Kiều Anh có chút giật mình về ý nghĩ bảo thủ của mình. Sau đó lại thấy buồn cười vì sự lo lắng dư thừa này. Thằng nhãi Nhật Anh còn chưa tỏ tình đâu, cô cứ vậy mà lo lắng suông. Lấy lại tinh thần Kiều Anh tiếp đón Nhật Anh vào phòng bảo vệ. Phòng học chị em cô trọ lại sáng nay đã bị trưng thu làm phòng thi. Đợi thí sinh thi xong mới có thể vào ở lại. Cho nên thời gian chị cô ngồi thi trong phòng, cô sẽ chỉ có thể lang thang ngoài đường mà thôi. Đây cũng là điều cô không nghĩ đến. Kiếp trước đi thi cô ngoài lo ôn bài và làm bài thi ra không để ý gì khác. Nào đâu biết rằng còn có việc này diễn ra. Có lẽ năm xưa mẹ cô cũng phải đứng ngoài cổng trường chờ cô mấy tiếng đồng hồ. Giờ nhớ lại thời gian mẹ cô vất vả ấy, mà kết quả nhận được lại là tin cô trượt đại học, mẹ cô chắc buồn và thất vọng lắm.
Kiều Anh thương xuân bi thu một hồi, hai người cũng vào ngồi trong phòng bảo vệ. Phòng không lớn, chỉ kê một bộ bàn ghế và đồ dùng cá nhân của bác bảo vệ. Hai người ngồi vào duy nhất bộ bàn ghế kia, còn bác bảo vệ đã ra ngoài cổng trường canh gác. Vừa ngồi xuống Nhật Anh đã cầm một túi đồ vật đặt lên bàn, bỏ ra lúc sau là tràn đầy một bàn các loại kể trên. Kiều Anh nghẹn mãi cuối cùng chỉ khô cằn nói: "Cậu đến đây đã là tốt lắm rồi, còn mua nhiều đồ thế này làm gì." Hại cô phải suy nghĩ lần sau đưa gì đáp lễ lại.
Nhật Anh không trả lời vấn đề này mà hỏi chuyện khác: "Ở đây bất tiện thế này mà cậu còn muốn ở lại sao?" Đến nơi ngồi nghỉ cũng phải mượn phòng bảo vệ mà nói là tiện lợi. Cậu thật không thể hiểu nổi.
Kiều Anh chột dạ chỉ phải hàm hồ nói: "Chỉ ở có hai đêm thôi chắp vá cũng qua mà."
Nói xong câu này thấy Nhật Anh liếc xéo lại đây, cô vội ngậm miệng. Đây là quyết định của cô gian nan đến mấy cô cũng phải chịu. Nhìn ra được sự bướng bỉnh của cô Nhật Anh đành nghĩ cách cải thiện thực trạng. Đắn đo suy nghĩ một lát cậu mới nói: "Nhà tớ ở rất gần đây, nếu không những giờ chị cậu thi, cậu đến nhà tớ chơi thế nào?"
Chẳng thế nào cả, Kiều Anh nghĩ thầm. Nhưng ngoài miệng lại từ chối khéo: "Này cũng quá làm phiền gia đình cậu đi."
Nhật Anh thật lòng muốn mời Kiều Anh đến nhà mình nên tiếp tục khuyên: "Không phiền toái gì. Bố với anh tớ đi làm. Ông bà nội tớ đi du lịch chưa về."
Này chẳng phải trai đơn gái chiếc, không ổn không ổn. Không chờ Kiều Anh từ chối, Nhật Anh lại bổ thêm: "Nhà tớ có máy tính kết nối mạng internet. Cậu có thể xem phim chơi trò chơi."
Đây là dụ dỗ con nhà lành đúng không? Nhưng thật hổ thẹn, dụ hoặc quá lớn cô động tâm. Nhà cậu ta lại không phải đầm rồng hang hổ có gì phải sợ.
Không muốn lãng phí thời gian, hai người gửi lại đồ phòng bảo vệ một thân nhẹ nhàng ra cổng trường. Lúc này cô mới biết Nhật Anh lái xe đạp đến. Điều không ngờ tới loại xe Nhật Anh đi lại là xe đạp địa hình, nó không có chỗ ngồi đằng sau. Có nghĩa cô chỉ phải đi bộ. Nhật Anh ảo não không thôi, tính cả buổi cuối cùng thao tác cuối lại ra sai lầm. Để tỏ vẻ hối lỗi cậu đề nghị Kiều Anh đi xe cậu chạy bộ theo cùng. Nhưng xe quá cao Kiều Anh nằm bò trên xe nhìn rất buồn cười. Để bảo vệ hình tượng trong mắt trai đẹp, Kiều Anh từ bỏ việc đi xe. Sau cùng hai người đành phải đi bộ về nhà Nhật Anh.
May mắn nhà cậu ta cũng cách đó không xa. Đi bộ hơn 1km là tới. Nhà của Nhật Anh kiến trúc tương tự như nhà ở quê nhưng diện tích nhỏ hơn rất nhiều. Vị trí cũng chỉ là mặt đường ngõ mà thôi. Tuy vậy Kiều Anh cũng không dám coi khinh, phải biết rằng đất Hà Nội tấc đất tấc vàng. Có được cơ ngơi thế này đã chứng minh tiềm lực kinh tế nhà Nhật Anh lớn hơn nhà cô rất nhiều rồi. Bước qua cánh cổng vào sân nhà vẫn là rậm rạp hoa cỏ cây cảnh khắp vườn. Đây như phiên bản thu nhỏ của ngồi nhà dưới quê. Còn chưa bước vào nhà, cô giúp việc đã đi ra chào hỏi. Kiều Anh không được tự nhiên đáp lại rồi theo đuôi Nhật Anh đi vào phòng khách. Cô chưa vào trong nhà Nhật Anh ở dưới quê, nhưng nhìn cách trang hoàng nhà của cậu ta trên này cô từ nghèo chỉ biết khen một từ đẹp. Bàn, ghế, thảm, đèn trần, rèm cửa đều bày biện đúng thẩm mỹ của cô. Đang cảm khái không thôi, một giọng nói bất ngờ từ đằng sau vang lên: "Nhật Anh mang bạn về chơi hả?"