“Địa điểm đáp xuống rất tốt! Bọn quái vật muốn tiếp tục cuồn cuộn không ngừng tiến về Rogue Camp thì phải đi qua đường nối ngầm xuyên núi này. Chỉ cần chúng ta chặn lại con đường này, thì coi như chặt đứt quân đội của bọn chúng với đại bản doanh tại tu viện.” – John khoanh vùng khu vực hiện tại lại nói.
“Nếu như vậy, vấn đề còn lại là làm sau để mà chặn lại con đường xuyên núi này, nên nhớ là chúng ta chỉ có bảy người. Nếu như bọn quái vật phát hiện bị chặn lại ngay cổ họng, tất nhiên chúng sẽ cố gắng khai thông lại. Như vậy chúng ta sẽ đối mặt với nguy cơ bị giáp công từ cả hai phía.” – Trần Thịnh gõ gõ ngón tay lên tấm bản đồ trầm giọng.
“Thịnh nói đúng, chúng ta cần suy nghĩ thêm cách để giải quyết, chỉ với bảy người chúng ta là không đủ để cùng lúc chống lại cả hai phía tấn công. Mà chúng ta cũng không thể yêu cầu thêm người từ Rogue Camp. Họ cũng cần người phòng ngự nữa.” – Leo lúc này cũng rời mắt khỏi con Norbert tham gia thảo luận.
“Rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào? Cứ nhảy thẳng vô cái hang đó kiếm chỗ chặn đứng lại là xong chứ gì!” – Adam bản tính dã man phát tác, không hổ danh là Barbarian.
“Adam, chúng ta cần kế hoạch kĩ càng mới hành động được, không thể lỗ mãng như vậy, nếu không thì chúng ta thất bại chết trận là chuyện nhỏ, Rogue Camp thất thủ là chuyện lớn đó!” – John lúc này vỗ vai an ủi tên barbarian nóng tính này một cái.
Mọi người trầm mặc hồi lâu cùng tìm cách giải quyết vấn đề, tuy nhiên một lúc lâu cũng không có cách giải quyết nào hiệu quả cả. Rốt cuộc Trần Thịnh nói:
“Hay là chúng ta đơn giản là khuân đá lấp một khoảng trong hang lại, tạo thành một lối hẹp chỉ đủ cho một lần một con quái vật thông qua thôi, như vậy chúng ta có thể ung dung thoải mái thủ cứng tại chỗ đó.” – Trần Thịnh vừa nói vừa chỉ những khối dá đủ các hình dạng khắp Stony Field.
“Ý kiến hay đấy Thịnh! Nếu như vậy, dựa vào bản đồ đường nối ngầm trong tay chúng ta, chỉ cần tìm một lối đi mà bọn quái vật bắt buộc phải thông qua rồi thủ tại đó, chúng ta có thể khiến chúng không yên ổn đi qua đây được.” – John hai mắt sáng lên, bằng vào ý kiến của Trần Thịnh nghĩ đến một cách khác. Hắn bắt đầu chúi mũi vào tấm bản đồ khác đầy những hành lang chằng chịt.
“Tốt nhất là một lối đi, trên lối đi đó có một cái nhánh rẽ đến ngõ cụt. Như vậy chúng ta chỉ cần lẻn vào đến chỗ đó, đầu tiên vào trong thanh lý ngõ cụt, sau đó bắt đầu quấy rối quái vật đi qua. Như vậy chúng ta chỉ cần thủ vững lối rẽ vào ngõ cụt là được!” – Trần Thịnh cũng nhanh chóng hiểu được ý nghĩ của John, cũng bắt đầu tham gia tìm kiếm.
Mọi người nghe Trần Thịnh nói thì hai mắt sáng ngời, cũng tham gia vào chuyện tìm kiếm. Bởi vì hành lang ngầm xuyên núi rất rộng với vô số các hành lang nối tiếp nhau, nên chỉ riêng chuyện tìm địa điểm thích hợp đã ngốn của cả nhóm một ngày.
Mãi đến tối hôm đó, khi cả nhóm đã cắm một cái trại to để cả bảy người cùng ngủ một chỗ thì Natalie bỗng kêu lên: “Tìm được rồi! Mọi người thấy vị trí này thế nào? Bọn quái vật chắc chắn phải đi qua đường nối này và trên đường nối này có một nhánh đường cụt ngắn.” – Cô gái ít nói nhất trong nhóm lên tiếng là một chuyện bất ngờ với cả nhóm, và càng bất ngờ là cô gái ấy lại là người đầu tiên phát hiện ra vị trí cần tìm.
Nhìn vào chỗ ngón tay trắng như ngọc của Natalie đang chỉ, sáu cái đầu khác lập tức chụm vào. Chỗ đó là một đường độc đạo nối lại hai mạng lưới phức tạp ở hai đầu hành lang, đồng nghĩa bọn quái vật có đi như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng muốn qua được hành lang đường nối ngầm là phải đi qua con đường này. Ngay tại giữa con đường đó, lại có một nhánh rẽ, có điều nhánh rẽ này rất ngắn, ước chừng vài chục đến trăm mét là cùng.
Địa điểm như vậy là cực kỳ lý tướng cho việc phục kích đánh đoạn mất khả năng tiếp tế và chỉ huy tiền tuyến của bọn quái vật rồi.
“Rất tốt! Như vậy chúng ta thống nhất sẽ chọn chỗ đó là nơi chúng ta tử thủ, hiện tại mọi người nghỉ ngơi đi, giữ tinh thần ngày mai bắt đầu hành động. Nhiệm vụ gác đêm giao cho các triệu hoán vật của Thịnh và Leo.” – John rất có phong phạm của một đội trưởng lập tức đánh nhịp quyết định.
Mọi người cũng không có ý kiến gì, lập tức chui vào trong túi ngủ của mình chuẩn bị đánh một giấc tới sáng. Ngày mai, nhiệm vụ gian khổ này mới chính thức bắt đầu.
Bên ngoài căn lều, bọn khô lâu, golem, rắn độc, quạ đen, sói và tinh thần của Trần Thịnh và Leo trung thành và tận tụy tuần tra xung quanh.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng thì cả nhóm bảy người lập tức tỉnh giấc. Thu dọn lều trại, ăn bữa sáng, lận lưng bữa trưa với nước uống, cả nhóm bắt đầu hướng về cửa hang di chuyển.
Do vị trí của cả nhóm cũng không cách hang xuyên núi xa lắm nên đi chừng một giờ là cả nhóm đã thấy được một cái miệng hang thình lình xuất hiện dưới chân một dãy núi khổng lồ nằm chắn ngang giữa Stony Field và Dark Wood.
Dãy núi này cao không thấy đỉnh ở đâu, không biết làm thế nào tự dưng bọn chúng lại mọc lên nữa. Giữa một khu rừng và một thảo nguyên mênh mông bỗng dưng trồi lên một dãy núi, hoàn toàn chính là khác người mà.
Cửa hang khá là lớn, và hiện tại vẫn đang không ngừng có quái vật từ bên trong hang tuông ra. Nếu như không chặn lại chuyện này sớm thì Rogue Camp thất thủ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Chúng ta cần hành động nhanh lên! Mỗi giây phút chần chờ là càng có nhiều quái vật đang không ngừng chảy thẳng vào trong Stony Field. Cũng đồng nghĩa với các đồng đội của chúng ta tại Rogue Camp càng thêm nguy hiểm một phần.” – John vẫn luôn biết cách khích lệ tinh thần đồng đội, y như nghề nghiệp Paladin của anh ta.
“Được rồi, chúng ta không có khả năng lẻn vào với cái mật độ quái vật như thế này, vậy nên chúng ta sẽ mở đường máu từ đây vào đến thẳng vị trí cần đến. Chỉ cần đến được chỗ đó, là coi như nhiệm vụ của chúng ta đã đạt thành hết phân nửa rồi.” – Trần Thịnh cùng Adam cũng tham gia náo nhiệt.
Trần Thịnh bắt đầu bận bịu cho mọi người một ít ma pháp bô trợ, thì Leo và John cũng không hề kém cạnh khi cũng dốc hết sức mình để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp đến. Đứa con của Vua Địa ngục, cha con vô sỉ, mọi người cùng thưởng thức nào.