều người không tiện, hay là chưa nghĩ ra, anh nhìn thoáng qua Cao Tử Xuyên: "Qua hết năm này rồi nói."
Cao Tử Xuyên gật đầu.
Đám người buồn bực, tài lực của Ngôn Gia Hứa rốt cuộc lớn cỡ nào, có thể chèo chống hoạt động giai đoạn sau của Quảng Thị.
Không khỏi suy nghĩ nhiều thêm một phen.
Thẩm Tinh Lê uống hai ngụm bia, mặt hơi đỏ, đúng lúc điện thoại vang lên, là giáo viên huấn luyện gọi tới.
Phòng vẽ tranh Thiên Trạch vào buổi chiều thứ tư muốn làm hoạt động, mở triển lãm tranh ở lầu một, mọi người phải tăng ca, quay về hỗ trợ.
Thẩm Tinh Lê làm thêm cũng không ngoại lệ.
Cô đứng lên lấy túi: "Em phải đi rồi."
Cô giải thích đơn giản: "Buổi tối kiêm chức phải làm thêm giờ."
Ngôn Gia Hứa cũng đứng lên, nói: "Anh đưa em đi."
Hai người đi tới cửa, Thẩm Tinh Lê ngửi được mùi rượu, từ chối: "Anh không thể lái xe, tự em đi được." Quả thực như vậy, Ngôn Gia Hứa không cậy mạnh: "Anh gọi xe cho em."
"A." Cô vốn cảm thấy, gọi xe tiêu ba mươi mấy tệ, mình đi làm việc mấy giờ cũng chỉ kiếm được ít tiền như vậy, lần đến lần đi hoàn toàn không cần thiết. Nhưng cô cũng không ngốc đến mức nói chuyện này ra. Liền đồng ý.
Lúc chờ xe, anh kéo cô vào trong lòng xoa một lúc, cằm lướt qua tóc cô, trong hô hấp mang theo một chút mùi rượu, thấp giọng nói: "Làm xong về sớm một chút, trước khi ngủ nhớ gọi điện thoại cho anh."
"Ài ~"
Bảy tám phút sau, anh trở lại phòng bao.
Cốc Dương kinh ngạc nói: "Cậu không đưa em ấy đi?"
Ngôn Gia Hứa khó hiểu: "Tớ uống rượu làm sao đưa đi được?"
"Tớ nói là gọi xe đưa đi." Trong nhận thức của Cốc Dương, Thẩm Tinh Lê là một đứa trẻ, nhát gan, dễ thẹn thùng. Nói cũng không nói lớn tiếng. Làm chuyện gì cũng cần Ngôn Gia Hứa bên cạnh.
Ngôn Gia Hứa không tiếp lời.
Cốc Dương vừa nghe đại khái hai câu, biết được Thẩm Tinh Lê sau khi đi học còn đi làm, thầm nghĩ món đồ chơi mà Ngôn thần tài mua cũng có thể bằng một năm tiền lương của cô cũng nói không chừng, bạn gái còn mù quáng làm lụng cái gì chứ, làm thêm này được bao nhiêu tiền, quan trọng là cũng không có nhiều nội dung kỹ thuật và triển vọng.
Hoàn toàn không cần thiết.
Anh ta nói với anh quan điểm của mình. Bao gồm cả ngay từ đầu anh ta cho rằng Thẩm Tinh Lê học chuyên ngành vẽ tranh không kiếm ra tiền này, đều chỉ là vì phối hợp với Ngôn Gia Hứa.
Con gái mà, thật sự thích hợp thì cưới về nhà nuôi dưỡng cưng chiều là được rồi, Thẩm Tinh Lê này vừa đúngvới Ngôn Gia Hứa.
Ý kiến này có chút chủ nghĩa đàn ông.
Ngôn Gia Hứa nghe xong nhíu mày, hỏi: "Có phải cậu có chút hiểu lầm rồi không? Thẩm Tinh Lê năm nay mười tám tuổi chứ không phải tám tuổi, cô ấy là bạn gái của tớ chứ không phải là con gái. Cô ấy cần tự mình làm một số việc, dù là đi đường quanh co. Tớ không có quyền, cũng sẽ không ở trước mặt cô ấy chỉ vẽ này nọ."
"Tớ muốn mọi chuyện kiểm soát cô ấy, tớ sớm muộn cũng có ngày làm việc quá sức mà chết, cô ấy cũng sẽ buồn bực chết."
"Hiện tại, tùy cô ấy đi. Nhiều năm như vậy rất nhiều đường đều là cô ấy đi một mình, cô gái nhỏ tự mình có đầu óc thông minh, không cần tớ quan tâm mù quáng. Mỗi người đều có công việc của mình, ai cũng không phụ thuộc vào ai."
"Lợi hại." Cốc Dương bị nói đến hơi sửng sốt, đột nhiên cảm thấy mình cần cải cách lại tư tưởng rồi.
*
Thẩm Tinh Lê làm việc bán thời gian không trễ nãi.
Rất nhanh đã đến sinh nhật mười chín tuổi của cô rồi, ở nhà ăn bánh gato, bởi vì không phải là cuối tuần nên cô nói với bà nội phải quay về trường.
Thật ra trước khi về trường, cô chuồn đi để ở bên cạnh Ngôn Gia Hứa.
Hai người tản bộ ở bờ sông, Ngôn Gia Hứa vén tóc cô lên: "Đừng nhúc nhích."
Thẩm Tinh Lê kinh ngạc vui mừng: "Là quà sinh nhật sao?"
Anh thở dài, nói: "Cái đầu nhỏ này quá thông minh cũng không tốt, một chút ngạc nhiên cũng không có."
Đeo dây chuyền lên cho cô, một nụ cười lớn.
Trong nháy mắt lạnh lẽo, Thẩm Tinh Lê sờ sờ, đang muốn nhìn thì bị người ở phía sau giữ cổ, nháy mắt sau đó, đôi môi ấm áp của người đàn ông rơi xuống, rơi lên phần da nhỏ mà mẫn cảm phía sau cô.
Cơ thể cô run lên, trong lòng ngọt ngào.
Muốn quya người hôn trả lại anh.
Tối hôm đó, hai người nghe ca hát, ôm hôn ở bờ sống, nắm tay, vừa đi vừa nghĩ, lễ Giáng sinh sắp đến rồi, không khí ngày lễ rất đủ. Anh bóp lấy eo cô, ôm cô ngồi trên lan can, Thẩm Tinh Lê nhìn nước sông đen sì sợ hãi, vội vàng kéo cổ anh, chân cũng kẹp lấy eo anh, ngao ngao gọi loạn.
"Ôm anh mà còn sợ, em có tiền đồ không?"
"Chính là sợ." Cô nhát gan nói.
Bỗng nhiên anh hỏi cô: "Có mong muốn gì không? Anh giúp em thực hiện." Lại bổ sung: "Nằm trong phạm vi năng lực."
"Năm mới chẳng mấy chốc là đến rồi." Cô cúi đầu, cọ cọ xuống chóp mũi anh: "Mong muốn của em là anh, ước mơ thành hiện thực."
"Sau đó mỗi ngày vui vẻ."