Hai mươi phút sau, Cao Tử Xuyên quay lại, đưa thẻ phòng và thẻ căn cước cho mọi người, Viên Tuệ, Cốc Dương bọn họ đều lấy thẻ rồi, giao đến trong tay Thẩm Tinh Lê chỉ có một tấm thẻ căn cước của mình.
Cô không có phòng sao?
Được rồi, cô chạy tới bên cạnh Viên Tuệ, đoán chừng đi cùng chỉ có hai cô gái, chắc chắn là ở cùng một phòng.
Ngôn Gia Hứa cũng không kịp để ý cô.
Đến tầng 23, mọi người đều tự vào phòng mình, Viên Tuệ bỗng nhiên quay đầu hỏi Thẩm Tinh Lê: "Người bạn nhỏ, em đi theo chị làm gì?"
"Không phải em ở cùng phòng với chị sao?"
Cao Tử Xuyên đến gần, chê cười nói: "Tinh Tinh, ngại quá, anh phải cướp chị gái này của em rồi."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Tất cả mọi người có phòng, cô không có sao?
Thẩm Tinh Lê: "Vậy em ở đâu?"
Nhìn mấy người giải tán hết, cô có chút bất lực hỏi. Trong nháy mắt cảm nhận được mình là nhân viên ngoài biên chế của công ty này.
Đối diện, Ngôn Gia Hứa mở cửa, chưa vào, chỉ đẩy hành lý vào, nghiêng người đứng cạnh cửa, nhìn cô mấy giây, sâu xa nói: "Đương nhiên là ở với anh, nếu không em còn muốn ở đâu?"
Cao Tử Xuyên và Viên Tuệ bên này cười lên, bởi vì sự ngớ ngẩn của Thẩm Tinh Lê.
A ~~
Thẩm Tinh Lê thật sự không nghĩ tới, nghe xong một câu hoàn chỉnh của anh, người đã tê dại từ đầu đến chân, bị điện giật qua, toàn thân nóng lên, vạn tiễn xuyên tim...
"A." Cô không nghĩ tới, Cao Tử Xuyên lại sắp xếp như vậy!
Bởi vì đây là khách sạn được sắp xếp bởi người tổ chức chương trình, chính là phòng tiêu chuẩn, một phòng ngủ. Một cái giường.
Thẩm Tinh Lê lúng túng nhìn xung quanh, không dám thay dép lê, vali hành lý cũng chỉ đẩy đến bên cạnh bàn, ngồi trên ghế... phải tắm rửa thế nào đây?
Cô cẩn thận quan sát, phòng tắm ở trong phòng, nhưng ở giữa toàn là pha lê, nếu như tắm rửa thì không phải bị nhìn thấy hết sao?
Hơn nữa, một cái giường này...
Ngôn Gia Hứa mở vali hành lý ra, lấy laptop nặng nề và một chồng tài liệu bày trên ghế sô pha, bắt đầu làm việc, thuận miệng nói: "Em đi tắm rửa trước, đợi chút nữa ra ngoài ăn cơm."
"Em không nóng." Thẩm Tinh Lê bướng bỉnh nói.
Ngôn Gia Hứa cũng không ngẩng đầu nhìn cô, yên tĩnh làm việc của mình.
Sau đó nhớ tới cái gì đó, giương môi trêu chọc: "Hôm nay không mang não ra ngoài sao? Không nhìn thấy lão Cao và Viên Tuệ dùng một cái vali hành lý, chắc chắn là ở một phòng, em còn sáp đến bên đó?"
Ý tứ có chút trách cứ lại có chút đùa giỡn, khiến cho Thẩm Tinh Lê hối hận không thôi.
"Em cho rằng con gái ở cùng nhau tương đối thuận tiện."
Ngôn Gia Hứa giương mắt nhìn cô: "Ở cùng phòng với anh thì không tiện?"
Thẩm Tinh Lê tức giận trừng anh, dứt khoát không để ý nữa.
Mùa hè nóng bức, căn phòng cao tầng oi bức cả một ngày, như cái lồng hấp, cho dù khách sạn sắp xếp tinh xảo, Thẩm Tinh Lê cũng không rảnh thưởng thức cúc họa mi trong bình, mặc váy vải bông trên người, mới ngồi một lúc mà tất cả đều là mồ hôi rồi, ẩm ướt dán vào mông và đùi.
Gió lạnh của máy điều hòa không khí vẫn chưa mát, Thẩm Tinh Lê kéo hành lý đi vào phòng ngủ, nhỏ giọng nói: "Em đi tắm, anh đừng vào.
"Tiền đồ!" Anh mỉm cười một tiếng, đầu cũng không quay lại.
Đồ ngốc cũng không nghĩ xem, ở cũng ở một phòng rồi, còn phân rõ giới hạn thế nào?
Tắm rửa xong quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều, cô mặc áo thun màu trắng, quần short jean đi ra ngoài, tóc ướt sũng. Thẩm Tinh Lê theo thói quen tiện tay giặt quần áo bẩn, mùa hè dưới máy điều hòa, thoáng cái liền khô rồi.
Cô giặt xong đi ra, ngồi trên ghế sô pha xem video.
Đổi lại là Ngôn Gia Hứa đi vào tắm, trong phòng tắm còn lưu lại hơi nước khi tắm của cô, mông mông lung lung, có mùi thơm nhàn nhạt, trên cột kim loại trên tường treo quần áo đã giặt sạch của cô, một chiếc váy màu trắng, áo ngực hoa nhí màu hồng, một chiếc quần lót cùng kiểu, cũng không lớn. Dù sao thì chủ nhân của chúng nó thân thể nhỏ bé.
Anh cúi đầu rửa mặt, nước lạnh giội lên đầu, nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn.
Váy ẩm ướt tí tách nhỏ nước, anh giơ tay lên, sờ nội y một cái, mềm mềm, cũng chỉ lớn bằng bàn tay anh. Quần lót thì càng nhỏ hơn. Một lớp vải nhỏ, đoán chừng cũng chỉ có thể bao lấy nửa cái mông thôi.
Chàng trai bình thường nhìn thấy là không xua đi được, bỗng nhiên mang tai đỏ lên.
Không thể nhìn!
Anh đều lấy quần áo của cô ra, treo dưới máy điều hòa không khí, lúc này mới cởi quần áo tắm rửa.
*
Sáu giờ tối, bạn của Ngôn Gia Hứa, cũng chính là biên đạo của chương trình TV, Cố Dật Hàng, đại diện cho tổ chương trình mời mọi người ăn cơm, ngoại trừ người của Quảng Thị thì còn có những người khác.
Thẩm Tinh Lê lại có thể gặp được người quen cũ.
Cũng không thể tính là quen.
Là Hạ Thành Hàm.
Thẩm Tinh Lê suýt chút nữa không nhận ra, đối phương mặc áo sơ mi trắng quần jean, đeo kính gọng đen, trưởng thành hơn rất nhiều, dáng vẻ vẫn vô cùng thư sinh như cũ.
Có loại cảm giác thoạt nhìn chính là một học bá.
Cũng không giống với sự cà lơ phất phơ của Ngôn Gia Hứa.
Hạ Thành Hàm nhận ra Thẩm Tinh Lê trước, cậu ta vẫn là Hạ khổng tước, lạnh lùng nói: "Thẩm Tinh Lê."
"Hạ Thành Hàm, chào cậu, sao cậu lại ở đây."
Cố Dật Hàng cười nói: "Hạ Thành Hàm là tuyển thủ của chương trình chúng tôi, đã giữ võ đài hai kỳ rồi, kỳ này nếu như có thể đứng vững được thì chính là đài chủ rồi."
Chương trình Cố Dật Hàng làm tên là <Balo trí tuệ>, là một loại chương trình vấn đáp tri thức.
Nội dung phong phú, các loại lịch sử, vật lý, toán học, phân biệt vân vân đều có, người tài giỏi, người trí thông minh cao, người có trí nhớ ưu việt của trường đại học trong nước đều tụ tập ở đây.
Quỷ Nhãn của Quảng Thị, cũng là một tuyển thủ.
Chương trình này rất hot, năm ngoái Thẩm Tinh Lê xem một khoảng thời gian, sau đó có việc gián đoạn thì không xem nữa, không nghĩ tới Hạ Thành Hàm vậy mà đã cao cấp đến mức tự mình đến tham gia chương trình rồi.
Thẩm Tinh Lê không khỏi hâm mộ, bạn cùng bàn năm đó đều lộ diện trước người xem cả nước rồi, mà cô cẫn không có tiếng tăm gì.
Hạ khổng tước: "Ai bảo lúc ấy cậu chọn nghệ thuật? Lãng phí một cái đầu óc tốt."
Thẩm Tinh Lê: "...Ôi, cậu sao lại nói vậy? Xem thường nghệ thuật sao?"
"Không có."
Ngôn Gia Hứa nghe một hồi, để tay trên đùi cô thấp giọng trách mắng: "Ăn cơm đàng hoàng, không cho nói." Giống như giáo viên nhà trẻ dỗ người bạn nhỏ vậy.
Thẩm Tinh Lê nhìn thấy đồ ăn ngon, cúi đầu bắt đầu ăn.
Hạ Thành Hàm nhàm chán nhún nhún vai, gặp Ngôn Gia Hứa ở đây, cậu ra cũng rất bất ngờ. Trước đó tổ chương trình cũng không thông báo tên của tuyển thủ, thật ra cậu ta rất chờ mong có thể đối chiến với Ngôn Gia Hứa.
Hạ Thành Hàm chủ động nâng ly rượu lên, hướng về phía Ngôn Gia Hứa.
Hạ Thành Hàm hỏi: "Tuyển thủ thường trú hết thảy có sáu người, tôi là một trong số đó. Nếu anh tới khiêu chiến thì đương nhiên đã hiểu rõ chúng tôi, người anh muốn khiếu chiến nhất là ai?"
Ngôn Gia Hứa uống một hơi cạn sạch, không trả lời, cười nói: "Chuyện này giữ bí mật."
Hạ Thành Hàm: "..."
Tên nhóc này ở trước mặt anh, chế giễu bạn gái anh, ông chủ Ngôn có thù tất báo, có thể buông tha cậu ta?
Bởi vì ngày mai ghi hình, mọi người không uống đến muộn, chín giờ liền trở về nghỉ ngơi.
Ngôn Gia Hứa về khách sạn còn phải tăng ca, Thẩm Tinh Lê đi vào phòng ngủ trước, chỉ là lúc trông thấy quần lót quên ở trong nhà vệ sinh của mình đã được anh lấy ra, sắc mặt đỏ lên. Chỉ có thể làm như không thấy, nhanh chóng chui vào trong chăn đi ngủ.
Ngôn Gia Hứa ngủ lúc nào cô cũng không biết, chỉ khi thức dậy lúc bảy giờ ngày hôm sau, phát hiện ra anh nghiêng người nằm trên giường, chăn mền cũng không đắp, ngón tay đặt trên mí mắt, làn da trắng không có huyết sắc, vẻ mặt mệt mỏi.
Buổi sáng nhân viên tổ chương trình và tuyển thủ diễn tập, điều chỉnh sân khấu.
Mà Lưu Chí Phong và nhân viên tổ kỹ thuật cũng mang tuyển thủ của Quảng Thị --- Quỷ Nhãn tới.
Chương trình ba giờ chiều bắt đầu ghi hình, mặc dù một tập phát ra chỉ có bốn mươi phút, nhưng phải ghi hình hai ngày mới có thể hoàn thành.
Thẩm Tinh Lê và Viên Tuệ là hai nhân viên nhàn tản, lấy vé vào cồng ra, thật sớm ngồi trên khán đài.
Chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.
Mặc dù có diễn tập trước, nhưng tuyển thủ cũng không có đề cương, cho nên vấn đề gì đó đều là đao thật súng thật.
Mỗi một kỳ tổng cộng mười hai tuyển thủ khiêu chiến.
Tuyển thủ cố định có sáu người, đài chủ có một người.
Dựa theo điểm tích lũy để sàng lọc, trước mắt, điểm tích lũy của Hạ Thành Hàm ở dưới đài chủ, nếu như hôm nay cậu ta không bị những tuyển thủ khác hạ thấp, trực tiếp đối chiến với đài chủ, nếu thắng thì có thể ngồi ở vị trí đài chủ.
Thẩm Tinh Lê nhìn vẻ mặt của Hạ Thành Hàm, cảm thấy người bạn cùng bàn cũ của mình rất trâu bò, có được hay không cô cũng không biết, tóm lại là có loại khí thế coi thường tất cả.
Hạ Thành Hàm ngồi ở trong ghế xoay của lều quay phim, lật bảng quá trình của chương trình cũng không phát hiện ra tên của Ngôn Gia Hứa, mười một tuyển thủ phía trước đều là tên của người bình thường, có tiếng Trung cũng có tiếng Anh, chỉ là người cuối cùng, tên là Quỷ Nhãn?
Trong lòng hơi căng thẳng một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng, người máy mà Quảng Thị nghiên cứu ra tên là Quỷ Nhãn. Nhưng chương trình <Balo trí tuệ> này, trước giờ chưa từng đưa người máy tuyển thủ vào.
Mười một cái tên tuyển thủ phía trước, từng người một có thăng cấp, hoặc là thụt lùi rời sân. Chiếm cứ một nửa thời gian ghi hình, tên cuối cùng là Quỷ Nhãn.
MC cười nói: "Tiếp theo, giới thiệu cho mọi người một tuyển thủ đặc biệt, là một người bạn nhỏ chỉ có 1 tuổi, Quỷ Quỷ!"
Toàn trường vẻ mặt lờ mờ.
Thẩm Tinh Lê: "..."
Quỷ Nhãn lúc nào thì biến thành Quỷ Quỷ rồi?
Cái tên đáng yêu như vậy!
Lúc mọi người đang buồn bực, cửa lớn từ từ mở ra, một người nhỏ nhắn dáng dấp đáng yêu, tay chân linh hoạt không luống cuống chút nào đi tới, lúc đi đến chính giữa sân khấu thì "hưng phấn" nhảy nhảy.
Toàn trường kinh ngạc thốt lên, không nghĩ tới lại là một người máy.
"Quỷ Quỷ chào bạn!" MC nói.
"Chào anh, anh trai MC." Giọng nói Quỷ Nhãn mềm mềm, truyền tới rất có cảm giác nũng nịu, nghe mà lòng người đều tan chảy.
Chào hỏi còn chưa đủ, cô bé còn thân mật đứng bên cạnh MC, muốn bắt tay.
Lễ tiết mà người lớn có được, cô bé không thiếu cái nào.
MC cười, bắt tay cô bé.
Thẩm Tinh Lê kinh ngạc nói: "Sao lại chân thực như vậy?"
Động tác so với người thật gần như không có sự khác biệt! Cao Tử Xuyên ngồi bên cạnh Viên Tuệ, nhẹ giọng giải đáp: "Mức độ linh hoạt cơ thể của nó thật ra đã gấp năm lần nhân loại. Mà người máy linh hoạt nhất trên thế giới là do sở nghiên cứu nào đó của Nhật Bản nghiên cứu ra, gấp sáu đến bảy lần nhân loại."
Thẩm Tinh Lê: "Thật là lợi hại."
Cao Tử Xuyên: "Vẫn có chỗ thua kém. Có điều công việc chủ yếu của Quỷ Nhãn là phân biệt khuôn mặt, những thứ này ngược lại cũng không gấp, sau này tất cả tính năng tụi anh sẽ từ từ nâng cấp."
Quỷ Nhãn bắt tay MC không muốn buông ra, dẫn tới toàn trường cười vang một trận, quả nhiên là giống như đứa trẻ 1 tuổi.
Cao Tử Xuyên nhìn ra sự nghi ngờ của hai người: "Chỉ là một cái tay của nó tụi anh liền thiết lập 16 cái DOF, đương nhiên là linh hoạt rồi."
Thẩm Tinh Lê thắc mắc hơi nhiều, chung quy không tiếp xúc với thứ này, nhịn không được hỏi: "Thế nhưng độ tự do nhiều, sẽ không gia tăng lượng công việc của nó sao? Nếu thời gian dài, không sợ không đảm nhiệm được sao? Hệ thống tản nhiệt thế nào?"
Cao Tử Xuyên cười nói: "Không có việc gì, trong người nó thiết lập hệ thống nước lạnh giải nhiệt. Có thể tiếp tục công việc."
...
Rất nhanh, Quỷ Nhãn lại bắt đầu "phần biểu diễn" của cô bé.
"Chào các anh chị, em tên là Quỷ Nhãn."
"Các anh chị đừng cười em nha, em vô cùng nghiêm túc đấy."
"Em phải cố gắng làm việc, kiếm tiền lương để đi học."
"Ôi, thế nhưng tiền lương của em còn phải trả tiền điện, mọi người nhớ nhường em một chút."
...
Bất kể MC trêu chọc cái gì, cô bé gần như là đối đáp trôi chảy.
Bởi vì cũng không hiểu rõ trí tuệ nhân tạo này, MC mời Ngôn Gia Hứa lên sân khấu tiến hành giới thiệu.
Anh đẹp trai, lại là ông chủ công ty, quản lý kỹ thuật mũi nhọn, đương nhiên là hấp dẫn sự chú ý của toàn trường.
Ngôn Gia Hứa không thích đối diện với ống kính, cảm thấy ít nhiều cũng có phần diễn, giới thiệu xong thì nhanh chóng xuống dưới nghỉ ngơi.
Không biết là do người thiết lập hay là thế nào, trận đầu, khách quý mà Quỷ Nhãn lựa chọn đối đầu lại là Hạ Thành Hàm.
"Anh trai, anh nhường em một chút nha."
Hạ Thành Hàm cười cười: "Đương nhiên là được, có điều anh cũng muốn nêu ra một yêu cầu."
"Anh nói đi."
Hạ Thành Hàm: "Nếu như anh thắng, anh muốn vào Quảng Thị, tiếp xúc với hạng mục."
Quỷ Nhãn khó xử, thứ khởi động chính là chương trình thông thường: "Em không biết."
Hạ Thành Hàm nhìn về phía Ngôn Gia Hứa.
Toàn trường ồn ào, hưng phấn là lần đầu tiên người máy đại chiến.
MC nói một vài lời, gây cười, thúc giục Ngôn Gia Hứa gật đầu, Ngôn Gia Hứa ngồi ở hàng đầu tiên của khu nghỉ ngơi, bị camera quét đên, nổi bật chiếu lên trên màn hình lớn.
Lạnh lùng đẹp trai, hiện ra sự trầm tư.
Năm giây sau, anh gật đầu: "Được."
MC: "Chuyện này vô cùng đặc sắc rồi."
Rất nhanh, bài thi bắt đầu.
Tất cả ba mươi bài hỏi đáp.
Trên màn hình chiếu phần giới thiệu cơ bản của hai tuyển thủ.
Quỷ Nhãn đúng 26 câu, Hạ Thành Hàm cũng là 26 câu.
Nhưng kết quả là Hạ Thành Hàm thắng.
Quỷ Nhãn cần nghe xong toàn bộ đề bài mới có thể đưa ra đáp án, bởi vì đầu óc cô bé mặc dù cường đại, xử lý số liệu rất nhanh, nhưng không có khả năng cảm tính hoặc là suy đoán của con người.
Hạ Thành Hàm, bởi vì cậu ta biết rõ kiểu đề của chương trình, đôi khi hoàn toàn không cần nghe hết đề bài hỏi cái gì liền có thể đoán được sau đó nói ra đáp án.
Cậu ta thắng bởi tốc độ nhanh hơn.
Quỷ Nhãn bởi vì thua cuộc tranh tài mà rũ đầu xuống, nói: "Em mệt rồi."
Cũng may cô bé vẫn còn cơ hội, trận quyết đấu thứ hai là một tuyển thú khác.
Lựa chọn hạng mục mà cô bé am hiểu, phân biệt khuôn mặt.
Cô bé cười tủm tỉm nói: "Em lại tốt rồi."
"Anh trai, anh nhường em một chút." Thủ tục thông thường.
Từ hai trăm bức ảnh khác nhau chọn ra ba mươi người trước màn hình.
Người đối chiến chính là một cao thủ hơn ba mươi tuổi.
Nửa tiếng sau, xác suất chính xác của Quỷ Nhãn đạt đến 100%.
Của đối phương là 96,666%.
Quỷ Nhãn thắng!
Thành công thăng cấp, có thể vào vòng tiếp theo.
Ngôn Gia Hứa đứng dậy, vỗ tay.
Tiếp theo, toàn trường sôi trào.
Tận mắt nhìn thấy, người máy, đánh bại con người.
Cao Tử Xuyên và Cốc Dương bọn họ càng là kích động ôm nhau, bị Ngôn Gia Hứa nhìn lướt qua lại ngồi xuống.
Thật ra trận thua Hạ Thành Hàm kia, bọn họ cũng không có bao nhiêu cảm xúc, bởi vì hiểu rất rõ trí tuệ nhân tạo, không cần cố chấp vào thứ không quan trọng.
Quỷ Nhãn đáng yêu ở chính giữa sân khấu nhảy lên, sau đó chạy về trong cửa lớn.
*
Ngày đầu tiên ghi hình, rất nhiều người vẫn chưa xem thỏa mãn, thật lâu không muốn giải tá đi. Nhưng Quỷ Nhãn đã tiến vào trạng thái ngủ đông rồi.
Hạ Thành Hàm đi xuống, nói với Ngôn Gia Hứa: "Anh nói phải giữ lời, dù sao anh cũng là tổng tài rồi."
Ngôn Gia Hứa nhíu mày rất nhỏ, nói: "Đương nhiên."
Ngày mai còn có một trận tranh tài. Vẫn chọn hạng mục phân biệt khuôn mặt như cũ, cô bé sẽ quyết đấu với một chuyên gia trinh sát hình sự.
Quỷ Nhãn đã đi nghỉ ngơi rồi, mấy chàng trai của Quảng Thị bỗng nhiên rất cao hứng, ầm ĩ muốn ra ngoài ăn cơm uống rượu.
Thẩm Tinh Lê vẫn đắm chìm trong chuyện người máy.
Cô nghĩ đến ba năm trước đây, ở tầng cao nhất của khách sạn Châu Tế, Ngôn Gia Hứa uống say, từ phía sau ôm lấy cô, cằm rơi vào sau gáy cô.
Chỉ về phía nơi xa nói chuyện.
Khi đó Quỷ Nhãn 1.0 là một đồ vật ngốc nghếch, tròn vo, chỉ biết phân biệt khuôn mặt, xác suất chính xác cũng không cao, những cái khác cũng không biết.
Hiện nay, cô một lần nữa nhìn những người này.
Lưu Chí Phong mở chai champagne, hưng phấn đong đưa, bắn ra tung tóe, khiến cho nhân viên phục vụ hết cách, nhưng lại không có cách nào ngăn lại, ai bảo khách bàn này trả tiền bao hết chứ?
Mọi người reo hò, ầm ĩ.
Không biết vì sao, đi trên đoạn đường này tới đây.
Cô biết sự tin tưởng vững chắc trong những năm này của anh, cùng với sự cố gắng, khắc khổ.
Hốc mắt phiếm hồng.
Ba năm trước ở khách sạn Châu Tế anh nói gì nhỉ?
A,
Là: Trách nhiệm ngày hôm nay, không phải của ai khác, mà là của thiếu niên anh đây.
Khi đó cô cảm thấy, một học sinh ngành kỹ thuật, hứng thú lên làm văn cũng rất kỳ lạ.
Còn có chút ngốc nghếch.
Hiện tại là tâm tình không giống vậy nữa.
Sự phát triển của khoa học kỹ thuật, không do những người này thì lại nhờ vào ai đây?
"Nghĩ gì thế?" Lúc Thẩm Tinh Lê xuất thần, bị người ta ôm eo một cái, trực tiếp bị kéo vào trong ngực.
Thẩm Tinh Lê quay đầu, tựa vào một bên khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng cọ cọ, bờ môi lướt qua đôi môi mềm mại, nở nụ cười.
Cô rất cao hứng, vì anh mà cảm thấy cao hứng.
Ngôn Gia Hứa nhớ đến chuyện ngày mai, không uống nhiều. Hơi mất tập trung, cô gái nhỏ bên cạnh đã uống đến mặt đỏ đến ngực.
Trong miệng lẩm bẩm, dán vào người anh.
"Tinh Tinh?" Anh vỗ vỗ khuôn mặt cô.
Thẩm Tinh Lê bị đánh thức, mở to mắt buồn cười nhìn anh, sau đó mặc kệ bên cạnh có người ngoài, hôn vào đôi môi đỏ kia một cái.
"Buồn ngủ à?"
Lại hôn một cái.
"Về không?"
Hôn thêm một cái.
"Em uống say rồi."
"Đúng." Thẩm Tinh Lê nói chuyện phiêu phiêu, giang hai tay: "Ôm em, em không đi được."
Ngôn Gia Hứa vô cùng cạn lời, trên mặt không có biểu tình gì bóp mặt cô: "Ai uống với cô ấy?"
Mấy người bị chất vấn giả mù, giả điếc, giả ngu.
Anh thờ dài, nhấc người lên, phẫn hận nói: "Cô ấy không thể uống rượu, vừa uống say liền con mẹ nó đức hạnh này."
Đám người: "..." Tôi nhìn cậu đau thương cũng thấy vui vẻ đấy!
"Ngày mai lại tính sổ với mấy người."
Sau đó ôm người rời đi.
*
Trở lại khách sạn.
Khuôn mặt Thẩm Tinh Lê màu hồng, thịt núc ních, nhấc ánh mắt mê ly lê.
"Tinh Tinh ngoan, đi tắm."
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên trợn to, nhảy ra một bước, nói: "Được!"
"Anh lấy quần áo cho em, đừng ngã."
Một giây sau, Thẩm Tinh Lê liền trực tiếp ngã xuống mặt thảm dày, mặt chạm đất, hu hu khóc lên: "Em ngã rồi, anh xem!"
Ngôn Gia Hứa ôm cô: "Đi tắm."
"Ta đã ngã rồi, anh còn bảo em đi tắm!"
"Vậy thì làm sao bây giờ?" Anh bất đắc dĩ hỏi.
Cô gái nhỏ vươn tay, muốn ôm một cái: "Anh tắm cho em."
"..."
Thật con mẹ nó uống say rồi. Anh nghĩ.
Một giây sau.
"Anh ơi anh ơi anh ơi..."
"Em lại muốn làm trò yêu gì?"
"Anh không cảm thấy, em uống say rồi, anh mới có cơ hội sao?"
Mẹ
Nó
!
Cởi người sạch sẽ, ném vào trong phòng tắm, áo sơ mi trắng trên người anh cũng dính nước nóng, dán vào trên người, mơ mơ hồ hồ.
Vừa tắm cho cô, vừa chậm chạp hôn lấy cô.
Động tác trong tay không ngừng.
Ánh mắt lại không dám nhìn.
Sau này Ngôn Gia Hứa kiêu ngạo nói cho người bên ngoài biết, Thẩm Tinh Lê là anh nuôi từ nhỏ đến lớn.
Người bên ngoài hỏi: "Nuôi thế nào? Một tay phân một tay nước tiểu, ăn cơm tắm rửa chùi đít?"
Thẩm Tinh Lê và Ngôn Gia Hứa liếc nhìn nhau, nói đúng một nửa.
Chẳng qua là lần đầu tiên tắm cho cô, là khi cô hai mươi tuổi.