• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cúp máy với cô anh lập tức lấy xe đi thẳng đến công ty của cô, anh nói chờ là sẽ chờ mà. Dù sao anh cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm chi bằng đến đấy quẫy nhiễu cô một chút cho cuộc đời thêm vui. Anh nhanh chóng đến trước công ty cô, anh bước vào sảnh với bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ, bao nhiêu nhân viên thầm mến mộ vẻ ngoài xuất chúng của anh. Anh bước đến chỗ nhân viên tiếp tân hỏi "Cho tôi gặp Lộc Tổng"



"Anh có hẹn trước không ạ?"



"Không! Nói với cô ấy tôi họ Đông" Sau đó anh trực tiếp đến chỗ ghế ngồi chờ. Cô tiếp tân vừa rồi được anh nói chuyện mặt đã đỏ ửng lên. Mặt dù chỉ được nói với anh vài câu nhưng nhân viên gần đó đã ghen tị với cô tiếp tân chết đi được. Tiếp tân lập tức bao cho thư kí của Lộc Ninh, ngay lập tức cô biết tin anh đã đến.



"Rõ ràng bảo không rảnh còn mò đến đây làm gì?"



Thư kí nhìn cô như muốn hỏi ý thế nào, Lộc Ninh trả lời "Đưa anh ấy lên đây"



Tầm mấy phút sau anh đã xuất hiện ở trong phòng làm việc của cô, thư kí bước ra ngoài. Anh đi dạo xung quanh nhìn nội thất "Trông em thế này thôi có khi nuôi được cả đời của anh nhỉ?"



"Đương nhiên" Nói ra lại có cái gì đó sai sai nhìn mặt cái tên lưu manh kia đang cười là lập tức biết mình sai ở chỗ nào liền "Ai nuôi đời nhà anh chứ? Bảo vợ anh đi mà nuôi ấy"



"Vợ anh đang ngồi trước mặt đây thây" Anh mỉm cười vui vẻ, đã 5 năm cuối cùng lại được tiếp tục trêu trọc cô, nhưng không phải ngày một ngày hai nhưng thể này mà muốn trêu cả đời. Còn muốn "chọc" cho cô "bụng to" nữa cơ.



Cô nhìn anh trừng mắt, cô chắc chắn phải chịu thua thôi, chứ cứ đôi co thế này cô vừa mất thời gian mà cũng chưa chắc dành được phần thắng trước cái tên lẻo mép này. Cô tiếp tục tập trung vào công việc còn anh thì cứ đi xung quanh ngắm nghía một lượt.



[...]



"Lấy anh đi mà" Minh Triết quỳ xuống cầm lấy hộp nhẫn cưới đứng trước mặt Băng Băng nài nỉ. Đây đã là lần thứ 800 anh cầu hôn không thành công rồi. Hai người vẫn bền vững yêu nhau suốt 5 năm nhưng đến khi anh cầu hôn cô lại thoái thác đủ kiểu. Minh Triệt còn từng dại dột mà nghĩ "Có khi nào ẻm chán mình rồi không?" Vậy lên anh lại càng sốt sắng hơn nữa tìm đủ mọi cách để Băng Băng kết hôn với mình.



Băng Băng thì nghĩ đơn giản hơn, cô và anh còn quá trẻ. Người 23 tuổi, người 25, vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào bố mẹ mà muốn kết hôn đâu phải muốn là được. Minh Triết phải qua được cửa ải của bố mẹ Băng Băng đã, cô chính là đang lo lắng anh sẽ tan xác ấy.



"Thôi mà, em nói mình còn quá trẻ"



"Không! Anh già lắm rồi, đầu còn có tóc bạc nữa"



"Anh mà còn như thế em bỏ anh đấy"



Minh Triết nghe vậy lập tức đứng dậy, cả gương mặt xụ xuống "Người đâu còn yêu thương gì mình đâu" Đúng là một đứa trẻ to xác, anh chính là muốn nói cho cô biết anh đang tủi thân đấy, cô mau mau mà dỗ dành anh đi. Nhưng người nào đó lại hoàn toàn không hiểu ý cô vẫn như lần trước nghiêm túc hô.



"Đằng sau quay! Anh đi về cẩn thận" Cô tươi cười vẫy tay chào anh.



Còn người nào đó thì tim gan đang sôi sùng sục lên, anh chính là đang đau trong tim này, Băng Băng là cái đồ vô tâm.



[...]



"Xong việc" Vì hôm nay có Đông Quân lên Lộc Ninh đã làm việc với 200% công suất, rõ ràng là muốn đi ăn trưa với anh mà còn thích chối chối.



Anh tươi cười nhìn cô "Xong rồi hả? Anh đói sắp ngất rồi" Anh ôm bụng than vãn với cô.



"Tôi làm việc như thế là quá nhanh rồi, hôm nay chắc tan ca sớm" Sau đó Lộc Ninh nhìn đồng hồ mà cả người muốn đông cứng, hiện tại là 3 giờ chiều rồi. Cô còn tưởng mới 11 giờ. Chắc chuyển qua ăn tối luôn là vừa nhỉ. Cô nhìn anh mỉm cười thân thiện "Tôi tưởng còn sớm cơ"



"Ngày nào em cũng làm việc thế này à?" Cảm thấy rất thương người con gái này nhưng lại không biết làm gì để giúp cô một chút, anh dùng anh mắt lo lắng nhìn cô.



Lộc Ninh gượng cười "Tôi quen rồi!"



"Từ bây giờ anh sẽ thường xuyên đến, có gì anh sẽ giúp em hết mức có thể"



"Cảm ơn anh" Trái tim cô đã sắp tan chảy đến nơi nhưng vẫn phải cố giữ giá cho bằng được, mong anh kiên trì 1 hay 2 hôm nữa thôi cô chắc chắn sẽ đổ gục trong vòng tay anh mất. Sắp không trụ nổi trước cái sự ngọt ngào này mất tiêu rồi.



"Nhìn em si mê anh chưa kìa" Cái dí đầu cô một cái.



Cô lập tức ôm đầu, ôm trán "Ai thêm si mê anh chứ" Tất cả đều là lời nói dối cả đấy!!!



Lộc Ninh cùng Đông Quân đi ăn bữa "cơm trưa".Anh và cô vừa bước xuống sảnh đã có bao nhiêu người nhìn theo.



"Đã bảo xuất chúng thế chỉ có thể là người yêu Lộc Tổng"



"Tôi cũng thấy thế, trước giờ người không hẹn trước sao mà gặp được Lộc tổng có chứ"



"Công nhận đẹp đôi thật."



- ---------------------------



Truyện mới tên "Oan gia về chung một nhà" đã lên sóng, mọi người sang ủng hộ ẻm nữa cho ẻm đỡ tủi thân nha.



Like và theo dõi truyện nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang