• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chớp mắt một cái lại đến tết xuân, Thẩm Tinh Lê thi cuối kỳ xong, cùng bà nội thu dọn hành lý, đến nhà bố mẹ ăn tết.

Mấy năm qua đa số là Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng dẫn Thẩm Trí tới, nhưng năm nay Thẩm Vĩnh Long kiếm được chút tiền liền muốn dẫn một nhà già trẻ ra ngoài du lịch, từ sớm đã thông báo cho Thẩm Tinh Lê mang bà nội về.

Sau khi Trương Lỵ Lỵ biết, ngoài miệng nói năm nay bà cụ đi theo bọn họ cùng nhau ăn tết, chắc chắn cao hứng. Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể hưởng phúc của con trai lớn. Thật ra trong lòng lại nghĩ, một nhà già trẻ mấy người tính toán ngược lại chuẩn xác, bóc lột bà cụ nhiều năm như vậy, cho một chút ân huệ liền có thể thu mua lòng người. Tôi chăm sóc bà cụ nhiều năm như vậy cũng không thấy bà ấy có bao nhiêu yêu thương tôi.

Bà cụ Thẩm biết ý tứ của Trương Lỵ Lỵ. Lại là những vấn đề cũ nhàm tai, quả thực nói cũng nói đến nôn rồi.

Nói thẳng: "Tinh Tinh ở chỗ tôi, bố mẹ đều gửi phí sinh hoạt, không tốn bao nhiêu tiền của tôi, cô không cần phải lúc nào cũng nhắc nhở nhiều năm như vậy. Tiền lương về hưu của tôi cho Kiều Kiều cũng không ít, cô có muốn lấy quyển sổ tới tính toán không?"

Trương Lỵ Lỵ không nói nữa, bà ta thật đúng là sợ sau khi tính toán sổ sách thì sẽ tự mất mặt mũi.

Ngày mùng tá tháng chạp vừa qua, Thẩm Tinh Lê đưa đến Ngôn gia một nồi cháo mồng tám tháng chạp mà mình nấu, đưa cho bà nội Ngôn nếm thử, mặc dù bà ấy đã tuổi già sức yếu, gần như ăn không được đồ cứng gì.

Thẩm Tinh Lê nắm chặt tay bà cụ, ngồi xổm trước xe lăn của bà, nói vài câu dễ nghe, dỗ cho bà cụ vui vẻ.

Bà cụ Ngôn híp mắt cười đến không ngậm được miệng, sờ lấy đầu cô nói: "Đứa trẻ đáng yêu như vậy, bà thật sự rất thích."

"Tinh Tinh, tới nhà của bà có được không? Làm con cháu nhà bà là được rồi."

Thẩm Tinh Lê nói: "Cháu có phải là con cháu nhà bà hay không thì đều sẽ luôn luôn đối tốt với bà, hiếu thuận với bà." Cô khéo léo mím môi cười: "Dù sao thì cũng ăn nhiều cơm của bà như vậy không phải sao? Anh Gia Hứa sẽ không bỏ qua cho cháu." Lúc nói câu này, cô không nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần là đùa một chút.

Bà cụ Ngôn: "Cái miệng nhỏ này, thật đúng là biết nói, làm người khác yêu thích."

Thẩm Tinh Lê được lợi còn khoe mẽ: "Cháu không muốn nhiều người thích như vậy, bà nội thích cháu là được."

"Thích thích, thích cháu nhất."

*

Ngày hôm đó Ngôn Gia Hứa nghỉ ngơi ở nhà, công ty của anh cuối cùng nghỉ hai ngày trước khi tết đến, đại đa số nhân viên đều về rồi, có điều anh còn bận rộn, cùng với Cao Tử Xuyên, và từng thương nghiệp cung ứng, các cấp ban ngành liên quan ăn cơm.

Cao Tử Xuyên chỉ làm kỹ thuật, chuyện xã giao này hoàn toàn rơi xuống trên người một mình Ngôn Gia Hứa.

Buổi chiều hôm đó khi Thẩm Tinh Lê đi, anh say rượu chưa tỉnh, ngủ say sưa. Đợi cô đi vào phòng anh, người mới từ từ tỉnh táo lại, anh ấn chặt mí mắt mình, hừ nhẹ một tiếng.

Hai bà cụ còn ở dưới lầu, Thẩm Tinh Lê cũng không dám ở lại lâu trong phòng anh, chỉ nói: "Tết em về nhà mấy ngày, anh ở đây ngoan ngoãn đó."

Sắc mặt Ngôn Gia Hứa tái nhợt, hỏi: "Ngày mấy về?"

"Qua hết tết Nguyên tiêu?"

Sắc mặt anh khó coi, Thẩm Tinh Lê vội nói: "Sau mùng năm liền quay lại."

Cái này còn tạm được, anh vẫn không cao hứng, lại đưa tay sờ sờ tóc cô, vỗ bên giường nói: "Tới đây, cho anh ôm một cái."

Thẩm Tinh Lê đi tới, ôm eo anh, đau lòng nói: "Em cũng không quan được anh, nhưng anh thật sự muốn uống như vậy thì sẽ tráng niên mất sớm, em làm sao bây giờ." Thẩm Tinh Lê xưa nay không biết trách cứ ai. Lời nói vô cùng đáng thương, Ngôn Gia Hứa trong lòng khẽ động: "Không có lần sau, chỉ có lần này. Sau này anh ra ngoài ăn cơm sẽ mang theo trợ lý hành chính."

Thẩm Tinh Lê hài lòng.

Ngôn Gia Hứa còn nói: "Muốn quản anh thì nhanh chóng quay về."

"Biết rồi biết rồi."

Ngôn Gia Hứa ngồi dậy, hôn khóe miệng cô một cái, mổ xuống như chuồn chuồn lướt nước, Thẩm Tinh Lê sợ có dấu vết, giống như lần trước, đỏ lên rất lâu, vội vàng né tránh: "Em phải đi rồi."

Ngôn Gia Hứa xua tay: "Về sớm một chút."

Anh nhìn cô, trong lòng còn có chút khó chịu.

Thẩm Tinh Lê lá gan quá nhỏ, thật ra cô rất sợ nếu bà nội Ngôn biết mình và Ngôn Gia Hứa yêu đương thì sẽ không đồng ý, không thích mình nữa.

Cũng sợ người xung quanh biết bọn họ quen nhau, cô cũng chỉ mới vừa lên đại học năm nhất, người khác sẽ nghĩ Ngôn Gia Hứa thế nào, có phải đã âm thầm qua lại lúc cô vị thành niên rồi không? Em gái cùng mình lớn lên, sao có thể như vậy chứ?

Cô đứng ở cạnh cửa do dự một chút, vẫn không nói gì, đi ra ngoài.

*

Thẩm Tinh Lê đẩy hành lý xuống đường sắt cao tốc, Thẩm Vĩnh Long lái chiếc xe Mercedes năm mươi mấy vạn tới đón, cái xe này ông vừa mua năm nay, còn đang ở thời kỳ mới mẻ, đi vứt rác cũng phải lái ra ngoài, đàn ông năm mươi mấy tuổi, thích ra ngoài nổ đường, cảm thấy tự mình lái siêu xe, tâm tính vô cùng trẻ con.

Thẩm Tinh Lê thấy xe của Thẩm Vĩnh Long thì âm thầm kinh ngạc, ngược lại cũng không nói chuyện, ngoan ngoãn gọi một tiếng "Bố."

Ngược lại là bà nội nói: "Mua xe mới? Rất tốt."

Thẩm Vĩnh Long không biết là khích lệ hay là trào phúng.

Sau này Thẩm Tinh Lê mới biết được, vấn đề xe cộ này, bố mẹ đã cãi nhau một lần, Tằng Hồng muốn dùng số tiền đó mua xe bảy chỗ, như vậy thì người một nhà đi ra ngoài tiện hơn.

Thẩm Vĩnh Long nói: "Một nhà cũng không có nhiều người như vậy. Mua xe bảy chỗ thân thích khắp nơi tới mượn xe."

"Ý anh nói là anh của em?"

"Anh không có nói như vậy. Nhưng xe của anh tuyệt đối sẽ không cho bên ngoài mượn."

"..."

Lúc em trai A Lực chửi bậy với cô, Thẩm Tinh Lê chỉ cảm thấy thật là phiền, liền nói với cậu: "Chúng ta không cần phải để ý đến. Bản thân em học tập, sinh hoạt vui vẻ là được. Dù sao thì không ai nghe lời trẻ con chúng ta nói. Phí công."

Thẩm Trí: "Chị thật là hiểu biết."

Nhưng thay đổi lại nghĩ, Thẩm Tinh Lê không quan tâm chút nào đến việc bố mẹ cãi nhau, khác biệt một trời một vực với tâm thái của cậu. Mỗi lần hai vợ chồng cãi nhau, Thẩm Trí hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ lo lắng bọn họ ly hôn. Nhưng chuyện này dường như không liên quan gì đến chị.

Thẩm Tinh Lê có cách nhìn khác, bất kể là bố mẹ có ly hôn hay không thì cũng sẽ không thay đổi trạng thái cuộc sống của cô, bởi vì hai người này chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Hơn nữa, cô biết rõ, đại đa số trẻ con lo lắng bố mẹ ly hôn, thật ra chỉ có hai điểm.

Một, cuộc sống sau này của mình có phải không được bảo vệ.

Hai, bố mẹ có phải sẽ không tiếp tục yêu thương mình.

Cũng không phải thật sự có thể quan tâm bản thân bố mẹ sẽ như thế nào.

Ý nghĩ này ít nhiều có chút cay nghiệt vô tình, nhưng đây là suy nghĩ chân thật nhất của cô. Nói ra sẽ làm bố mẹ em trai đau lòng, cô quyết định đè lại vào trong lòng.

Dù sao thì một đứa trẻ thời gian dài thiếu tình yêu thương, đừng ôm suy nghĩ cô vẫn còn ngây thơ.

Nếu không thì chính bố mẹ quá ngây thơ rồi.

Một nhà năm người ăn xong bữa cơm, Thẩm Vĩnh Long và em trai ngồi ở trên ghế sô pha nghiên cứu ngày mồng hai tết đi đâu chơi, hội chùa hay là khu vui chơi.

Thẩm Tinh Lê lấy quần áo đi tắm rửa, Tằng Hồng muốn nhìn con gái thêm một chút, nhắm mắt theo đuôi đi theo, lúc Thẩm Tinh Lê đánh răng, dây chuyền hoa hồng vàng trên cổ rơi ra.

Giống với sợi dây chuyện mà nhân vật nữ chính trong phim Hàn Quốc Tằng Hồng xem. Trên cổ tinh tế trắng nõn của cô, vô cùng xinh đẹp. Tằng Hồng vừa cảm thán con gái thật là xinh đẹp, lại nghĩ tới, thứ đắt như vậy, cô làm sao mua được? Hai vợ chồng cũng không cho cô quá nhiều tiền.

Thật ra lần này Thẩm Tinh Lê quay về đều không mang theo đồ quý gì, Ngôn Gia Hứa giống như cưng chiều con nít, vui hay không vui thì lúc nào cũng thích mua đồ cho cô. Thẩm Tinh Lê cũng lo lắng quay về bị chất vấn, ví dụ như túi xách mắc đều để ở nhà bà nội, dù sao bà cụ cũng không biết.

Nhưng dây chuyền này là quà sinh nhật của cô.

Cũng không muốn lấy xuống.

Thẩm Tinh Lê chuẩn bị tắm rửa, Tằng Hồng không chút biến sắc lui ra ngoài đóng cửa lại.

Buổi chiều, cô ở phòng khách lướt video, Tằng Hồng đi ra trò chuyện với cô, hỏi: "Tinh Tinh có bạn trai rồi?"

Giọng điệu thật ra là khẳng định.

Thẩm Tinh Lê giương mắt, giả ngu theo thói quen, không khẳng định cũng không phủ định: "Cái gì?"

Tằng Hồng biết tính cách của cô, cô không muốn nói thì sẽ không hỏi ra được gì. Nhưng không yên lòng vẫn muốn hỏi hai câu: "Chuyện khi nào, là bạn học của con à?"

Thẩm Tinh Lê thẳng thắn nói: "Không phải."

Tằng Hồng cảm thấy rét lạnh, lời đồn liên quan tới con gái trường nghệ thuật ái mô hư vinh, sớm đã không còn mới mẻ.

"Đó chính là quen biết trong xã hội?"

"Mẹ nói quen biết trong xã hội là có ý gì?" Giọng nói của cô có chút không vui.

"Mẹ không có ý gì khác. Quan tâm lo lắng con."

Thẩm Tinh Lê nhếch môi, không muốn nói chuyện.

"Sau khi con về mẹ thấy con vẫn luôn nhắn tin Wechat. Còn có trang sức trên cổ con, điện thoại mới đổi cũng là bạn trai tặng à?"

"Con gái vẫn là ít nhận đồ của người ta, nếu không thì con biết người ta có mục đích gì không?"

Thẩm Tinh Lê: "Điện thoại là do con làm thêm mua được. Dây chuyền quả thật là bạn trai tặng. Nhưng tuyệt đối không phải như mẹ nghĩ. Con không bị ai mua chuộc cả. Con cũng không phải lúc nào cũng tiêu tiền của anh ấy, bản thân con có việc làm."

Tằng Hồng im bặt, trong lòng tự nhủ mình không nên nói rõ ràng như vậy.

Ngôn Gia Hứa giống như một bí mật, được cô cất giữ ở nơi sâu nhất.

Nhưng có người nói anh không tốt như vậy, ác ý suy đoán, cô cũng sẽ không đồng ý.

Thẩm Tinh Lê nói: "Con và bạn trai con, không nói đến là quan hệ chính thức. Nhưng cũng ở bên nhau rất nhiều năm, lúc con buồn lúc con vui, đều là anh ấy ở bên cạnh con. Anh ấy là người thân nhất của con."

Tằng Hồng sững sờ, hỏi lại: "Cậu ta là người thân nhất, mẹ thì sao?"

Thẩm Tinh Lê tự hiểu lời nói làm tổn thương: "Thật xin lỗi. Mẹ và bố dưỡng dục con lớn lên, con vô cùng cảm kích."

*

Buổi chiều Ngôn Gia Hứa rời giường, trêu chọc Thẩm Tinh Lê hai câu, nhét điện thoại vào túi, xuống lầu nói chuyện với bà cụ.

Răng lợi bà cụ Ngôn không quá tốt, lỗ tai cũng nghe không rõ lắm, Ngôn Gia Hứa rất kiên nhẫn trò chuyện với bà. Bà cụ đắp thảm phơi nắng ở ban công, cười tủm tỉm nói: "Tán gẫu với Tinh Tinh sao?"

"Đúng." Anh ôn hòa cười một tiếng, xoa gương mặt một cái.

Ngón tay khô gầy của bà nội đặt trên đầu gối anh, hỏi: "Tiểu Tinh Tinh bà cũng thích."

"Thật là khéo." Anh nhướng mày trêu đùa.

"Thích cỡ nào? Con bé đi nửa ngày cháu liền thối mặt ra nửa ngày."

Ngôn Gia Hứa bắt chéo hai chân, híp mắt nhìn mặt trời, tiện tay chỉ chỉ lồng ngực mình, nói: "Giống như chỗ này, thịt trong tim, bà nói xem thích cỡ nào?"

Bà cụ Ngôn cười: "Cưới về nhà, bà muốn ôm chắt trai."

Ngôn Gia Hứa: "Bà tỉnh táo một chút, cô ấy mới mười chín. Ôm chắt trai gì chứ."

Bà cụ thầm than một câu, tuổi tác chênh lệch lớn như thế: "Đều tại thằng cha cháu."

"Ha ha."

*

Tết xuân thoáng qua một cái, Thẩm Tinh Lê bị lôi kéo không thể quay về kịp thời.

Ngôn Gia Hứa lại bắt đầu công việc sớm, quay về làm một con trâu lao tâm lao lực. Quỷ nhãn ra mắt, sản phẩm tương quan gần như đồng bộ.

Buổi sáng mùng sáu, Cao Tử Xuyên nói với anh, hôm nay có công ty tên là Công ty Khoa học kỹ thuật Dương Khải cũng ra mắt sản phẩm phân biệt khuôn mặt tương tự.

Cao Tử Xuyên: "Có chút khéo. Thực lực không rõ ràng, nhưng cảm thấy là đối thủ mạnh có năng lực."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK