“Tiểu Hoàn, tay nghề nướng thịt của cô thật là cao đấy! Còn khả năng săn bắn của cậu cũng cực kỳ khá đấy A Phong!” – Trần Thịnh nói với hai người đang cùng hắn ngồi ăn bên cạnh đống lửa nói.
“Được phục vụ cho công tử là phúc phận của huynh muội chúng tôi!” – A Phong nghiêm túc nói.
Hai huynh muội này sau khi được Trần Thịnh giúp đỡ, ban đầu cứ ngỡ rằng hắn là tiên nhân nên quỳ lạy cảm tạ liên tục. Trần Thịnh mất sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục được hai người đó tin rằng mình không phải là tiên nhân, chẳng qua là có một số khả năng khác người mà thôi. Hai huynh muội họ cuối cùng lại đòi theo hầu hạ hắn để đền đáp ơn cứu mạng. Trần Thịnh cũng thấy không có gì sai trái, hắn không cần hai người đến đáp ơn cứu mạng, nhưng hắn muốn dạy hai người võ công ma pháp, để hai người trở thành phụ tá của hắn.
Vậy nên hai huynh muội thợ săn liền khăn gói lên đường cùng hắn bôn ba đây đó. Trần Thịnh cũng không dấu nghề, bắt đầu dạy hai người Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ, để cho họ vừa đi vừa luyện tập.
Chuyện dạy họ học võ cũng không phải chuyện đơn giản gì, đầu tiên hắn dạy hai người chữ Hán, rồi dạy huyệt vị, sau đó mới dạy đến cách tu luyện võ công. Huynh trưởng A Phong có vẻ tập võ giỏi hơn là muội muội Tiểu Hoàn, có điều Trần Thịnh không đặt mục tiêu họ phải thế nào, hắn chẳng qua là thấy có duyên nên mới nhận hai người đệ tử này dạy dỗ mà thôi.
Bây giờ là một tháng sau lần gặp nhau đầu tiên đó rồi, cơ bản là hai huynh muội đã nắm được khá rõ các huyệt vị, chữ Hán thì còn phải học thêm dài dài. Vậy nên Trần Thịnh cũng đã bắt đầu dạy hai người võ công rồi. Nói chung là ba người cũng rất thong thả, vừa đi dạo khắp nơi, vừa học võ.
Thật ra Trần Thịnh còn đi tìm mục tiêu để hút nội lực nữa, Bắc Minh Thần Công chỉ mạnh nhất khi phát huy được khả năng hấp thu nội lực của người khác mà thôi. Vậy nên Trần Thịnh không ngừng đi dạo khắp nơi để tìm kiếm mục tiêu cho mình. Mạnh quá, có trên năm năm nội lực, hắn đánh không lại, cũng hút không nổi. Yếu quá, thì lại không có nội lực để mà hút.
Hai tháng sau...
Hôm nay là ngày may mắn cho Trần Thịnh, vì sao ư, không phải là hắn trúng số 71 tỷ, mà là hắn gặp ăn cướp.
“Hừ, các ngươi khôn hồn thì giao hết tiền bạc ra cho ta! Còn nữa, giao luôn tiểu mỹ nữ đó ra luôn. Làm ta vui vẻ sẽ tha cho các ngươi một mạng!” – một tên đại hán cao hai mét, cả người như một ngọn núi nhỏ, trong tay cầm một cây đao khổng lồ chặng đường bọn Trần Thịnh lại nói.
Trần Thịnh không nhiều lời, rất đơn giản xông lên, hai tay nắm lại thành nắm đấm, như muốn đấm thẳng vào mặt tên cao to đối diện kia.
Tên giặc cướp này cười hô hố chế giễu Trần Thịnh ngu ngốc, định dùng tay không đấu với đại đao sao? Tên này thần kinh là cái chắc rồi. Chỉ có điều một cái chớp mắt sau đó, hắn đã không thể động đậy được nữa.
Bùa choáng vẫn là bị yếu đi, nhưng thừa sức khiến cho đối thủ bị choáng váng mất vài phút. Đối với Trần Thịnh đang hết tốc lực lao đến đối thủ mà nói, đừng nói vài phút, vài giây thôi cũng đã quá đủ để hắn giải quyết tên to con này rồi.
Bàn tay Trần Thịnh nắm lấy đan điền của tên giặc cướp to con, vận lên Bắc Minh Thần Công, bắt đầu hút đi nội lực trong cơ thể tên cướp cạn. Tên này vậy mà lại là một cao thủ nhỏ, trong người có đúng năm năm công lực. Trần Thịnh không nhận ra nội lực này là nội lực của công pháp gì, nhưng mà hắn rất thỏa mãn, rốt cuộc cũng có cái mà hút.
Chỉ mất có năm phút, Trần Thịnh đã hút khô năm năm công lực của tên giặc cướp, hắn cười tươi rói buông tên giặc cướp lúc này đang cực kỳ khủng hoảng nhìn hắn. Cảm giác bị nhìn như vậy không được tự nhiên cho lắm, Trần Thịnh nói:
“Niệm tình ngươi chưa làm gì chúng ta, ta chỉ phế bỏ võ công của ngươi mà thôi. Từ nay liệu hồn mà tu tâm dưỡng tính làm ăn lương thiện, nếu không thì không cần đến ta, tự nhiên ắt gặp báo ứng!” – Trần Thịnh nói xong rồi thì mang theo A Phong và Tiểu Hoàn bỏ đi, để mặc tên giặc cướp vẫn còn suy yếu nằm một đống ở đó.
“Công tử, vì sao công tử không giết hắn?” – A Phong hỏi – “Thứ nhất, ta chưa từng thấy hắn làm chuyện cùng hung cực ác, thứ hai ta đã phế đi võ công của hắn. Như vậy cho hắn một bài học, để hắn có cơ hội làm lại cuộc đời cũng là một ý hay. Ta không nhân từ đến mức bất kỳ ai cũng cho cơ hội quay đầu là bờ như Phật tổ, nhưng cũng không thuộc dạng tàn độc giết người không ghê tay.” – Trần Thịnh đơn giản giải thích.
“Công tử dạy phải!” – A Phong khom người nói. Thực ra Trần Thịnh cũng chưa từng giết người, mặc dù trong thế giơi Diablo, hắn đã tắm máu rất nhiều lần, nhưng đó là máu của những con quái vật đáng chết. Còn đây là một người, một đồng loại, tất nhiên nếu như hắn thuộc dạng giết người không ghê tay, Trần Thịnh cũng rất sẵn lòng vì dân trừ hại. Nhưng mà ai chúng ta cũng nên cho một cơ hội sửa sai chứ, đúng không nào?
Trần Thịnh quyết định chọn một hang núi làm điểm dừng chân ở tạm của cả nhóm. Hắn đã hút no năm năm nội lực rồi, giờ là lúc hắn cần tiêu hóa hết năm năm nội lực này để có thể vận dụng nó suông sẻ mà không sợ bị hậu hoạn gì.
Thế là đoàn người Trần Thịnh tạm dừng chuyện tiếp tục ngao du thiên hạ mà ở lại một hang núi vô danh này. Trần Thịnh hàng ngày ngoại trừ luyện hóa nội lực trong người ra, cũng chỉ có việc chỉ dạy hai người A Phong và Tiểu Hoàn võ công cùng với chữ viết văn hóa mà thôi. Hắn cung không muốn học trò của mình chỉ biết võ không biết gì khác.
Hai người A Phong và Tiểu Hoàn từ nhỏ lớn lên trên núi, lễ nghi, văn hóa, chữ viết đều không được dạy. Giờ gặp được một người thầy như Trần Thịnh, sẵn sàng dạy cho họ những thứ mà chỉ nhà giàu mới có thể học được, tất nhiên là vui sướng vô cùng, rất ra sức mà học tập.
Một năm sau...
Tính danh: Trần Thịnh. Nghề nghiệp: Vô hạn giả. Cấp 14 exp 50455/2500000.
Sức mạnh: 50 (132).
Nhanh nhẹn: 50 (132).
Thể chất: 130 (267). Máu: 130 (267). Thể lực: 130 (267).
Tinh thần: 70 (477). Ma lực: 70 (477). Trong ngoặc là chỉ số nếu hồi phục hoàn toàn, hiện tại Trần Thịnh đang bị tổn thương tinh thần lực nên bị giảm xuống thấp. Còn chỉ số thân thể là do đây là thân thể ban đầu của Trần Thịnh được chủ thần tái tạo lại nên vẫn chưa khủng như cơ thể trước.
Nội lực: 60/60.
Bắc Minh Thần Công cấp 2: Nội công tâm pháp cao cấp, đi theo nguyên lý trăm sông đổ về một biển, có thể dung nạp tất cả các loại nội lực khác và chuyển hóa thành Bắc Minh Thần Công nội lực. Hiện tại có thể tối đa chứa đựng mười năm công lực, chuyển hóa hết cần tiêu hao một năm.
Lăng Ba Vi Bộ cấp 2: Khinh công cao cấp, bước đi như bay, không cần tiêu hao nội lực để thi triển, thậm chí còn có thể sinh ra nội lực không ngừng. Hiện tại có thể mỗi phút sinh ra nội lực bằng 2% tổng nội lực trong cơ thể.
Hấp thu hoàn toàn năm năm công lực khiến cho thực lực của Trần Thịnh tăng vọt. Hắn hiện tại chỉ còn thiếu các chiêu thức võ công là chưa có thôi, còn sức lực, chắc có lẽ bằng vơi mấy tên đệ tử bình thường trong những môn phái lớn rồi.
Một điều quan trọng là theo như chủ thần cung cấp tin tức thì khi nội lực của hắn nhiều hơn trăm năm, lúc đó hắn bắt đầu có thể dùng nội lực chữa trị dần tổn thương của mình. Điều này đồng nghĩa với việc khi nội lực của hắn đạt trăm năm, hắn sẽ phục hồi hoàn toàn sức mạnh, và sẽ mạnh đến mức vô địch thế giới này luôn.
“Hê hê, đến lúc đó ku nào láo với anh, anh cho một mồi lửa quỷ thiêu rụi hết!” – Trần Thịnh cười dâm nói. Lúc đó tinh thần lực của hắn chắc chắn là đủ mạnh để có thể khống chế lửa quỷ theo ý muốn của mình rồi. Như vậy thì cũng có thể quay lại thế giới Diablo để mà cứu ra Hermione và Elize các nàng ấy rồi.
Một năm qua A Phong và Tiểu Hoàn cũng đã tiến bộ rất nhiều. Hai người giờ đã có một năm nội lực trong người, xem như là bước vào hàng ngũ những người tu luyện, mặc dù là chỉ mới bước chân vào ngưỡng cửa mà thôi, quảng đường cần đi còn xa lắm lắm.
Do đã tiêu hóa xong xuôi nội lực hút được, nên giờ Trần Thịnh lại mang theo hai người đệ tử của mình, tiếp tục hành trình hút hết nội lực trong thiên hạ của mình.
Ba người chủ yếu là đi đường núi, ngủ dã ngoại, ít khi vào trong các thành trấn vì bản thân cả ba cũng không có tiền. Thú săn được, A Phong đều lột da, thỉnh thoảng vào thành bán lấy tiền mua một số thứ cần thiết như quần áo vải vóc, ba thanh kiếm cho ba người trang bị, muối ăn... Nhưng hôm nay khi vào thành thì mọi chuyện đã không đơn giản rồi.