- Ba đứa các ngươi lại đây! - Kỷ Vương nhìn Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên rồi nói.
Thấy tên mình được điểm danh Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên liền chầm chậm chạy về phía Kỷ Vương vừa gọi " ông " với khuôn mặt có biểu cảm " không hề tình nguyện ".
Các nàng lúc đầu cũng không hiểu vì sao đám Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên nhìn thấy Kỷ Vương lại gọi là " ông ", rõ ràng Kỷ Vương nhìn rất trẻ mà nên các nàng liền hỏi ba đứa nhóc sao lại gọi như vậy.
Hồi ức...
Đám Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên đang chơi đùa thì các nàng gọi lại.
- Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên lại đây nào! - Y Vân mỉm cười dịu dàng nói.
Ba đứa nhóc liền chạy lại phía các nàng vừa kêu " mẫu thân, mẫu thân! ".
- Ngoan! - Nhiên xoa đầu Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên mỉm cười nói.
Ba đứa nhóc liền cười tít mắt nhìn mà cưng muốn xỉu. (~ ̄▽ ̄)~
- Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên sao các con lại gọi Kỷ Vương sứ giả là ông? - Thanh mỉm cười nhưng ba đứa nhóc hỏi.
- Vì ông ấy rất rất là nhiều tuổi hình như mấy vạn tuổi rồi đó mẫu thân! - Uyên Uyên cười tươi nói.
- Mấy... mấy vạn tuổi? - Hoan Điệp kinh ngạc nói.
- Vì sao chúng ta không biết gì hết mà các con lại biết! - Thu Tâm cười ngượng nói.
- Vì ba đứa con đều là linh vật mà, thứ bọn con biết thì nhiều lắm! - Đồng Đồng mỉm cười nói.
- Rõ ràng nhìn rất trẻ mà thế mà đã mấy vạn tuổi! - Hoan Nhi gãi đầu nói.
- Mẫu thân đừng bị vẻ ngoài của ông ấy đánh lừa, haha! - Bảo Bảo nói xong rồi cười lớn.
Nghe thấy điệu cười của Bảo Bảo các nàng thì đen mặt lại, đến đồ nhi cũng không biết sư phụ bao nhiêu tuổi " thật mất mặt quá! ".
Kết thúc hồi ức.
- Ta thấy ba đứa các ngươi đã không tình nguyện thì không cho ba đứa các ngươi vào trận pháp nữa! - Thấy vẻ mặt không tình nguyện của đám nhóc Kỷ Vương liền làm mặt lạnh như băng nói.
- Đừng mà, đừng mà bọn cháu rất tình nguyện - Bảo Bảo liền làm nũng nói.
- Ông là người đẹp nhất không hề già! - Uyên Uyên cười lấy lòng nói.
- Đúng vậy đúng vậy! - Đồng Đồng gật đầu phụ họa nói.
Nghe thấy vậy mọi người đều cười lên.
- Được rồi, một lúc nữa bày trận kiếm đặt ở đâu thì ba đứa các ngươi ngồi cạnh kiếm của mình! - Kỷ Vương xoa đầu Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên nói.
- Có thể khi các ngươi vào mộng cảnh sẽ gặp tâm ma của mình một lần nữa, phải cẩn thận lần này sẽ rất khó khăn! - Kỷ Vương nhìn các nàng nói rồi nhìn ba đứa nhóc.
Xong đám Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên cũng nháo với Kỷ Vương khiến ai cũng vui vẻ. Cũng nhân lúc mọi người không chú ý Thanh và Nhiên thì thầm với nhau.
- Tâm ma của mình không biết lần này là tâm mà của chúng ta hay của cơ thể này nữa! - Thanh thở dài nói.
- Nếu là tâm ma của cơ thể này hai chúng ta giải quyết sẽ dễ dàng hơn! - Nhiên cười nhạt nói.
- Kỷ Vương nói lần này rất khó, nếu là của chúng ta thật thì sao? - Thanh trầm tư nói.
- Vậy thì đi một bước rồi tính một bước vậy! - Nhiên nhíu mày nói.
" Ai cũng có một bí mật luôn giấu kín sâu tận trong đáy lòng của mình tất nhiên bản thân mình cũng không ngoại lệ!" Thanh và Nhiên nghĩ.
Sau một hồi hướng dẫn về bày trận pháp giờ đã đến lúc, các nàng bắt đầu ngồi vào vị trí của mình.
- Các ngươi phải nhớ thời hạn của các ngươi chỉ có bốn ngày, phải thật cẩn thận nếu không ta cũng không cứu được các ngươi! - Kỷ Vương nhìn các nàng nói.
Các nàng liền gật đầu, thấy các nàng đã chuẩn bị xong thì bắt đầu trận. Các nàng niệm chú xong chỗ bày trận tạo thành một luồng khí đỏ bao quanh tất cả các nàng, khi luồng khí đỏ xuất hiện Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên cũng bất đầu niệm chú kết hợp với kiếm của mình tạo thành một lá chắn cố định.
- Bắt đầu rồi! - Kỷ Vương tạo một đồng hồ cát bắt đầu tính thời gian.
- Ngài lại để đám Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên cùng kiếm vào trận, nó vốn không tồn tại trong trận pháp này! - Hoa Thiên Dung nhìn Kỷ Vương mỉm cười nói.
- Nếu thất bại có đám Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên sẽ không khiến chúng hồn phi phách tán nhưng đồng thời khiến tất cả mọi thứ cũng trở nên vô nghĩa, mọi nỗ lực đều đổ sông đổ biển! - Kỷ Vương vừa nói vừa tạo ba vòng giấy bùa chú xoay quanh luồng khí đỏ.
Nhìn thấy ba vòng giấy bùa chú Hoa Thiên Dung rất ngạc nhiên nhìn Kỷ Vương nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại.
- Bình thường ngài luôn nói chúng là đám vô dụng nhất chỉ biết ăn với ngủ nhưng những lúc nguy hiểm này ngài luôn lo cho chúng nhất! - Hoa Thiên Dung cười rồi nói.
Kỷ Vương đúng là luôn nói trái với lòng mình. (~ ̄▽ ̄)~
- Ta sợ lại phải ngủ đông thêm mấy trăm năm nữa thôi, hứ! - Kỷ Vương nói như vậy nhưng tai lại đỏ lên.