Từng mũi tên của Anna phóng ra đều là bách phát bách trúng. Không hề có một mũi tên nào bị lệch. Thậm chí Trần Thịnh còn phát hiện tất cả đều trúng chỗ hiểm: Mắt, cổ, tim. Đột nhiên Trần Thịnh rùng mình một cái, có một mũi tên cắm thẳng vào chỗ chân giữa của một con Wendigo. Chỉ thấy con Wendigo khốn khổ đó lập tức kêu gào thảm thiết, hai bàn tay to bự bụm chặt chỗ đó của nó ngã xuống đất, cả người co rúm lại như con tôm luộc luôn.
Đồng bạn của nó thấy vậy cũng không hề dừng lại, chỉ có điều thay vì hai tay vung vẩy la hét thì lại chuyển sang bụm chặt chân giữa hết trơn. Nhìn cứ như là hàng rào chắn đá phạt trong bóng đá ấy. Tư thế khôi hài như vậy làm cho khí thế của bọn chúng lập tức giảm súc đi rất nhiều.
“Bắn quá hay Anna!” – các cô gái vui vẻ hoan hô, khen ngợi cô nàng Amazon nóng bỏng. Có điều chẳng có thằng nào trong đội dám hé răng khen Anna một lời nào. Không đùa chứ, mặc dù là phe đối địch nhưng mà đều là nam tính với nhau, chắc chắn là cả bọn đang trong lòng chia buồn với con Wendigo xấu số đó. Nó giờ đã bị bạn bè của mình giẫm đạp không thấy đâu khi tiếp tục tiến tới rồi.
“Nova!” – John kêu lên. Nova lập tức phóng ra từng chùm ma pháp hoa lệ. Không đơn điệu như trong game, cũng không thể trách Bllizard được vì khả năng đồ họa thời đó như vậy là đỉnh rồi. Có thể nói trong các chiêu thức tấn công, ma pháp luôn luôn mang một vẻ đẹp kỳ bí và tráng lệ nhất. Từng chùm từng chùm tia lạnh phóng ra, Trần Thịnh cảm giác như là không khí xung quanh hắn đông lại.
Các Wendigo xung phong hàng đầu lập tức đều bị đông cứng hoặc chậm lại. Thậm chí một số con xui xẻo từ lúc nãy đã ăn mấy mũi tên của Anna thì cả người vỡ nát. Từng mảnh từng mảnh băng rơi đầy trên mặt đất, sau đó lập tức tan chảy thành nước. Cũng không biết lý do vì sao mà trong thế giới này thi thể của quái vật lập tức tan thành nước như vậy.
Tiếp theo là Trần Thịnh và Natalie, hai người cũng không hề giữ lại, toàn lực tấn công. Natalie phóng ám khí cũng rất mạnh, xem ra trước cấp 30, không có phân chia rõ ai chuyên sâu về lĩnh vực nào cả. Trên chiến trường nhiều biến hóa, mỗi thứ biết một chút dễ sống sót hơn là chỉ biết có một cái.
Trần Thịnh sử dụng các chiêu độc hệ và cốt hệ của mình cũng khá mạnh mẽ. Mặc dù hắn vẫn luôn rất thích chuyện mang theo một đám lính tráng đi đánh hội đồng, nhưng mà tự thân sức chiến đấu của hắn cũng không hề yếu chút nào. Đũa phép trong tay hắn bay múa, miệng lẩm nhẩm những câu thần chú tối nghĩa, Trần Thịnh đang thử nghiệm một thứ cực kỳ nguy hiểm với tất cả mọi người.
“Fiendfyre!” (Lửa quỷ) – Trần Thịnh hô lớn. Từ đầu đũa phép của hắn phun trào một ngọn lửa màu cam. Ngọn lửa như có sinh mạng của chính mình, biến hóa thành đủ thứ hình dạng, từ rồng đến phượng hoàng... Những con thú lửa vươn nanh múa vuốt lao về phía bọn Wendigo lúc này đã choáng váng với những gì đang diễn ra trước mắt.
Ngọn lửa nhanh như chớp nuốt lấy một con Wendigo đi đầu, bao trùm nó vào trong ngọn lửa hung dữ. Cả hai phe chỉ nghe thấy tiếng con thú kêu gào thảm thiết phát ra từ bên trong ngọn lửa trong giây lát rồi tắt lịm. Khi ngọn lửa một lần nữa bùng lên phóng đến con mồi thứ hai của nó, Trần Thịnh cảm nhận được ngọn lửa không hề yếu đi mà thậm chí còn mạnh mẽ hơn ban đầu một chút.
“Chẳng lẽ lửa quỷ thiêu đốt linh hồn nạn nhân của nó để tự lớn mạnh bản thân sao? Nếu như vậy nó diệt xong đám Wendigo này rồi thì mình cũng không có khả năng khống chế nó nổi nữa luôn rồi!” – Trần Thịnh đổ mồ hôi lạnh nói. Hắn vẫn luôn không tìm hiểu được kỹ càng về lửa quỷ nên vẫn không dùng đến. Lần này vừa sử dụng lần đầu liền xuất hiện điều khiến hắn càng thêm đau đầu về ngọn lửa này.
Lửa quỷ, Fiendfyre, là một lời nguyền rất ít phù thủy trong thế giới Harry Potter có thể sử dụng, càng ít người có thể điều khiển nó theo ý muốn được. Được xem như là một ngọn lửa bị nguyền rủa, lửa quỷ thường được các phù thủy xem như là một loại ma pháp hắc ám, mặc dù thực tế các thần sáng cũng có thể sử dụng được lời nguyền này.
Trong truyện, Crabbe đã gọi ra một ngọn lửa quỷ, nhưng không có khả năng khống chế được nó, khiến cho ngọn lửa nuốt trọn lấy Phòng cần thiết, bản thân hắn cũng chết trong đám cháy đó luôn. Trần Thịnh biết được uy lực của ngọn lửa này, và hắn thực sự rất cần một bùa chú tấn công như vậy. Đáng tiếc hắn vẫn không làm rõ được nó.
Ngọn lửa này rốt cuộc có phải là ngọn lửa địa ngục như lời đồn đại không? Hay là nó là một thứ sức mạnh huyền bí nào đó? Hay đơn giản hơn nó chỉ là một ngọn lửa được tạo nên thuần túy từ sức mạnh ma pháp?
Hiện tại Trần Thịnh có thể tạm thời khống chế được ngọn lửa này, và hắn cũng có khả năng dập tắt nó nếu muốn. Vậy nên hắn quyết định nên làm một thí nghiệm nho nhỏ trong lúc này. Thử xem ngọn lửa trứ danh của thế giới Harry Potter có thể đấu lại các quái vật đến từ địa ngục không?
Hiệu quả không đến nỗi tồi, mặc dù bị làm yếu đi rất nhiều do là hai thế giới khác nhau, lửa quỷ chỉ có thể tấn công lần lượt từng mục tiêu một. Nhưng mà với khả năng thiêu đốt linh hồn kẻ địch để mạnh lên, và thế giới này đến hiện tại chưa có ai biết cách dập tắt nó, thì độ nguy hiểm của lửa quỷ là không thể xem thường.
“Ồ? Hoàn toàn không nhận được kinh nghiệm?” – Lúc này Trần Thịnh phát hiện lượng kinh nghiệm của mình hoàn toàn không thay đổi, không tăng thêm dù chỉ là một điểm.
“Không lẽ toàn bộ năng lượng nhận được từ việc giết con quái đều đã bị lửa quỷ hấp thu, nên mình không nhận được bất kỳ kinh nghiệm nào?” – Trần Thịnh lập tức đưa ra một giả thuyết giải thích chuyện này. Và sự thật chứng minh, hắn đoán đúng rồi.
Vì lửa quỷ đã giết đến con Wendigo thứ mười rồi, hoàn toàn có thể dễ dàng nhận ra ngọn lửa đã mạnh hơn lúc vừa xuất hiện ít nhất là gấp đôi rồi. Trong khi đó Trần Thịnh một xu cũng không nhận được. Nơi ngọn lửa đi qua, thậm chí tro tàn cũng không lưu lại. Vậy nên rất dễ hiểu, tất cả năng lượng, vật chất, ngọn lửa đều đã hấp thu hết rồi.
“Tên này chơi nuốt kinh nghiệm! Vụ này không được, bầy Wendigo này là kinh nghiệm để mình lên cấp 15, đâu thể để tên này ăn hết một mình được!” – Trần Thịnh tức giận nghĩ. Hắn lại vung đũa phép lên, một loạt âm tiết khó hiểu vang lên, ngọn lửa đang hung hăng lập tức yếu xuống rồi biến mất không còn tăm tích.
Chuyện này diễn ra quá nhanh, từ khi ngọn lửa xuất hiện đến khi nó biến mất, chỉ mất chừng 30 giây, vậy nên đồng đội của Trần Thịnh vẫn còn đang trợn tròn mắt không biết chuyện gì vừa xảy ra. Họ chỉ biết được Trần Thịnh đồng đội của họ gọi ra một ngọn lửa thiêu đốt kẻ địch ngày càng mạnh, rồi sau khi giết được mười tên địch thì lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Mọi người làm cái gì vậy? Vẫn còn cả đống Wendigo để mọi người giết đó!” – Trần Thịnh lên tiếng đánh thức mọi người. Bọn Wendigo lúc này chỉ còn cách họ chừng hai mươi mét, nên mọi người lập tức không chần chờ, tiếp tục chiến đấu.
Cuộc chiến liền trở về với cách thức truyền thống của thế giới này, cận chiến phía trước chặn lại kẻ địch. Viễn trình từ phía sau điên cuồng công kích hỗ trợ cho các đồng đội cận chiến của mình. Trần Thịnh lại về vị trí giữa đội hình, vừa chỉ huy khô lâu binh chiến đấu,vừa phóng lời nguyền hỗ trợ chiến đấu.
Từng đội từng đội Wendigo xung phong liều chết đánh tới, tất cả đều biến thành từng bộ thi thể đầm đìa máu trên đất. À quên còn có một số bị biến thành tượng băng rồi tan thành nước nữa. Cửa hang chẳng mấy chốc đã thành một vũng lầy lội máu khiến cho việc di chuyển bắt đầu gặp khó khăn. Điều này hạn chế tốc độ di động và tránh né đòn đánh của Adam, John và Leo. Nhất là Natalie.
Natalie là một Assassin nên tốc độ di động đối với cô nàng là rất quan trọng, tuy nhiên hiện tại cô nàng cũng bị kẹt trong vũng bùn lầy dưới chân. Đã có hai lần đáng lẽ có thể dễ dàng né tránh được đòn tấn công của Wendigo nhưng Natalie lại bị kẹt chân trong bùn nên đành phải hứng trọn cú đánh.
“Chuyện này không ổn tí nào cả!” – Anna vẫn luôn rất thích cô bé sát thủ này nên thấy vậy cực kỳ lo lắng. Nàng bắt đầu tập trung chú ý vào Natalie, sẵn sàng bắn yểm trợ cho cô bé sát thủ nếu cô nàng rơi vào tình trạng tương tự.
Trần Thịnh thì khác, hắn phải chú ý quá nhiều vào đám khô lâu của hắn nên hắn không thể yểm trợ thêm cho ai cả. Hắn chỉ có thể giao chuyện hỗ trợ này cho các khô lâu pháp sư của mình. Có điều chỉ số thông minh của bọn chúng cũng không dám khen tặng.
Cuộc chiến đã kéo dài hơn hai mươi phút, và làn sóng Wendigo vẫn dường như vô cùng vô tận. Cả đội đã buộc phải lùi vào trong hang vì thực sự là cửa hang đã quá lầy lội không thể tiếp tục chiến đấu tại đó nữa. Trần Thịnh cho nổ mấy các xác, khi đó đúng là bùn đất cộng với máu thịt bay đầy trời. Thật lòng mà nói, đó là lần đầu trong đời Trần Thịnh làm một vụ “pháo hoa” văng tùm lum như vậy.