Mục lục
Duyên Số Gặp Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một buổi sáng chủ nhật, vừa bước chân ra trước nhà thì thấy hai ông bạn đi xuống đầu ngõ hẻm, mặt mày lém lỉnh, thấy từ xa cũng đã buồn cười rồi. Hai người đến nắm lấy tay tôi và kéo tôi đi theo ra chùa, có một chuyện bí mật chờ ở đó.

Khi đi đến chùa thì thấy thêm một ông vua quậy đang tẩn tẩn mát mát, mặt bơ phờ, nói không nên lời, không có ai thấy mà nhịn cười được đến cả sư thầy chủ trì và chú tiểu trong chùa. Không cần hỏi cũng biết là đêm qua có con ma nào nó đuổi bóp mũi cho mới nằm xùi lông xùi tóc ở chùa đến giờ. Sáng nay ăn mấy cái đạp của chúng tôi nữa mới tỉnh. Một lát sau tỉnh táo rồi bạn mới kể cốt chuyện xẩy ra đêm qua:

- Một làng cũng cỡ gần 1 km xa chùa rộng bao la, vòng quanh chùa vẫn còn đường đất đỏ chưa có trải nhựa, cây cối um tùm, đèn đường thì thiếu nên tối mịt mờ, đang làm lễ hội vọng vang tiếng nhạc từ xa đến nơi tôi đứng ở trước rạp cinêma, như có gì cuốn hút hay gọi tôi với bóng em gái xinh đẹp trong bộ truyền thống Lào ngập đầy chùa.

Dạo bước hóng gió đêm thì cũng 15 phút, rồi tôi cất bước tà tà đi chơi lễ hội một mình. Tiếng nhạc, tiếng người trong lễ hội như đến gần từng bước. Gần nửa tiếng thì tôi đã tới trước chùa lễ hội, ngó vào trong chùa, sập bán bánh thức ăn truyền thống rải rác khắp sân chùa. Tôi bước vào đứng coi nơi ban nhạc trước, ngó rất là đẹp mắt với bộ truyền thống và cách múa dân gian người Lào lâu lâu mới được thấy. Một lát tôi tiếp bước chân đi coi từng nơi trong chùa, tôi thấy hơi mệt vì quá đông đúc người chen chọi nhau đứng coi, hình như người cả nửa thành phố nhỏ đổ về nơi lễ hội đêm nay vì cũng là ngày cuối tuần, nhưng bên ngoài của phiá hàng rào chùa đó thì vẫn im lặng vắng bóng người trên đường đất đỏ hoang thưa chìm trong cảnh đêm.

Hơn một tiếng trôi qua hình như cái bụng tôi nó đòi hỏi, muốn được bánh trái một chút cho ấm bụng. Tôi tìm kiếm cái sập bán bánh nào xa xa đám đông để ngồi ngó vào cho thấy cảnh trong chùa sáng khắp nơi với ánh đèn lễ hội. Rồi một sập bán bánh ở cuối chùa sát bụi chuối trước hàng rào chùa, nơi đó ánh đèn không sáng sủa gì mấy, 3 cái bàn với mấy cái ghế vòng quanh mà không có ai ngồi cả. Tôi nghĩ: chắc về khuya rồi nên khách ngồi ăn uống cũng giảm xuống, chỉ còn cái đèn dầu nhỏ nhỏ mờ mờ trên mỗi bàn thôi. Khi tôi đi gần đến thì thấy một cô em gái tóc buông xõa đứng trước bụi chuối ngó thẳng vào lễ hội, xa cái bàn ngồi cỡ 5 thước. Trong lòng tôi nghĩ: cô đến một mình sao? không có bạn đến chơi lễ hội chùa chung? sao lại đứng ở nơi tối tối một mình như vậy? ngó cô rất là gọn gàng và đẹp gái với bộ trang phục Lào, thôi chắc hôm nay mình có bạn gái rồi. Trong lòng rất là hào hứng, đi tới nơi cô đứng và nói:

- Chào cô, đêm nay tôi cũng đến chùa thăm lễ hội một mình, rất vui vẻ khi được gặp cô làm bạn. Giờ đã về khuya, thời tiết thì nóng hổi, tôi hơi đói bụng và khát nước, mời cô lên bàn trước mặt đó ngồi đi, tôi đi mua 2 chai nước ngọt và một chút bánh cho ấm bụng đêm.

Nói xong thì tôi quay lưng vào cô, đi tới sập bán thức ăn.

Sập bán thức ăn đó có 2 người thì một lại là cô bạn học chung lớp, với mẹ cô là người ở làng đó, nhà cô ở bên cạnh chùa đang lễ hội.

Khi tôi mua xong quay lại thì cô đã ngồi ở cái bàn cuối cùng quay lưng vào bụi chuối. Tôi để một chai nước ngọt với gói bánh chuối xuống trước mặt cô và mời cô ăn. Tôi quay mặt lại thì thấy cô bạn bán bánh ngó vào tôi chằm chằm như có gì thắc mắc. Bụng đang đói mặc kệ ai ngó thì ngó thôi, tôi ngồi xuống vừa ăn ngó lễ hội phía đằng trước, vừa làm quen với cô đang ngồi bên cạnh. Tôi nghĩ là thiên nhiên thôi cô ít nói năng chỉ gật đầu nhè nhẹ vì mình mới gặp nhau lần đầu tiên. Cô ngồi ngó về đằng lễ hội, ít khi thấy cô ngó về phía mình. Cô thật là đẹp gái, mới thấy lần đầu sao trong lòng mình thấy quá mến vậy, tôi hỏi:

- Xin lỗi cô tên gì để lần sau có khi đêm mai vì chùa vẫn còn lễ hội thêm 2 đêm nữa khi gặp còn biết gọi nhau? nếu ngày mai cô đến thì cô đến sớm hơn hôm nay và gặp nhau ở chỗ này thêm?

Cô ngó thẳng vào trong chùa gật đầu nhè nhẹ, cũng chẳng quay mặt lại với tôi, với tiếng là:

- Ny.

- Tôi cám ơn và nói tiếp:

- Đêm nay đã quá khuya rồi, lễ hội chùa cũng đã thưa thớt người, ban nhạc đã ngừng chơi. Cô có về không tôi cũng dạo bước đưa cô về luôn?

- Cô gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi cái bàn ngồi.

Cả 2 người đi ra khỏi cổng chùa, đi về phiá bên phải con đường đất đỏ vắng vẻ nhà người, cây cối đang ngủ im lặng trong đêm. Tôi cao 1.70 m, còn cô thì cũng hơn vai tôi một chút chắc cũng hơn 1.50 m. Trong lòng tôi, Ny thật là ít nói năng hay đùa giỡn, ngó thật là dễ thương. Xa chùa cỡ 100 thước thì tất cả im lặng vì ban nhạc đã nghỉ rồi. Bây giờ đằng trước thì thấy lạ vì tiếng chó sủa và tiếng hú như kéo dài hai bên đường, nhiều con chó còn sủa thẳng vào 2 người đang đi bộ.

Tôi nói than vui bên cạnh cô:

- Mấy con chó này nó nghĩ tôi là ma sao đây, mà kéo nhau sủa cả bầy luôn vậy.

Tôi quay ngó cô thì cô mỉm cười và khi tôi quay mặt lại thì nghe tiếng:

- Anh có sợ ma không?

Tiếng thật là nhẹ nhàng, chậm chậm và lạnh lùng. Tôi nghĩ trong lòng và cười nhè nhẹ:

- Đi đêm với bạn gái lại nói là mình sợ ma thì quá xàm rồi, còn gì mà tán gái. Người Lào hay có câu nói mỉa mai “nếu sợ ma thì chui vào trong váy em mà trốn”. Tôi sợ được câu nói đó thẳng vào cái đầu luôn, nên tôi trả lời hơi nổ một chút trong khi mình là một ông vua sợ ma nhất thế gian luôn.

Tôi trả lời cô:

- Ma có gì mà phải sợ! Tôi gặp ma luôn luôn mà chẳng bao giờ tôi sợ hết cả! Tôi cũng muốn sợ ma một lần thử xem mùi vị nó thế nào?

Vừa nói tới đây thì: Mấy con chó mà mình đã đi qua rồi chúng nó cứ theo sau vừa sủa vừa hú dài cơn luôn trên quãng đường vắng, còn bao nhiêu chó ở đằng trước thì chạy ra đường quay mặt lại sủa như đang đón 2 người chúng tôi đi đến.

Đêm nay đưa tiễn một cô bạn gái mới quen biết vừa đẹp nữa về nhà. Trong lòng tôi thì lẩm bẩm khấn trời khấn phật lung tung beng vì đêm nay thấy lạnh cột sống, bầu không khí quá lạ, cầu khấn đừng có gặp con ma nào nghe để khỏi mất mặt anh hùng, đến nỗi quên cả chuyện trò hay quay lại ngắm cô đi bên cạnh luôn. Sao như mình đang đứng bơ vơ một mình trong nghĩa địa vậy? những chân lông khắp thân thể như mọc lên từ bao giờ, hai mắt ngó lia lịa, chỉ thấy mấy con chó quay thẳng vào mình mà sủa không ngừng. Bên cạnh phía em gái đi bên đó sao lạnh thế? Rồi tiếp theo là tiếng cười nhè nhẹ híc híc híc, như tiếng đó đang bay lơ lửng trên đầu mình, như có gì mà làm cho tôi bất thình lình đạp thắng xe dừng tại chỗ. Tôi muốn quay mặt lại bên cô hình như rất là khó, rồi tiếng cười thêm một chặng híc híc híc nữa. Tôi cố cái can đảm từ ngày sanh tháng đẻ đến bây giờ, ngẩng đầu lên chậm chậm theo tiếng cười đó thì tiếng đầu tiên thoát ra: Mẹ ơi, tổ tiên, ông bà ông vải ơi, mùi vị đó nói thế nào nó mới đúng đây? Cô đi bên cạnh đó cao bằng nửa cây dừa. Ánh trăng rằm đang sáng, ngó lên tóc tai cô nó tung ra chỉ thẳng khắp nơi, mặt cô với ánh trăng thì tím hơn quả cà tím luôn, theo với tiếng cười rợn hồn nhè nhẹ không ngừng.

- Eo ơi, quần áo tôi như nó không chạm vào thân luôn, không phải gai ốc đâu chắc chắn là gai quả sầu riêng mới đúng. Đầu tóc nghe tiếng phụp một nhát nó chỉ ra tứ phía như quả chôm chôm. Mặt tôi tê chắc nó trắng như thịt gà luộc vậy, đôi dép lào với quần áo tôi nếu tụt ra khỏi thân tôi chắc nó chạy mỗi người một đường trước tôi rồi. Trời ơi tất cả tối mịt luôn, quên cả họ tên ngày sanh tháng đẻ, quên cả đường về nhà, chỉ man man nghe tiếng chú tiểu và tiếng tụng kinh. Sáng ra vẫn còn đánh bò cạp, đánh tôm, mới biết là đêm qua mình đã chạy vào chùa luôn.

Nghe kể xong chuyện, cả 3 người chúng tôi mới rủ bạn dạo bước đến chùa lễ hội chơi cho tỉnh vì ban đêm chúng tôi không được đi.

Ông bạn bị ma dọa trả lời ngay luôn:

- Trong lòng đang muốn nói câu này vì muốn gặp hai mẹ con bán bánh đêm qua, để hỏi han vài lời thắc mắc trong lòng. Đêm qua lúc mình mua bánh và ngồi với cô lùn đó, người ta ngó mình chằm chằm và nói gì nhau rồi lại ngó tiếp cho đến khi mình đứng lên về.

Rồi 15 phút sau thì cả 4 người đến cổng chùa đang lễ hội. Ban ngày thì người không có đông đủ mấy, cô bạn thấy chúng tôi trước và cô giơ tay vời gọi lớn tiếng luôn. Cả 4 người lẹ bước tới chưa được chào gì thì cô nói:

- Coi cái mặt còn bơ phờ có đáng đời chưa? gặp ma đêm qua phải không? Anh mua thức ăn cho 2 người mà em thấy trên bàn lại chỉ có một mình anh ngồi, anh có biết không khi anh đi rồi em dọn bàn thì thấy bánh nó nhẽo như bị ma vầy, rồi chai nước ngọt có mùi hôi luôn, mẹ em nói như vậy là ma ăn đó. Rồi khi về có gì nữa không kể cho em nghe. Chuyện ngồi ở bàn kia đêm qua thì em biết rồi….

Nghe 2 người vừa kể vừa nói chuyện. 3 người chúng tôi đứng đó nghe cười đau cả bụng. Nghe ông bạn bị ma dọa than thở:

- Trên đường về tại sao tôi không nghĩ ra chút nào cả là: Cô cao bằng vai tôi thôi mà, trong lúc đi bộ chuyện trò, mỗi lần tôi quay về phiá cô hay ngắm cô hình như cô cao lên dần dần. Lần cuối trước khi lạnh lùng với tiếng chó sủa đó thì mặt cô cao hơn đầu mình một chút, tôi nhớ cả nét cô mỉm cười mà. Sau khi hoang mang với tiếng chó sủa lạnh lùng, quay lại thì cô đã cao bằng nửa cây dừa rồi. Tôi mang theo có hai chân thôi, nếu tôi biết sẽ gặp ma tôi mang theo cả chục cái chân để chạy cho lẹ…

Cô bạn bán bánh với mẹ cô ngó mặt tôi bơ phờ vẫn còn tái mét dễ thương là cười chết luôn.

Sau khi trò chuyện với cô bạn thì tôi đã hiểu đêm qua tôi đã gặp ma lùn. Một lát thì chúng tôi chào cô bạn với mẹ cô và cả 4 người đi về, vừa nói vừa đuổi đá đít 3 đứa chúng tôi, vừa đổ thừa:

- Nếu có 3 đứa chúng tôi đi theo đêm qua thì ông tướng quậy sẽ không gặp ma lùn.

Chuyện đến đây cũng đã hết. Chào.

viết xong 10.05.2019

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK