• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ưu điểm của Thẩm Tinh Lê là thông minh, khuyết điểm là quá yếu lòng.

Cô vì bản thân làm tổn thương Tằng Hồng mà khó chịu rất lâu, nhìn phong cảnh chợt lóe lên ngoài cửa sổ, bất tri bất giác lại có nước mắt rơi xuống. Sợ bị người khác nhìn thấy mất mặt, cô một mình chạy tới nhà vệ sinh, ở lại đủ rồi mới quay về chỗ ngồi, sau đó đắp kín áo đi ngủ.

Người Trung Quốc đều nói lấy ơn báo oán.

Vấn đề là, Thẩm Tinh Lê thành thật hỏi bản thân mình, phần oán hận này khi nào mới có thể kết thúc? Hoặc là xảy ra sự thay đổi gì mới có thể kết thúc? Kết quả là, cô cảm thấy mình sẽ mãi mãi hận Tằng Hồng.

Nói trắng ra là, thời kỳ thiếu niên, người mẹ là bầu trời của con.

Trên thế giới này, Tằng Hồng là người Thẩm Tinh Lê yêu nhất, dẫn đến cuối cùng cô ghét bà ấy nhất.

Mãi đến khi bước xuống tàu, hốc mắt có chút phiếm hồng bị Ngôn Gia Hứa trông thấy.

Ngại vì bà nội ở đây, anh chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô hai giây, lập tức quay đầu, cười chào hỏi bà cụ: "Chúc mừng năm mới, bà nội."

Bà nội Thẩm rất hài lòng với sự sắp xếp của năm mới năm nay: "Chào tết xuân, Gia Hứa, lại lớn thêm một tuổi rồi."

Ngôn Gia Hứa làm động tác chọc cười: "Với cháu mà nói thì là già đi một tuổi, Tinh Tinh ngược lại là lớn thêm một tuổi."

Bà nội Thẩm: "Theo như cháu nói thì bà cũng không kém bao nhiêu nữa."

"Bà còn trẻ đấy, hai ba mươi năm sau chờ hưởng phúc chứ."

"Đó không phải là lão bà yêu quái rồi?" Bà cụ tự giễu, Ngôn Gia Hứa phối hợp cười theo. Chỉ có Thẩm Tinh Lê, không ăn khớp, rất cố gắng muốn cười một tiếng làm hòa hoãn bầu không khí, nhưng không làm được. Cô xoa xoa con mắt sưng đỏ, vẫn muốn khóc, nhưng không thể, đành phải gạt tóc mái tới, che khuất nửa gương mặt, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Con người cô, thật sự quá không có tiền đồ rồi.

Một mạch nhịn đến nhà, bởi vì dậy sớm, bà cụ Thẩm vừa về nhà liền nằm trên giường ngủ bù. Thẩm Tinh Lê ở trong phòng khách dọn dẹp đồ đạc, ngây ngốc một lúc rồi báo bình an với bên kia, nói đã về đến nhà.

Thẩm Vĩnh Long nghe điện thoại, vui tươi hớn hở nói một nhà ba người đang ăn lẩu. Lần này thời gian gấp gáp, lần sau lúc bọn họ đến có thể dẫn đi nơi xa một chút vui chơi.

Thẩm Tinh Lê không nghi ngờ gì cúp điện thoại, không có chút lưu luyến nào.

Cũng không biết làm sao, đón năm mới trôi qua không thoải mái như vậy, sớm biết thì đã không đi rồi.

Suy nghĩ một lúc, cô từ trong túi lấy áo ngủ ra, đi tắm rửa một cái, sau đó về phòng đi ngủ.

Rất lười nhác, điện thoại cũng không cầm, ngay cả tin nhắn Ngôn Gia Hứa gửi tới, điện thoại gọi sang cũng không được.

Nửa tiếng sau, anh thật sự không yên lòng, từ trong nhà cầm một chút đồ Tết làm đồ ngụy trang, gõ gõ cửa, Thẩm Tinh Lê đi mở cửa.

"Em làm sao vậy?" Anh cau mày hỏi, nhìn dáng vẻ vẫn không hăng hái lắm của cô.

"Không sao cả." Cô điều chỉnh cảm xúc trả lời, thuận tiện nghiêng người để anh đi vào: "Bà nội em đang ngủ."

Ngôn Gia Hứa trực tiếp đi vào trong phòng, cũng không cố kỵ gì, nếu Thẩm Tinh Lê còn giấu giấu giếm giếm nữa, hôm nay anh liền ở ì tại đây.

Thẩm Tinh Lê đi theo sau lưng anh vào phòng ngủ, căn phòng nhỏ này quả thật không chứa nổi anh, đến mức sau khi vào cửa theo bản năng mà hạ thấp đầu, Thẩm Tinh Lê giận đến cười, nói: "Anh yên lòng ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi vào, thật sự đụng phải khung cửa, em vá đầu cho anh."

Ngôn Gia Hứa dùng khóe mắt liếc cô, dịu dàng nói: "Anh thấy là em muốn anh đụng vào nhỉ. Qua năm mới, không thể nói vài lời dễ nghe?"

"Anh muốn nghe cái gì?" Tâm tình Thẩm Tinh Lê không tốt, nói thẳng ra, có điều dáng vẻ có chút khó chịu như vậy anh hiếm khi nhìn thấy, cũng cảm thấy rất thú vị.

Ngôn Gia Hứa cũng nghĩ không ra lời gì dễ nghe, liền nói: "Làm vài chuyện khiến anh vui vẻ cũng được."

"Cái gì?"

"Ví dụ như, vừa thấy anh liền nhào tới." Anh vỗ vỗ vai mình: "Lâu không gặp như vậy, không nhớ anh?"

Nhớ thì đương nhiên là nhớ, nhưng chỉ là không có tâm tình. Thẩm Tinh Lê yên lặng liếc mắt, ngồi trên ghế, đi chân trần giẫm lên trên ghế dựa, ngồi ôm đầu gối.

Ngôn Gia Hứa ngồi trên chiếc giường nhỏ mềm mại của cô, sờ lên drap giường mảnh vụn hoa màu hồng, lại đi nhìn cô. Cô vừa tắm rửa xong, tóc khô được một nửa, mặc đồ ngủ, đi chân đất. Đôi chân con gái tinh xảo trắng nõn, móng chân lộ ra một màu hồng nhàn nhạt, có chút giống như múi tỏi lột vỏ, trắng trắng mập mập, đáng yêu vô cùng.

Anh đưa tay cọ cọ mua bàn chân, trêu chọc cô, Thẩm Tinh Lê theo bản năng rút chân về. Nghiêng đầu, không để ý tới anh.

Đây chính là bản thân mình bức bối lại giận cá chém thớt lên anh, Ngôn Gia Hứa còn có thể không biết một chút tính chó đó của cô?

Thế là, đứng lên xích lại gần quan sát, sau đó thuận theo tư thế ngồi ôm đầu gối của cô, lập tức nâng người lên, lại quay về ngồi trên giường.

"Không nói cho anh nghe một chút sao, làm sao vậy?"

"Không muốn nói." Thẩm Tinh Lê còn phồng mặt lên, ngang ngược.

Thật ra cô cũng không phải là buồn bực giận cá chém thớt lên Ngôn Gia Hứa, chính là cảm thấy, mình chịu sự tủi thân to như trời, nhưng bây giờ liền có người như vậy, bạn rốt cuộc cũng đợi được anh ấy, càn quấy anh ấy như thế nào anh ấy cũng sẽ chấp nhận hết.

Tốt nhất là, cô khóc cho anh xem, muốn anh biết, bảo bối đây chịu uất ức, không dỗ được.

Nhưng lại cố kỵ, chuyện xấu của nhà mình, nói với anh cũng vô dụng.

Ngôn Gia Hứa đoán cũng có thể đoán được, cứ một chút việc như vậy. Đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Cô không nói anh cũng không muốn hỏi, đổi chủ đề: "Đón tết có vui không?"

Thẩm Tinh Lê lắc đầu: "Không vui lắm."

"Vậy ngoan ngoãn dựa vào đi." Anh vỗ ngực mình, thấp giọng nói: "Anh trai dỗ em."

Thẩm Tinh Lê: "..."

Ở trong ngực anh một lúc, được vuốt lông, quả nhiên tốt hơn nhiều rồi.

Dù sao thì trong ngực anh ôm một người lớn như vậy, Thẩm Tinh Lê nhúc nhích, có thể anh khẽ đảo ra sau, trực tiếp nằm xuống, Thẩm Tinh Lê buồn cười nhìn anh cười khanh khách, trong lúc hỗn loạn cũng bị anh lôi kéo té xuống.

Vừa ngã xuống ngược lại tốt rồi, trực tiếp ngồi trên bụng anh.

Tư thế này, quá cuồng dã rồi.

Dưới mông cô cảm nhận được xúc cảm cứng cứng, nóng hổi, chỉ là cách áo len của anh, áo ngủ của cô, đều rất mỏng.

Bỗng nhiên, anh bất động, nhìn chằm chằm cô, nói: "Tinh Tinh, đưa đầu lại gần."

"Làm gì?"

"Để anh hôn một lúc."

Mà không phải là hôn một cái.

Dù sao Thẩm Tinh Lê cũng học vẽ tranh, cấu tạo chỗ đó của cơ thể người biết rất rõ ràng. Cô từng vẽ tượng, chỉ là không biết người thật như thế nào. Nhưng trong lúc nhất thời cũng không dám nhúc nhích, thế là đầu ngoan ngoãn thấp xuống, ngậm lấy môi đỏ, mềm núc ních.

Một tay Ngôn Gia Hứa gối sau đầu, một cái tay khác phủ lên trên ót của cô, hôn cũng không kịch liệt, hôn từng chút từng chút, đợi làm ướt át môi dưới khô ráp rồi mới dò xét đưa đầu lưỡi đi vào.

Thẩm Tinh Lê bị vướng vì nằm sấp trên người anh, căng thẳng đến mức không thở nổi, lông mi không ngừng run rẩy, quét qua sống mũi thẳng tắp của anh, hơi ngứa.

Gãi cho anh đến mức thay lòng đổi dạ, bụng dưới cũng càng thêm khô nóng.

Luồng xúc động này lần nữa xông tới.

Tay dọc theo vạt áo dưới của áo ngủ màu hồng, thăm dò đi vào, vuốt ve bụng nhỏ mềm mại của cô, còn có vòng eo uyển chuyển một nắm, phía sau lưng mảnh khảnh, còn có ngực mềm mề.

Lúc Thẩm Tinh Lê kịp phản ứng thì ngực mát lạnh, áo đã bị cởi ra gần hết. Dù sao cũng là cô gái nhỏ chưa tiếp xúc với chuyện đời, cô cúi đầu nhìn mình, cơ thể trắng như tuyết, lại nhìn anh, vẫn chỉnh tề như cũ, áo len màu xanh đen, phía dưới là quần thể thao xám, thân hình cao lớn, cũng không khác với người mẫu nam trong tạp chí, chỉ là khuôn mặt kia tiêu chuẩn hơn.

Dưới mông, có cái gì đó chống đỡ cô.

Cô không biết nên làm sao bây giờ, ánh mắt bất lực nhìn về phía anh.

Đáy mắt toát ra một chút ướt át.

Trái tim Ngôn Gia Hứa tê rần, vội vàng ngồi dậy, ôm lấy cô. Bàn tay lung tung khép áo ngủ lại cho cô, thở hổn hển nói nhỏ: "Anh xin lỗi."

Thẩm Tinh Lê không biết nên nói gì.

Ngôn Gia Hứa biết cô nhát gan sợ phiền phức, vội vàng lại bổ sung nói: "Cô gái ngoan, đừng sợ."

Lung tung kéo chăn mền lên, bao cả người cô vào trong, bản thân mình thì cách chăn mền ôm lấy cô. Ngây người như vậy một lúc, Thẩm Tinh Lê muốn cúi đầu xem anh thế nào, nhưng bị anh ôm rất chặt, căn bản không nhìn thấy.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến học kỳ trước, Liêu Hiểu Vân nói đến lần đầu tiên của con gái.

Lúc ấy bạn trai A Khoan của cô ấy không nhịn được, muốn cô ấy.

Thẩm Tinh Lê không biết Ngôn Gia Hứa nhịn xuống thế nào, cô muốn nói, nếu như không nhịn được thì làm cũng được. Chỉ là đừng làm ở trong nhà, nhất là bà nội còn đang ngủ ở phòng bên cạnh.

Dù sao cả đời này cô cũng chỉ muốn lấy anh mà thôi, không nghĩ tới chia tay, hoặc là những người khác.

Thế nào hỏi: "Anh vẫn tốt chứ?"

Cằm của Ngôn Gia Hứa nhẹ nhàng cọ qua trán cô, cười: "Tò mò?"

"Có chút."

"Vừa rồi người sợ là ai?"

"A ~~~"

Anh cụp mắt nhìn khuôn mặt đỏ thấu kia của cô, trực tiếp nắm chặt tay cô, kéo lại.

...

Hai mươi phút sau, Thẩm Tinh Lê ở trong chăn lộ ra hai mắt nhìn anh.

Ngôn Gia Hứa nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, trầm thấp gọi cô: "Tinh Tinh."

"Làm sao vậy?"

"Đợi anh từ Lâm Thị về, em qua ở chỗ anh được không?"

"..."

*

Sau khi khai giảng, Ngôn Gia Hứa không biết là áy náy, hay là đau lòng.

Dù sao chính là biết Thẩm Tinh Lê đón năm mới không vui, gần như mỗi ngày đều bớt thời gian đi thăm cô, mang theo một chút đồ ăn và đồ chơi. Vì dỗ cho cô vui vẻ, lại dùng tiền lung tung, mua một vài thứ mà con gái thích. Máy tính, quần áo, túi xách, đồ trang sức, đổi một lượt.

Thẩm Tinh Lê nói: "Mẹ em cũng nói em rồi, anh đừng mua nữa, Anh nhìn người ta có ai giống em, mỗi ngày đều làm giống như hoa hồ điệp vậy."

Lông mày của Ngôn Gia Hứa nhướng lên: "Ồ? Chẳng lẽ không phải là tiểu hoa cẩu?"

"Ngôn Gia Hứa!"

"Được rồi được rồi, tiền anh kiếm được sau này đều cho em tiêu, tiêu sớm tiêu muộn không phải đều như nhau?"

"Hừ."

Chủ yếu là, anh nhìn con gái người ta mỗi ngày đều xinh đẹp như vậy, cô gái nhà anh cũng phải có.

Sau này cuối cùng cũng ngừng lại một trận, bởi vì tháng ba Ngôn Gia Hứa đi Lâm Thị. Trước khi đi còn đổi tên ghi chú của cô thành "Tiểu hoa cẩu".

Co lần vừa bắt máy, không kìm lòng được gọi lên, làm Thẩm Tinh Lê tức giận không nhẹ: "Anh mới là đại hoa cẩu, cả nhà anh đều là đại hoa cẩu."

"Ừm, đại hoa cẩu và tiểu hoa cẩu là một nhà, em nói như vậy cũng không sai."

"..."

Tại sao lại có thể có người ngây thơ như vậy.

Thẩm Tinh Lê đã rất thu liễm, sau khi Ngôn Gia Hứa đi, trái tim cô mới buông xuống một chút. Nếu không cả ngày đứng với nhau thành đôi như thế, ở trước mặt mọi người làm chói mắt cũng không tốt.

Nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*.

(*: Giáo đâm thẳng (công khai) dễ tránh né, tên bắn lén khó phòng bị.)

Ký túc xá nữ như cái thùng thuốc nhuộm, tóm lại là sẽ bị nhiễm một chút màu.

Cách mấy ngày liền nghe đồn, trực tiếp truyền đến trong tai của mỗi thành viên của phòng 203.

Thẩm Tinh Lê có bạn trai vô cùng có tiền.

Đương nhiên, đây không phải là lời đồn, đây là sự thật.

Ngôn Gia Hứa quả thật có tiền.

Nhưng sao nghe vào lại có vẻ không đúng như vậy đây?

Lúc đó, một đoàn người Ngôn Gia Hứa đến Lâm Thị, người đứng ra tổ chức thống nhất sắp xếp khách sạn, lúc ký tên, Cao Tử Xuyên chỉ chỉ vào một cái tên ở trên đó, Ngôn Gia Hứa lập tức nhìn, lại là Phan Dương.

Anh ta cũng được mời? Sau đó là tên công ty đứng đằng sau tên của Phan Dương ----

Khoa học kỹ thuật Dương Khải.

Công ty mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK