Cả đám không hẹn mà nhìn về phía lớp trưởng, khẳng định cậu ta là người phát ngôn của bốn người. Lớp trưởng trong lòng chột dạ vẫn phải căng da đầu đứng ra giải thích nói: "Thưa thầy, là do em không cẩn thận ngã xe. Các bạn ấy ở lại giúp đỡ em mới đến muộn ạ."
Lý do này khiến thầy chủ nhiệm hơi sửng sốt, ông híp mắt quan sát kỹ bốn học sinh lớp mình. Chỉ thấy bốn người đều khổ một khuôn mặt đáng thương vô cùng nhìn ông. Riêng lớp trưởng thảm nhất, đồng phục cậu ta xộc xệch trên người còn nấm lem bùn đất cùng với mấy vết trầy xước trên tay. Đối với học sinh xuất sắc ông cũng khoan dung hơn nhiều, nên đã tin lời lớp trưởng nói. Nhưng ông vẫn theo lệ thường hỏi ba người còn lại: "Lớp trưởng nói thật sao?"
Ba người vội gật đầu như gà con mổ thóc đồng loạt hô: "Đúng vậy ạ!"
Nhìn đám học sinh xui xẻo này, thầy chủ nhiệm cũng không nói lên lời trách móc nặng nề. Ông tống cổ lớp trưởng đến phòng y tế xử lý mấy vết xước trên người rồi mới cho phép ba người còn lại đi vào phòng học. Thoát được một kiếp ba người khó có thể tin mà sáu mắt nhìn nhau. Phải biết rằng thầy chủ nhiệm nổi tiếng nghiêm khắc. Còn nhớ năm trước có nam học sinh đi học muộn đã bị thầy tóm được, sau đó bị phạt úp mặt vào tường nguyên một tiết học. Thật ra bốn mươi năm phút phạt đứng không phải hình phạt khó nhai gì. Nhưng đối với đám học sinh từ bé được mọi người tán thưởng con ngoan trò giỏi thì lại thương đến lòng tự tôn. Thử hỏi thi vào được lớp chọn trường chuyên ai chẳng ngày đêm miệt mài học tập. Vừa nếm trái ngọt mới được mấy ngày, giờ làm trò trước mấy chục bạn học cùng lớp bị thầy giáo phạt đứng. Ai mà chịu cho nổi. Cho nên chỉ bằng chiêu giết gà dọa khỉ này, mà cả năm học trước không một ai dám đi học muộn nữa. Cho đến hôm nay bốn người xui xẻo Kiều Anh đụng phải. Tưởng sẽ là bốn con khỉ bị cả lớp vây xem đâu thế nhưng mà lại thoát nạn. Chẳng lẽ thầy chủ nhiệm đổi tính. Ba người mang theo hoài nghi mà vào lớp. Sau đó cả ba người giật mình nhận ra dân số lớp mình vô cùng thưa thớt. Lác đác lưa thưa ngồi không đến mười mấy người. Lại gần nhìn kỹ nhiều người cũng không phải người lớp A1 luôn. Kiều Anh mây mù dầy đặc hỏi Phương: "Sao thế này?"
Phương cũng không hiểu ra sao lắc đầu. Nhật Anh quan sát một vòng rồi nói: "Chờ thầy giải đáp đi."
Cũng chỉ có thể như vậy. Ba người tìm bàn gần nhóm bạn cùng lớp định ngồi xuống. Lại thấy bàn ghế phủ đầy bụi bẩn, Kiều Anh từ cặp sách lấy ra khăn giấy ướt lau bàn. Vệ sinh sạch sẽ xong xuôi ba người lần lượt ngồi vào bàn. Lúc này thầy chủ nhiệm đã đứng trên bục giảng cao giọng nói: "Hôm nay gọi các em đến đây là có việc muốn thông báo cho mọi người. Sắp tới toàn tỉnh sẽ có cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Nếu ai giành giải nhất sẽ được cộng điểm khi tốt nghiệp cấp ba. Nên tôi mong muốn tất cả các em phải dốc hết toàn lực mang vinh quanh về cho trường mình. Để đạt được thành tích tốt nhất trường học đã quyết định cho các em học bù. Tôi sẽ là người phụ trách các em trong một tháng này. Mọi người nghe rõ chưa."
Thầy chủ nhiệm nói nhiệt huyết sôi trào nhưng học sinh ngồi bên dưới không mấy hào hứng. Cộng điểm thi tốt nghiệp cấp ba đối với đám học sinh giỏi mà nói không có gì hấp dẫn hết. Tốt nghiệp cấp ba đối với họ đã chuyện ván đã đóng thuyền sự. Cộng hai điểm không có gì ý nghĩa.
Nhìn biểu hiện của đám học sinh này thầy chủ nhiệm sao mà không hiểu. Ông trong lòng hừ một tiếng lại cao giọng nói tiếp: "Sang năm các em lên lớp 11 cũng đủ điều kiện để tham gia học sinh giỏi quốc gia, hoặc có thể tham gia cuộc thi" đường lên đỉnh olympia "."
Tạch, tạch cả đám héo úa học sinh đột nhiên như được mưa xuân tưới vậy bừng bừng sinh cơ lên. Hai cuộc thi này đều là khao khát ước mơ của các học sinh. Dù chưa chắc đã có thể tham gia nhưng mơ mộng một chút cũng không ai đánh thuế đúng không? Vì vậy cả đám trừ Kiều Anh ánh mắt nóng rực nhìn thầy chủ nhiệm. Mong thầy tiếp tục nói về hai cuộc thi vừa rồi, bọn họ rất muốn nghe nha. Thầy chủ nhiệm khẽ nâng cằm nói: "Muốn tham gia hai cuộc thi này cũng được. Nhưng trước hết phải lấy ra thành tích tốt trong cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh này cho tôi."
Cả đám học sinh nghe xong sôi sục hẳn lên. Mười mấy hai mươi người mà như một cái chợ bán rau thu nhỏ. Kiều Anh nhưng không bị thầy họa bánh nướng đập cho hôn mê, cô thanh tỉnh đâu. Hai cuộc thi kia đều là thiên tài trong thiên tài tham gia. Người thường như cô vẫn là đừng mơ mộng hảo huyền làm gì cho nó mệt.